Bảo đệ đệ chuẩn bị thật tốt, bản thân lại một đường ra roi thúc ngựa, đem bảo bối đặt ở trong lòng, dùng nội lực nâng nhiệt độ xung quanh lên, không cho bảo bối chịu một chút lạnh nào.
Vừa trở lại bên trong phủ, cũng không bảo Kha Nhiên
chuẩn bị đồ ăn cùng nước nóng, Trường Không Long Tường xuống ngựa liền dùng khinh công quay về trong viện của mình, ôm tiểu đông tây, một cước đá văng cửa phòng.
Hạ nhân đã sớm đốt lửa sưởi ấm phòng, rất ấm áp, Trường Không Long Tường liền kéo áo choàng của chính mình trên người bảo bối xuống, đem Bán Hạ đặt tại cửa phòng mãnh liệt hôn lên!
Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng ngày hôm nay cảm giác so với lần đầu tiên hôn môi càng khiến người thêm kích động!
Hai người môi lưỡi giao triền, khao khát nuốt lấy mật dịch của đối phương…
Trường Không Long Tường luôn luôn băng lãnh, lúc này thậm chí không đủ nhẫn nại để cởi y kết, vung tay lên, khẩn cấp xé mở y phục của bảo bối –
“Đừng…” Bán Hạ liều mạng lắc đầu, nhưng không tránh được môi lưỡi của Trường Không Long Tường.
“Bảo bối, tâm can bảo bối của ta, tiểu quai của ta…” Chiếc lưỡi ma mãnh thăm dò mọi ngóc ngách trong cái miệng nhỏ nhắn, hận không thể đem đối phương nuốt vào trong bụng.
Từ lỗ tai, cổ đến xương quai xanh, đều bị nam nhân hung hăng gặm cắn…
“Úc… A a… Long Tường…” Bán Hạ vốn đã rất nhớ Long Tường, bị hắn điên cuồng mà hôn môi như vậy, dần dần không còn phản kháng, còn nhịn không được cuống quýt rêи ɾỉ…
Trường Không Long Tường thật vất vả mới tách khỏi môi của người nọ, đem tiểu tử bị hôn đến sắp ngất kia tới ngồi xuống bên giường, để cho hắn ngồi chắc trên đùi mình, một tay đỡ lấy hắn mà hôn, một tay vén lên vạt áo của bảo bối, bàn tay to giơ lên, hung hăng vỗ mạnh xuống thắt lưng trắng noãn!
“Ai nha!” Bán Hạ hô lên đau đớn, tình huống bất ngờ này khiến hắn cảm thấy thẹn, lại chịu đựng mà nhìn nam nhâm.
Trường Không Long Tường thấy biểu tình khổ sở của tiểu nhân nhi, tâm đã nhuyễn hơn phân nửa, nhưng vẫn cố ý bày ra khuôn mặt băng lãnh, đe dọa: “Gạt ta rằng ngươi chán ghét cùng nam nhân ở một chỗ, khiến ta nghĩ rằng cuộc đời này đã định trước cùng ngươi vô duyên, ngươi biết ta có bao nhiêu khổ sở không?” Vừa nói vừa đánh lên mông nhỏ một cái.
Bán Hạ nghe xong lời này, lại cúi đầu, sợ hãi nhịn xuống đau đớn.
Trường Không Long Tường vừa nghiêm mặt vừa đánh thêm một cái, “Nếu thực sự là bởi vì ngươi chán ghét nam nhân, chán ghét ta cũng đành — nhưng vì sao… Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Là đồ sắc quỷ chỉ cần thân thể ngươi sao?”
Không để ý tiểu nhân nhi đã bắt đầu khóc nức nở, Trường Không Long Tường diện vô biểu tình đánh xuống, “Trốn tránh ta, quay về Vân phủ chịu đựng những ngày khổ sở như vậy, ta cho phép ngươi ngược đãi chính mình như vậy sao?”
“Ngươi vỗ vỗ cái mông bỏ đi hai tháng, biết ta làm thế nào trải qua không?” Nói một câu, lại đánh một cái, lại không giống như mới dùng sức.
“Trốn ở nơi không có ta mà khóc — ta có nói qua có thể như vậy sao?” Ngữ khí càng ngày càng mềm xuống, những cú đánh cũng chỉ còn nhẹ nhàng chạm lên da thịt, cũng không vung tay lên nữa.
