Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 54: Hoan tình

Sáng sớm tỉnh lại, Lưu Hoài Diệp đã đi lên triều, cùng Lam Khuyết Dương dùng đồ ăn sáng, Bạch Tang Vận theo lệ đi cách gian thăm con, hắn không biết hai nam nhân của mình tối hôm qua làm gì, cũng không biết có một người từng tổn thương hắn chết ở trong lao. Hắn chỉ là vui sướиɠ nhìn tam tử “bi ba bi bô” có chút tinh thần cùng với hai đứa nhỏ mở to mắt nhìn mình.

“Tang Vận, ta đã phái người buổi chiều ôm Hãn Triệt vào cung.” Lam Khuyết Dương ngồi ở một bên nhìn con ôm Bạch Tang Vận nói, thấy lão tam hình như không thoải mái muốn khóc, hắn vội vàng ôm người vào lòng, sờ sờ tã ướt, thuần thục đặt lão tam ở bên cạnh đổi tã, trên đường hồi kinh hắn đã học đổi tã cho trẻ con như thế nào.

“Tốt.” Để cho Vận Tranh nắm ngón tay của mình, Bạch Tang Vận nhìn Lam Khuyết Dương không giống với lạnh lùng ngày xưa, trong lòng cảm khái, hắn cũng không biết Khuyết Dương cũng sẽ có vẻ mặt như vậy, xem ra, có con vẫn là đúng.

“Ê ê… a a…” Tích Tứ đã đổi tã thoải mái, cầm lấy ngón tay phụ vương đưa vào trong miệng tràn đầy nước dãi, Lam Khuyết Dương nghĩ tay mình không sạch sẽ, vội vàng thu tay lại, lại thấy tiểu gia hỏa bất mãn chau mày lại muốn khóc.

“Ngoan, không khóc không khóc… Phụ vương đi rửa tay…” Vội vàng chạy đến bên chậu nước rửa sạch tay, Lam Khuyết Dương nhét đầu ngón tay vào trong tay của nhi tử. Nhìn thấy Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận nở nụ cười, “Ta đã nói rồi, không thể quá sủng chúng nó, ngươi và Hoài Diệp chung quy có một ngày làm hư Tích Tứ, người ta đều nói, nhi tử phải đánh, nữ nhi mới sủng.” Con út sau khi sinh vẫn uống canh bổ, cũng vì vậy, hai người kia thực sự thương yêu bé đến đáy lòng, đối với trưởng tử cùng thứ tử cũng không sủng nịch như vậy, bất quá đấy cũng là so sánh mà nói. Mà lão Tam này, cũng không biết tính tình giống ai, vừa mới đầy tháng liền biết làm nũng với phụ hoàng, phụ vương của bé, cho tới bây giờ cũng chỉ là khẽ khóc mấy tiếng, sau khi đạt được mục đích nước mắt lập tức liền không còn, mỗi lần lại làm cho hai người kia càng vui mừng đến không thôi. Nhưng nếu chỉ có mỗi mình, lão Tam lại là đứa ngoan nhất, không khóc cũng không nháo.

“Sao có thể đánh?” Lam Khuyết Dương một tay ôm Tích Tứ, một tay cho nhi tử cắn, “Đây chính là đứa con ta thật vất vả mới có được mà, thương yêu còn không kịp.” Hắn hận mình không thể có thêm mấy cái tay, có thể ôm ba nhi tử vào lòng.

“Lúc trước ngươi cùng Hoài Diệp đều nói không muốn đứa nhỏ, sợ ta toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người đứa nhỏ, nhưng hôm nay xem ra lại là nói ngược, xem ngươi cùng Hoài Diệp, nào có bộ dáng nghiêm phụ, tiếp tục như vậy đứa nhỏ sợ thật sự sẽ bị làm hư.” Đối với thái độ hai người này, Bạch Tang Vận vẫn có chút bất mãn, hắn không hi vọng con của mình bị làm hư, thành đứa ăn chơi trác táng, nhất là xuất thân của đứa nhỏ vốn là khác với người ngoài.

“Con của Tang Vận há có thể bị làm hư?” Lam Khuyết Dương không cho là đúng nói, sau đó ngồi bên cạnh Bạch Tang Vận, không thể ôm, chỉ có thể kề thật sát, “Tích Tứ biết thân mình phụ thân không tốt, cho nên chưa bao giờ quấn lấy phụ thân ôm. Vận Tranh cùng Vận Vanh biết phụ thân vất vả, trừ phi đói bụng, đi tiểu, cũng là chưa bao giờ khóc, con chúng ta từ nhỏ đã biết săn sóc phụ thân của chúng nó, ngươi nói sẽ bị làm hư sao.” Lời của Lam Khuyết Dương làm cho Bạch Tang Vận bất đắc dĩ thở dài, bất quá ở điểm này, Bạch Tang Vận hiển nhiên không có được dự kiến chính xác của Lam Khuyết Dương.

