Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 22: Phi nguyện

Hoài Diệp, Khuyết Dương:

Ta đi rồi. Đúng như các ngươi đoán vậy, ta đã nhớ lại tất cả, không nói cho hai người các ngươi, một là không muốn các ngươi lo lắng, hai là đối với ta mà nói, ta tình nguyện quên hết những gì đã trải qua. Ta biết, đi lần này, chắc chắn tổn thương tâm các ngươi, nhưng trong kinh thành này chứa quá nhiều việc ta không dám nhớ lại, mà ta không cách nào lưu tâm. Hoài Diệp, Khuyết Dương, tình cảm của các ngươi đối với ta kiếp này ta đã định trước là sẽ thiếu, nguyện có kiếp sau, để ta có thể hoàn lại.

Hoài Diệp, Khuyết Dương, các ngươi là bạn tốt, huynh đệ của ta, lại là người Bạch Tang Vận ta kiếp này để ý nhất, có thể gặp được các ngươi, ta không hối hận. Hoài Diệp, năm đó trước khi bị mang vào cung, ta đem toàn bộ ghi chép mật cùng danh sách cửa hiệu ngầm đều giấu bên trong cái giếng sâu ở nhà cũ, còn có một ít ngân lượng ta chôn trong viện nơi Khuyết Dương ở, ước chừng mười vạn lượng, vốn là giúp ngươi đặt mua quân lương, bây giờ giao cho ngươi. Hoài Diệp, có thể được hậu đãi của ngươi, là phúc phận Tang Vận kiếp trước tu được, nửa năm ở trong cung này, ta mới biết được ngươi sủng là hạnh phúc như thế.

Khuyết Dương, lúc trước ca trách lầm ngươi, bây giờ, ca lại không từ mà biệt, làm trái chuyện từng hứa với ngươi, ca không xứng làm huynh trưởng của ngươi. Khuyết Dương, ca có lỗi nhất chính là ngươi, không chỉ không thể bảo vệ tốt ngươi, còn làm cho ngươi vì ca chịu nhiều đau khổ. Khuyết Dương, ca liên lụy đến ngươi, giờ đây, không có sự ràng buộc của ca, vì mình mà sống cho tốt.

Hoài Diệp, Khuyết Dương, mạng ta đây là các ngươi bảo vệ, ta sẽ giữ lại, sẽ không tùy ý chà đạp. Ngoại trừ thân mình đã bị vấy bẩn chịu không thấu này, ta không còn bất kỳ cái gì có thể để lại cho các ngươi, không mặt mũi nào lõα ɭồ trước mặt hai người các ngươi, vì thế hạ mê dược với các ngươi, mong đừng trách.

Lúc trước đã quên Trì Tuấn cùng Trác Quần, về sau thấy bọn họ, xin thay ta nói tiếng xin lỗi.

Hoài Diệp, Khuyết Dương, Bạch Tang Vận đã chết, mà Mạc Ức… coi như chưa từng gặp qua, quá khứ như gió, bây giờ gió qua không dấu tích…

Bạch Tang Vận

Trong phòng vẫn còn sót lại mấy phần hoan ái, Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương tỉnh lại sau khi thấy thư người nọ lưu lại trên bàn, thật lâu không thể tin được hết thảy trước mắt. Tang Vận đi rồi… Ly khai kinh thành làm hắn cực độ thống khổ, cũng ly khai bọn họ gây cho hắn hết thảy tất cả.

Đó không phải mộng… Người nọ là thực sự ở dưới thân y mặc y xâm chiếm, yêu cầu… Đó không phải mộng… Từng tiếng kêu khóc, từng đạo rêи ɾỉ kia thật là người nọ phát ra… Đó không phải mộng, vuốt ve đầy yêu thương, ôm hôn kia đều là đến từ người nọ… Vì sao… Vì sao phải đi… Vì sao phải lần thứ hai rời khỏi y… Chẳng lẽ, từng câu từng câu yêu của hắn chỉ là để trả nợ sao? Chẳng lẽ… Người nọ từng lần từng lần gọi tên y, lời của hắn bảo y ôm, cũng không đủ để chứng minh người nọ… cũng có tình ý với y sao? Lão thiên… Vì sao, vì sao làm cho người nọ nhớ lại hết thảy, vì sao, vì sao không buông tha người nọ, không buông tha… y…

“Ta đi tìm hắn!” Lam Khuyết Dương đột nhiên phóng ra phía ngoài, không được, y không cần cái gì vì mình mà sống, mất hắn, y sống có ý nghĩa gì.

“Quay lại!” Lưu Hoài đúng lúc Lam Khuyết Dương lao ra cửa hét lớn một tiếng, “Tang Vận đi ý đã quyết, ở kinh thành nơi tổn thương tâm hắn này, cho dù ngươi tìm hắn về, hắn chỉ sợ sẽ càng sống không bằng chết… Hắn đã nhớ lại hết thảy, hắn đã có thể cứ như thế mà đi, chính là không muốn phải nhìn ta ngươi nữa, không muốn phải nhìn người có thể làm cho hắn thống khổ hơn nữa!” Thư trong tay Lưu Hoài Diệp, bị hắn vò nát.