Bán Hạ rốt cuộc nhịn không được ô ô khóc lớn, nhào vào bờ vai rộng lớn của nam nhân, khóc: “Là do ta đáng ghê tởm! Ta không thể làm được! Ta không xứng với ngươi, là ta không xứng với ngươi! Ô ô… Là ta…”
Vốn đã có ý dừng tay, một câu này lại khiến bàn tay to lớn đánh mạnh vào da thịt phấn hồng, nam nhân vẻ mặt tức giận hỏi: “Ai nói ngươi không xứng?! Ngươi dựa vào cái gì nói ngươi không xứng?”
Bán Hạ mắt nhòe lệ, mông lung nhìn Trường Không Long Tường, bi thương từ trong đó khiến bản thân vô pháp quên đi những nhớ nhung giống như xé tan chính mình, khiến trong tim mình giống như huyết nhục mơ hồ: “Long Tường, Vân Bán Hạ là một… Quái vật, ô… Ta rõ ràng là một nam hài, nhưng còn có, còn có hạ thể của nữ tử… Ô…”
Trường Không Long Tường hận không thể bóp chết tiểu ngu ngốc ngoan cố này, chỉ càng ôm chặt lấy hắn, ôn nhu nói: “Tiểu quai, ta biết ngươi chán ghét thân thể của ngươi, nó cũng xác thực từng cho ngươi bị khổ — thế nhưng ta rất thích nó! Ta thích tất cả của ngươi, cũng thích thân thể của ngươi, ta cảm ơn ngươi vì đã có một thân thể kỳ diệu như vậy, nó khiến ta biết người mình đang ôm chính là ngươi — tiểu quai, tiểu bảo bối, vì ta, không nên tiếp tục chán ghét thân thể của chính mình, được chứ?”
Bán Hạ không biết từ bao giờ đã ôm chặt cái cổ cường tráng của Trường Không Long Tường, lúc này chỉ có thể hơi ly khai khỏi ngực y, chăm chú nhìn biểu tình của nam nhân.
Trường Không Long Tường nhìn nước mắt lem đầy trên khuôn mặt của Bán Hạ, khẽ cười lên; một tay nâng khuôn mặt nho nhỏ, một tay lau đi nước mắt trên mặt bảo bối.
Rõ ràng thâm căn cố đế chán ghét muốn vứt bỏ thân thể bất nam bất nữ của chính mình, rõ ràng đã quyết tâm mặc kệ nam nhân nói cái gì cũng không được động lòng — hắn là không muốn nam nhân chịu thiệt.
Thế nhưng… Tâm lại lập tức tràn ngập ngọt ngào.
Giống như đêm đầu tiên nhận thức, nam nhân chỉ đơn giản nói một câu đã khiến hắn thấy thích cái bớt mà bản thân chán ghét hơn mười năm.
“Ngươi… Long Tường, ngươi thực sự không sợ ta?”
Trường Không Long Tường cao giọng cười to, nhéo nhéo cái mũi của bảo bối nói: “Ta chỉ sợ ngươi thấy sợ kẻ gϊếŧ người là ta đây, tiểu tử ngươi ngọt ngào như mật, ta chạm vào đều thấy thương tiếc, có cái gì phải sợ — ta thích ngươi còn không kịp đấy!”
Còn muốn kiên trì, nhưng tâm đã sớm nghiêng về bên người nọ.
“Long Tường!” Bán Hạ ôm chặt lấy đầu nam nhân, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên người y, khóc không thành tiếng.
Không biết vì sao, chỉ là tin tưởng y, muốn ỷ lại vào y.
Bao nhiêu ủy khuất đều gác lại, chính mình ở trước mặt y, chưng bao giờ kiên cường cả.
“Long Tường, ta rất sợ bị ngươi biết, nếu thấy ngươi ghét bỏ hình dáng của ta — ta không biết làm thế nào có thể gượng dậy được… Long Tường, ô ô…”
Trường Không Long Tường lắng nghe tiểu đông tây mềm mại như bông trong lòng nói, một ngụm hôn lên môi bảo bối, giống như muốn đem tiểu nhân nhi nuốt vào bụng.