“Tang Vận, đứa nhỏ ôm qua đây, ngươi nghỉ ngơi trên giường đi.” Bạch Tang Vận không thể ngồi lâu, Lam Khuyết Dương thu lại cái tay nhi tử nhả ra, đỡ người đứng lên.

“Cũng không biết còn phải nằm bao lâu.” Bạch Tang Vận nằm đến tứ chi cũng bắt đầu như nhũn ra lại thở dài.

“Sắp được rồi, nhiều lắm một tháng nữa Tang Vận sẽ có thể tùy ý đi lại như ngày thường.” Nghĩ đến khi đó, Lam Khuyết Dương cũng khẽ động trong lòng, Bạch Tang Vận hình như cũng là nghĩ tới cái gì, cầm tay Lam Khuyết Dương mang theo nước dãi rũ mắt trở lại phòng ngủ, nằm lên giường.

“Tang Vận…”

“Khuyết Dương…”

Hai người đồng thời kêu, nhiệt độ trong phòng lên cao.

Giao đứa nhỏ vừa ngủ cho ma ma, Lam Khuyết Dương vẫy lui mọi người, ngồi bên giường kéo tay Bạch Tang Vận, ánh mắt nóng rực. Buông màn, Lam Khuyết Dương bắt đầu thoát y phục của Bạch Tang Vận.

“Tang Vận… Ta không làm, để cho ta sờ sờ ngươi…” Hắn đã thật lâu không chạm vào thân mình này, trước kia lúc chưa chạm vào, hắn còn có thể chịu đựng, nhưng sau khi đã chạm qua, lại một ngày cũng khó nhịn. Mà sau khi người này có thai, vì lo lắng cho an nguy người này, cho nên hắn không có tâm tư ấy, nhưng hôm nay…

“Khuyết Dương… Ta… dùng miệng đi…” Biết hai người này nhịn đến vất vả, Bạch Tang Vận đề nghị, lại đổi lấy thở dốc nặng nề của Lam Khuyết Dương.

“Không cần… Để cho ta sờ sờ là được rồi…” Tâm động nhưng lại không muốn Tang Vận khó chịu, Lam Khuyết Dương nằm trên người Bạch Tang Vận, cầm tính khí của hai người.

Bạch Tang Vận cũng bắt đầu thở gấp, hắn làm sao không tưởng niệm đυ.ng chạm của bọn họ, chỉ là nơi đó vẫn còn vết thương, không thể tiếp nhận sự tiến vào của bọn họ. “Khuyết Dương…” Bắt lấy cái tay Lam Khuyết Dương nắm lấy mình, Bạch Tang Vận trầm nhẹ nói, “Ta muốn… Ta muốn nếm hương vị của ngươi…” Một câu nói này, làm cho Lam Khuyết Dương rốt cuộc giữ không được chính mình, quỳ bên đầu Bạch Tang Vận đâm lưỡi dao sắc bén vào bên trong khoang miệng mềm mại của Bạch Tang Vận.

Tiếng nước “xì xì” từ trong miệng Bạch Tang Vận truyền ra, nhìn thấy tính khí của mình ra vào trong miệng Bạch Tang Vận, vật cứng của Lam Khuyết Dương càng lúc càng lớn, động cũng càng lúc càng nhanh. Tư thế như vậy làm cho Lam Khuyết Dương tiến vào rất sâu, Bạch Tang Vận đã có chút không thoải mái. Để Lam Khuyết Dương lui ra ngoài, Bạch Tang Vận xoay người ấn Lam Khuyết Dương xuống dưới thân sau đó nằm úp sấp lên.

Chính mình nắm giữ quyền chủ đạo, Bạch Tang Vận tinh tế nhấm nháp thứ thô to của Lam Khuyết Dương. Huynh đệ rất lâu không được hưởng thụ chưa đầy một lát dưới đầu lưỡi mềm mại của Bạch Tang Vận bị đánh tơi bời, mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế cũng làm cho Bạch Tang Vận khô đã lâu đạt tới đỉnh điểm. Kéo Bạch Tang Vận đến bên cạnh, Lam Khuyết Dương thở gấp lau sạch sẽ hai người, sau đó đắp chăn lên. Cẩn thận sờ lên huyệt khẩu của Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương cảm thụ được vết thương ở chỗ kia.

“Khuyết Dương…” Bạch Tang Vận đã quen được tiến vào cũng là ngâm khẽ vô lực, biết Bạch Tang Vận còn đang trong động tình, Lam Khuyết Dương vội thu tay về, lẳng lặng ôm Bạch Tang Vận để cho hắn thở bình thường lại, cũng để cho chính mình nguội lại.

Đợi sau khi hai người đều bình tĩnh, Lam Khuyết Dương hỏi: “Tang Vận, còn đau phải không?” Hắn không dám dùng thuốc giảm đau cho Tang Vận, dùng nhiều, Tang Vận liền rời không được nữa rồi.

“Không đau… Sắp được rồi, chỉ là có chút ngứa…” Lam Khuyết Dương vừa nghe, lại càng đau lòng, lúc chỗ đó sắp khỏi sợ mới là lúc khó nhịn nhất.