Lam Khuyết Dương nghe vậy, có chút hoang mang lo sợ nhìn về phía Lưu Hoài Diệp… Ca hắn là không muốn phải nhìn thấy hắn nữa sao? Là hắn… hắn làm cho ca thống khổ… làm cho ca không thể không rời đi… Phải… Phải… Người gϊếŧ ca năm đó và hắn là song sinh, ca mỗi ngày đều phải nhìn bộ mặt này của mình, làm sao không thương tâm, làm sao không đau khổ!

“Lam Khuyết Dương!” Lưu Hoài Diệp một chưởng vung rơi chủy thủ Lam Khuyết Dương đâm về phía mặt, nổi giận nói: “Ngươi là muốn cho hắn đi không an lòng sao?!”

Lam Khuyết Dương ngơ ngác nhìn chủy thủ rơi trên mặt đất, đột nhiên điên cuồng mà nắm lấy Lưu Hoài Diệp tựa như khóc tựa như cười hô: “Hoàng thượng… Hắn… không cần ta… Bộ dạng ta và Lam Dục Dương giống nhau như đúc, ca hắn… không cần ta…”

“Lam Khuyết Dương… Đừng giả điên trước mặt trẫm… Hắn là không cần ngươi, hắn ngay cả trẫm cũng không cần… Trẫm biết hắn trách trẫm… Thân đệ của trẫm làm chuyện không bằng loài cầm thú kia với hắn… Hắn làm sao có thể quên, hắn làm sao không trách trẫm…” Lưu Hoài Diệp giống như Lam Khuyết Dương điên cuồng mà hô, thị vệ ngoài phòng vừa định tiến vào, liền bị y đuổi ra ngoài.

“Khuyết Dương… Để cho hắn đi thôi… Nếu rời đi có thể khiến cho hắn thoải mái, trẫm vĩnh viễn cũng sẽ không đi tìm hắn.” Buông mảnh vụn đầy tay ra, Lưu Hoài Diệp vô lực thì thào, “Trẫm sẽ như hắn nguyện, xem hắn như chưa từng sống…” Vỗ vào y phục, Lưu Hoài Diệp kéo cửa đi ra ngoài, Trương Chính trông chừng bên ngoài thấy hoàng thượng tiều tụy như vậy đi ra, sợ tới mức vội tiến về phía hoàng thượng giúp thay y phục, lại bị Lưu Hoài Diệp phất tay đẩy ra…

“Ca… Ngươi đúng là đã bỏ ta…” Vịn vào bàn, Lam Khuyết Dương tự nói, sau đó hắn mở miệng liền kêu to lên “A…”, người ngoài phòng nghe được tiếng kêu than khóc kia, không người nào dám tiến lên một bước.

“Hoàng thượng…” Trương Chính đang bện tóc cho Lưu Hoài Diệp cẩn thận hô, sau khi hồi cung hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, không dám nghĩ hoàng thượng sẽ trở nên như thế nào, Trương Chính chỉ cầu Bạch chủ tử có thể sớm nghĩ thông suốt trở về.

“Hử?” Lưu Hoài Diệp mở mắt ra, lên tiếng hỏi, trong tròng mắt lạnh như băng không một tia gợn sóng.

“Hoàng thượng… Tóc người…” Trương Chính đưa một lọn tóc rất giống như bị cắt qua tới trước mặt hoàng thượng, trong lòng vì vẻ mặt hoàng thượng hơi rùng mình, năm đó lúc Bạch chủ tử “chết”, hoàng thượng chính là có bộ dáng như thế này.

Lưu Hoài Diệp cầm lấy tóc mình, nhìn đoạn tóc nếu không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện ra kia, đôi mắt vô ba bắt đầu khẽ động, sau đó dao động kia trở nên kịch liệt. Xả toàn bộ tóc ra, Lưu Hoài Diệp vê một đoạn tóc bị cắt rất ngắn, nở nụ cười.

“Hoàng thượng…” Trương Chính thấy Lưu Hoài Diệp như vậy, suýt chút nữa khóc lên, hoàng thượng chẳng lẽ là khí cấp công tâm

(1), hồ đồ sao.

“Đi Lam phủ.” Buông tóc, Lưu Hoài Diệp chưa đợi Trương Chính buộc tóc cho hắn, đứng dậy bước đi, Trương Chính vừa nghe vội một bên phân phó người chuẩn bị, một bên cầm lược ngọc đi theo.

………

“Bịch” Một cước đá văng cửa, Lưu Hoài Diệp tóc xõa xượi đi tới trước mặt Lam Khuyết Dương đang ngẩn ngơ quỳ trên mặt đất vác người quăng lên giường, sau đó hung hăng cho Lam Khuyết Dương một cái tát. Lam Khuyết Dương bị đánh tức khắc tỉnh táo lại, phẫn nộ đứng dậy nhìn Lưu Hoài Diệp.