Đầu lưỡi bị nam nhân bắt được quấn quít lấy không tha, mật dịch theo cái miệng nhỏ nhắn khép hờ chảy xuống cằm, Bán Hạ nhịn không được phát sinh kháng nghị yếu ớt, khố hạ lại bị y xé thành hai nửa.
Đem tiểu nhân nhi đặt ở trên giường, đối lưng với mình, nâng lên cái mông nhỏ nhắn của bảo bối, Trường Không Long Tường nhìn chằm chằm nhục đoàn
(nó là thịt tròn, cũng là mông đi:”>), con mắt như dấy lên lửa; hắn bỗng nhiên tiếp cận, hôn lên cánh mông bị đánh cho đỏ bừng.
“A!... Không nên như vậy... Ân... A.. Buông ra...” Bị nam nhân phóng túng dọa đến hoảng sợ, Bán Hạ xấu hổ đỏ mặt, uốn thắt lưng nghĩ muốn van xin nam nhân, rồi lại vì cảm giác tê dại mà thất thanh kêu một tiếng.
Trường Không Long Tường liếʍ hút nộn thịt của bảo bối, lưu lại từng điểm hồng ấn, liếʍ thẳng tới bắp đùi mềm mại; nhìn bảo bối vô thức lắc lư eo nhỏ nhắn đầy phong tình, y nghĩ muốn đem Bán Hạ kéo về phía mình.
Bán Hạ vươn hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngượng ngùng vừa không muốn xa rời, còn có nước mắt không ngừng tuôn ra, Trường Không Long Tường cười thấp, mặc hắn bám lấy, tay lại lập tức nắm lấy khuôn ngực trắng noãn của hắn– trước đây thoáng nhìn qua, mơ hồ thấy ngực tiểu quai so với nam tử bình thường có phần nhô cao hơn, hai điểm nhỏ bên trên hai khỏa hồng mai cũng hấp dẫn hơn; hiện tại lý giải bí mật về thân thể của tiểu bảo bối, hết thảy càng thêm dụ nhân.
Dùng miệng hàm trụ lấy điểm đỏ, bàn tay to nhào nặn hung nhũ: “Tiểu quai, ta thấy bọn chúng đều đứng lên rồi kìa.”
Bán Hạ đã sớm thích Trường Không Long Tường, lúc này cam tâm tình nguyện đem chính mình giao cho hắn, đối tất cả tiếp xúc lại càng thêm mẫn cảm.
“Ngứa... Đáng ghét... Không nên như vậy...”
Trường Không Long Tường giống như trẻ con liếʍ duyện đầu nhũ của bảo bối, đưa đẩy tiểu đông tây e lệ trước ngực.
“Nói không nên, nhưng ngươi xem ở đây đều ngạnh cả rồi, chạm thử xem... Ta muốn tiểu quai ngươi khiến nó càng ngạnh.” Dùng đầu ngón tay gảy nhẹ nhũ đầu bị liếʍ đến đứng thẳng, kéo bàn tay nhỏ bé của bảo bối qua, muốn chính hắn vuốt ve điểm nhô lên trước ngực.
“Như vậy... Hảo kỳ quái...” Từng đợt tê dại khiến đầu óc Bán Hạ từ từ mất đi lý trí, chỉ có thể khép hờ mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn phát sinh tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
Trường Không Long Tường một đường hôn tới cái eo nhỏ trắng noãn của bảo bối, yêu thương hôn lên xương sườn gầy nhỏ, lại đem đầu lưỡi luồn vào rốn nhỏ liếʍ tẩy, đến tận khi bảo bối không chịu nổi mà ngồi dậy mới buông xuôi.
Đỡ lấy bảo bối “Tiểu tiểu quai” trên mình tiểu đông tây một chút lông cũng không có, bởi vì kɧıêυ ҡɧí©ɧ lúc trước của nam nhân, đã hơi ngẩng đầu lên, nhưng lại run rẩy sợ hãi giống hệt chủ nhân.
Trường Không Long Tường trong lòng vui vẻ, dùng bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy, cẩn thận tao lộng; tay kia nắm lấy vết bớt trên chân trái, cúi đầu gặm cắn.
Bán Hạ bị nam nhân đùa bỡn, lập tức đã muốn đến cao trào.
“… A… Không nên a… A! Không nên ở nơi đó!”