“Lại nhịn nhịn, qua vài ngày kết vẩy là được rồi.” Đưa tay phủ lên chỗ bị thương của Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương nhẹ nhàng xoa, giúp hắn giảm bớt thống khổ.

Vắt chân trên đùi Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận nhân tiện để Lam Khuyết Dương giúp hắn xoa ấn chỗ kia, như vậy hắn quả thật dễ chịu một hơn chút, chỉ là… cái tay này… sao càng xoa càng hướng về phía trước?

………

Buổi chiều, Tả Tường ôm Bạch Hãn Triệt, mang theo những thứ của bé tiến cung, trực tiếp được dẫn tới tẩm cung của Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận từ sau khi hồi kinh vẫn ở nơi đó, không quay về Vĩnh Hoài cung của hắn. Trông thấy Bạch Tang Vận, Tả Tường không khỏi thầm oán mấy câu, lại trách yêu mấy tiếng, sau đó liền vui sướиɠ ôm đứa nhỏ của thiếu gia không muốn buông tay.

Ôm Bạch Hãn Triệt đã hơn một tuổi, hiểu chuyện trên đùi, Bạch Tang Vận đeo xích vàng cho bé, coi như là cho đứa nhỏ này một thân phận.

“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt đã biết nói ôm Bạch Tang Vận bỗng nhiên kêu một tiếng, Bạch Tang Vận kinh hỉ nhìn bé.

“Hãn Triệt, lại gọi một tiếng ‘phụ thân’.” Bạch Tang Vận cũng không biết cảm giác được người khác gọi phụ thân lại tốt như vậy.

“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt mang theo vài phần khϊếp ý ôm Bạch Tang Vận lại hô một tiếng, lập tức bị Bạch Tang Vận gắt gao ôm vào trong ngực, “Tả thúc, Hãn Triệt gọi ta cha…”

“Ha hả… Xem ra đứa nhỏ này thật sự có duyên với thiếu gia nha.” Từ sau khi thiếu gia đưa đứa nhỏ này đến Lam phủ, đứa nhỏ này cũng không biết bị sợ hãi cái gì, cực kỳ sợ người lạ, hắn còn sợ đứa nhỏ này về sau không thân với thiếu gia, phụ ân tình của thiếu gia, không ngờ đứa nhỏ này lại cực kỳ thích thiếu gia, điều này làm cho hắn vui mừng không thôi.

“Đương nhiên, đây là con ta…” Nhìn thấy Bạch Hãn Triệt vừa mới nhập cung có chút sợ hãi, Bạch Tang Vận ôm bé đi lại khắp nơi, sau đó mang bé đến trước mặt ba nhi tử nói, “Hãn Triệt, bọn họ là đệ đệ của con… Hãn Triệt là đại ca, sau này, bọn đệ đệ phải nghe lời nói của con.”

Nhìn ba tiểu nhân nằm trong giường, Bạch Hãn Triệt không hiểu rõ ôm chặt Bạch Tang Vận, cúi đầu gọi tiếng: “Đệ đệ” Bé mới vừa gọi xong, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh lại đồng thời mở to mắt, giống như bị dọa một cái, Bạch Hãn Triệt khẽ “hợ” hút khí, quay đầu chôn mình ở trên vai Bạch Tang Vận.

Bạch Tang Vận vỗ nhẹ Bạch Hãn Triệt, đứa nhỏ này sợ là lần đó bị dọa, sau đó không an ủi, khi đó hắn cũng không hiểu, bây giờ nghĩ lại thực sự là hối hận không thôi. Liếc nhìn nhi tử của mình, Bạch Tang Vận nói: “Vận Tranh, Vận Vanh, đây là đại ca của các con, các con không cho khi dễ nó, phải tôn kính đại ca, biết không?” Mặc dù con còn nhỏ, cái gì cũng nghe không hiểu, nhưng Bạch Tang Vận vẫn là nghiêm túc nói.

“Hãn Triệt, không sợ, đây là đệ đệ mà.” Đặt Bạch Hãn Triệt vào trong giường nhỏ, Bạch Tang Vận kéo tay Bạch Hãn Triệt hướng về phía hai nhi tử của mình, “Hãn Triệt, đến, nắm tay đệ đệ.”

Hai tay nhỏ bé của Bạch Hãn Triệt, bị hai cái tay nho nhỏ kéo, cảm nhận được tay nhỏ của đệ đệ, Bạch Hãn Triệt sợ hãi cười, “Đệ đệ…”

“Ừ… Là đệ đệ…” Vuốt đầu Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận lại hạ quyết tâm muốn nuôi Bạch Hãn Triệt bên người.

“Đệ đệ…” Tựa hồ thật cao hứng chính mình có đệ đệ, Bạch Hãn Triệt kéo tay hai đệ đệ, nụ cười dần sâu hơn.

Mà hai tiểu tử kia, cũng một người kéo một bàn tay, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, mà một cái kéo này chính là hai canh giờ, đợi lúc bọn chúng lại tỉnh uống sữa, Bạch Hãn Triệt còn đang ngủ ở giữa bọn chúng.