“Đã tỉnh?” Lưu Hoài Diệp thấy Lam Khuyết Dương đã hồi phục tinh thần, lập tức nói, “Nếu tỉnh liền đi tìm người.”

Thấy Lam Khuyết Dương mắt lộ vẻ không hiểu, Lưu Hoài Diệp túm lấy tóc Lam Khuyết Dương tỉ mỉ nhìn, sau đó giơ lên một đoạn tóc giống nhau mặc dù không rõ rệt nhưng xác thực ngắn hơn: “Khuyết Dương, Tang Vận mang theo tóc của ta ngươi rời đi, ngươi cũng biết đây là ý gì?” Lam Khuyết Dương vừa nghe, hai tròng mắt mở to đến mức ngẩn mặt ra tại chỗ. Tập tục Huệ Diệu quốc, nữ tử sẽ chỉ mang theo đoạn tóc của người thương, ca… ca mang đi tóc hắn…

“Nếu hiểu, thì mau mau đi tìm người. Tang Vận luôn luôn là cái hũ nút, lúc trước còn có thể nói nói với ta ngươi, bây giờ khôi phục tính tình, có việc cũng giống như quá khứ đặt ở trong lòng, lần này nhất định là lại nghĩ tới điều gì, ấn tính tình của hắn, theo như trẫm thấy có thể là quá lo ngại bộ mặt của trẫm, thân phận của ngươi, còn có, với sự kiện kia, Tang Vận chung quy cảm thấy hắn không sạch… Đủ loại cộng vào, hắn sao có thể không đi.” Ân hận không sớm nghĩ tới những thứ này, Lưu Hoài Diệp giận dữ đập bàn, “Vô luận trẫm đoán đúng hay không, trẫm cũng phải tìm hắn về để hỏi cho rõ ràng, nếu như không phải, trẫm lập tức thả hắn đi, nhưng nếu là… Hừ hừ…” Lưu Hoài Diệp lộ ra thần sắc nguy hiểm, “Trẫm sẽ chuẩn bị trước dây xích tốt, chờ hắn trở về, trẫm liền khóa hắn trong phòng, làm cho hắn một bước cũng không ra được.”

“Ta lập tức lên đường, thỉnh hoàng thượng triệu Trác Quần về kinh, để hắn xử lý Lam phường.” Lam Khuyết Dương lau mặt, chuẩn bị đi tìm người.

“Chờ một chút.” Giữ chặt Lam Khuyết Dương, Lưu Hoài Diệp suy nghĩ một chút nói, “Tìm được phái người coi chừng hắn, đừng vội mang người về, tính tình Tang Vận ngang tàng, bây giờ đưa hắn về chỉ càng làm cho hắn trốn, để hắn ở bên ngoài khuây khỏa cũng tốt, chờ không tệ lắm, lại đón hắn về.”

“Ừ.” Nắm lọn tóc bị cắt của chính mình kia, Lam Khuyết Dương đáp.

Kéo màn ra, nhìn thấy vết máu trên đệm giường, Lam Khuyết Dương cũng nhìn sang, hô hấp dồn dập mấy cái. “Tang Vận làm sao cảm thấy thân thể hắn không sạch sẽ chịu không thấu… Đêm qua… rõ ràng là đêm đầu tiên của hắn… Lạc hồng này là hắn vì trẫm lưu lại…”

“Hoàng thượng…” Lam Khuyết Dương lạnh giọng nhắc nhở.

“Đêm qua trẫm mặc dù mất khống chế, nhưng trẫm nhớ rõ trẫm là người đầu tiên ôm hắn, nói lạc hồng này là vì trẫm lưu lại, có gì không đúng?” Dường như cố ý chọc giận Lam Khuyết Dương, Lưu Hoài Diệp tự đắc nói. Nam tử đương nhiên không có lạc hồng, vết máu trên giường cho y biết đêm qua Tang Vận bị thương không nhẹ, nhưng… vết máu khô kia lại làm cho y thấy dị thường vui sướиɠ, trong mắt y, đây là lạc hồng của Tang Vận, là bằng chứng y có được hắn.

“Hoàng thượng, ca ta tối hôm qua chỉ làm sự kiện với ta, mà với hoàng thượng người, hắn chưa làm.” Khinh thường tự đắc của Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương bỏ lại một câu liền bước ra ngoài, lúc gần đi mang đi theo y phục rơi tán loạn trên mặt đất của Bạch Tang Vận.

Lưu Hoài Diệp gắng sức nhớ lại đêm qua, sau đó mắt chứa ghen tuông cùng lửa giận một chưởng đập bể giường, cắn răng nói: “Tang Vận, ngươi cũng không thể luôn thiên vị hắn, chờ ngươi trở về, ngươi cũng phải làm với ta!”

Chú thích

(1) khí cấp công tâm: cực kỳ tức giận