Trường Không Long Tường xấu xa cười, một mặt lấy tay nắm chặt không cho bảo bối giải phóng, một mặt còn muốn lấy tay ma sát cái miệng nhỏ.
“Ô… Cầu… Van cầu ngươi… Buông ra… A… Không nên… Không nên…”
Nhìn Bán Hạ diện nhược đào hoa
(dung mạo tựa hoa đào)
đỏ mặt, Trường Không Long Tường nghĩ cực đại của mình đã sớm trướng đến muốn nổ tung; y cúi đầu hàm trụ tiểu cầu của bảo bối mà mυ'ŧ vào, bàn tay to song song buông ra, tiểu đông tây nhất thời bắn đi ra.
“A — “
Bán Hạ sau cao trào toàn thân hư nhuyễn, mị nhãn như tơ, đốt cháy tia lý trí cuối cùng của Trường Không Long Tường.
“Tiểu quai” Trường Không Long Tường hôn lên cái bớt của Bán Hạ, hỏi: “Tiểu lão hổ của ta, cho ta xem nơi đó được chứ?”
Bán Hạ đỏ mặt gật đầu, nghiêng mặt đi, thân thể hoàn toàn giao cho nam nhân.
Trường Không Long Tường yêu thương không ngớt, cẩn cẩn dực dực bài khai hai chân của bảo bối.
Chỗ đó không chỉ có một tiểu côn th*t nhuyễn xuống vì mới bắn xong, còn có hai phiến nhục thần
(a~~ là cái đó đó đó *ôm đầu chật vật* của con gái a~~~ T^T)
diễm hồng, ở mặt sau, còn có một cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng không ngừng hé mở.
Trường Không Long Tường gầm nhẹ một tiếng, kìm lòng không đậu tiến tới hàm trụ cái miệng nhỏ nhắn phía sau, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ướt nó, tỉ mỉ liếʍ từng nếp uốn, còn muốn mở ra tiểu hoa của bảo bổi.
Một mặt khẩn cấp rút đi xiêm y, một mặt dùng hai ngón tay tách ra tiểu nhục thần, nam nhân lại hôn lên chỗ đó, dùng hết kỹ xảo, chỉ mong bảo bối cảm nhận được khoái nhạc.
“Không nên… Long Tường, ta… Ân… A!”
Bị nam nhân đùa bỡn như vậy, tiểu tử kia lại một lần nữa bắn đi ra; lúc này đây kɧoáı ©ảʍ quá mạnh mẽ liệt, tiểu tử kia thậm chí khóc lên.
“Bảo bối, tiểu quai!” Trường Không Long Tường dùng ngón tay dài xoa nắn mị thị xung quanh tiểu hoa, thẳng đến khi hoa nhi có chút mềm ra, liền tiến quân thần tốc.
“… A… Không nên a… A! Không nên ở đó!”
Ngón tay chạy loạn bên trong nội bích, nghe tiếng rêи ɾỉ của tiểu quai, Trường Không Long Tường lộ ra một mạt cười xấu xa, chính là chỗ này! Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy nhẹ điểm nổi lên kia, liền thấy tiểu bảo bối mở lớn hai mắt, cơ hồ không phát ra âm thanh.
“Thoải mái không? Tiểu lão hổ?” Nam nhân mỉm cười hỏi; nam hài phục hồi tinh thần lại xấu hổ quay đầu, nam nhân thở mạnh một hơn tiến vào hai ngón tay!
“Ân, Long Tường… Úc, a a… Đừng, úc!”
Thực sự là mẫn cảm! Trường Không Long Tường không thể nhịn nữa, đem cự vật kêu gào từ lâu đặt trước tiểu hoa khẩu, đem ngón tay rút ra trong nháy mắt, lập tức lấy tay nắm chặt mông nhỏ trắng noãn của tiểu tử kia, đem tính khí thô to thoáng cái cắm vào hoa nhi hồng diễm.
“A — đau quá, ô ô… Long Tường, ân… Ô…” Cho dù đã hảo hảo khai phá qua, chỗ tư mật của tiểu nhân nhi vẫn rất khó tiếp nhận thô suyễn của nam nhân tiến vào, lúc đó vừa thẹn vừa đau, không ngờ nức nở khóc.
“Bảo bảo, tiểu quai, tiểu lão hổ của ta, xin lỗi!”
Nghe nam nhân không ngừng xin lỗi, Bán Hạ dần dần cảm thấy không còn đau nhức nữa, Vì vậy thân thủ ôm lấy nam nhân, nhìn hoa văn mãnh hổ lộng lẫy trên ngực nam nhân, đỏ mặt nũng nịu nói: “Đại lão hổ bại hoại, làm tiểu lão hổ đau…”(*phụttttt* Tiểu Hạ nhi a~ tiểu Hạ nhi ngây thơ của ta đâu *giãy giụa*)
Làm nũng như vậy không khác gì đỏi hỏi hợp hoan, Trường Không Long Tường toàn thân như bị hỏa thiêu, nhất thời đẩy mạnh thắt lưng, bắt đầu trừu sáp.
Nguyên tưởng rằng sẽ lại đau nhức, nhưng ngoài ý muốn cảm giác được một trận tê dại, Bán Hạ cắn chặt môi dưới, không dám phát sinh thanh âm khiêu gợi.
“Kêu lên!” Nam nhân thở ồ ồ, biểu cảm giống như dã thú: “Tiểu lão hổ, kêu lên đi, ta thích nghe tiếng kêu của ngươi.”
Bán Hạ liều mạng lắc đầu, mặc dù kɧoáı ©ảʍ này như khiến hắn muốn hôn mê.
Thấy nhân nhi không nguyện ý, Trường Không Long Tường đột nhiên ngừng động tác, thậm chí rút ra thô tráng của mình, chỉ dùng qυყ đầυ cực đại của mình chạm nhẹ vào huyệt khẩu của bảo bối.
“Kêu cho ta nghe, tiểu lão hổ, gọi tên của ta, bằng không ta sẽ không động.”
Bán Hạ lắc lư thắt lưng, không được nam nhân trừu sáp, trống rỗng trong cơ thể rốt cuộc bạo phát, tiểu tử kia lớn tiếng khóc: “Long Tường, Long Tường, đại lão hổ, nhân gia muốn ngươi động! Nhanh lên một chút… A… Ân, còn muốn…”
Ngay khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của bảo bối, Trường Không Long Tường liền tiến thẳng vào thiên đường chặt chẽ, đâm sâu vào mà trừu động điên cuồng, thật nóng, nhục bổng ở bên trong tràng đạo vừa mềm mại lại vừa chật chội của tiểu nhân nhi đấu đá lung tung, mỗi lần sáp nhập cùng rút ra, đều ma sát đến tiêu hồn ──
“A — không, từ bỏ, ta không được, ân, ân, ô… Long Tường — “
Bán Hạ lại một lần đến cao trào, thoải mái đến đáng sợ, chỉ biết khóc lóc ôm chặt lấy Trường Không Long Tường.
Nam nhân vẫn chưa thỏa mãn, không đợi tiểu đông tây lấy lại tinh thần, ở bên trong mật huyệt lại một lần nữa cương lên, cái miệng nhỏ mới qua cao trào hé ra khép lại, giống như ra sức hấp duyện phân thân của nam nhân.
“Bảo bối tiểu lão hổ, thật lợi hại, muốn đem đại lão hổ bắn ra sao?” Trường Không Long Tường nắm chặt nhục đoàn của bảo bối, không ngừng ra vào.
Trường Không Long Tường không ngừng biến hóa tư thế, hai người làm từ trên giường xuống đến mao thảm dưới mặt đất, lại làm trên bàn gỗ mun; Bán Hạ đã muốn bắn không được, nam nhân phía sau lại vẫn rất hưng phấn, đến khi tiểu nhục nha
(thịt nhỏ =)) là cái… =)))
không bắn được gì nữa, Bán Hạ mới bởi vì cảm thấy thẹn mà khóc lớn lên, mà hình dáng khóc lóc vì thẹn của hắn, rốt cuộc kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trường Không Long Tường bắn vào tiểu huyệt ấm áp.
Cũng may ngoài phòng đại tuyết bay loạn.
Cũng may người khác không được phép tùy ý tiến vào viện lạc của trang chủ.
Cũng may viện lạc cùng các gian nhà khác cách xa nhau.
Vạn hạnh vạn hạnh.
(vô cùng may mắn)