Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 90: Ngón trỏ đại động

Trên bàn đốt đèn như đậu.

đèn như đậu

Rượu đã lạnh.

Lê Chanh nâng lên chén ngọc chạm vào miệng, trên mặt bạch ngọc

(trắng nõn như ngọc trắng)

đầu mày hơi nhướn, cũng chỉ một mái tóc dài xẹt qua bên tai, “A”.

Biểu cảm này làm ba lần mới tính qua cửa.

Tiểu nhị ca: “…….”

Lê Chanh lấy khăn mặt lau đầu, thân thể bị vây dưới trạng thái hết sức chăm chú liền luôn dễ dàng đổ mồ hôi, cậu luyện tập như vậy đã có một tháng rồi.

Kỹ năng đã xem qua là nhớ của Lê Chanh phát huy rất nhiều tại phương diện này, nhưng mà bởi vì cậu đều phải làm chú thích dưới mỗi câu lời thoại của chính mình, cân nhắc biểu cảm gì động tác gì, bởi vậy trang giấy bị lật nhiều tới sắp lật thành một tờ mỏng manh rồi.

Cậu đã nghĩ tốt rồi, luận hành động chính mình là thúc ngựa đều không đuổi kịp ảnh đế, luận chăm chỉ chính mình nhưng có chính là thời gian, tại trong tửu lâu Gia Thường, một động tác một ánh mắt luyện cả ngày đều không ai sẽ nói cái gì.

Nếu lúc này Khương Ngọc Sinh lại tới nhìn một cái hành động của Lê Chanh, chỉ sợ sẽ khϊếp sợ với trưởng thành của đối phương, nhưng mà thời gian nửa ngày, cho dù thiên phú tốt thế nào, cũng nên có cái thời gian quá độ!

Duỗi người, Lê Chanh xách đai lưng, tiểu nhị ca lập tức chạy tới nói nhỏ mấy tiếng, ý tứ chính là tửu lâu chúng ta khi nào thì khai trương, trong lòng Lê Chanh có tính toán rồi, lúc này tỏ vẻ này không vội từng bước một từ từ tới, sau đó dặn dò đừng quấy rầy, nghiêng người vào phòng của mình trong tửu lâu, phát động chiếc nhẫn trở về hiện đại.

Hai giờ chiều cửa của phòng thuê bị gõ vang, Tống Giai thấy là Đỗ Hành, không khỏi ngẩn ra, Tống Giai là gặp qua Đỗ Hành, lúc ngay tại núi Đại Đoan, Đỗ Hành là làm cấp dưới của Lê Chanh tới đó vận chuyển vật tư, kỳ thật tại trước đó Tống Giai cũng nghe nói qua Đỗ Hành người này. Dù sao cũng là chủ tịch của công ty coi như có chút danh tiếng đưa ra thị trường, sự tích dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đã từng lưu truyền trong giới, sau đó cổ phần công ty bị đoạt cũng là khiến người ta thổn thức.

Thực tế sau sự kiện núi Đại Đoan, lúc trên mạng tuôn ra Lê Chanh bị quy tắc ngầm, Tống Giai cũng đồng dạng cho rằng công ty của Lê Chanh là người khác hỗ trợ đầu tư, ở trong lòng Tống Giai, người khác này cũng không phải cái người xa lạ gì, mà là lão Đại xã hội đen vẫn đi theo bên người Lê Chanh.

Trầm Du.

Trước kia cảm thấy Đỗ Hành là nể mặt Trầm Du mới dốc sức dưới tay của Lê Chanh, hiện tại hướng gió chuyển phú nhị đại Lê Chanh dùng tiền vốn chính mình sáng lập công ty, hiển nhiên vị này chính là tự nguyện làm cấp dưới, Tống Giai liền không khỏi nhìn thêm mấy cái.

Nhìn một cái mới phát giác, biểu cảm đăm chiêu ủ dột trên mặt của đối phương cực kỳ phức tạp, Lê Chanh mang dép lê đi tới nhìn thoáng qua, hoảng sợ, “Anh làm sao vậy?”.

“Mượn chỗ nói chuyện một chút!”. Đỗ Hành nhíu mày, tóm cổ tay trong tay áo của Lê Chanh, đẩy mạnh người vào trong phòng, thuận tay đóng cửa rầm một tiếng.

Tống Giai: “……..”

Chậm rãi thả tay mới vừa nâng lên xuống, Tống Giai đi hai bước đóng cửa phòng trộm, quay đầu lại đặt mông ngồi ở trên sô pha, càng nghĩ càng rất bất thường, xâu chuỗi sự việc gần đây lại, đứng lên nhìn, Trầm Du và nghệ sĩ nhà mình không biết làm sao lại tách nhau ra rồi, có lẽ là ầm ĩ một trận có lẽ là nguyên nhân khác, nhưng mà lớn nhất có thể vẫn là nháo mâu thuẫn rồi, tiếp theo Trầm Du mất tích, cùng ngày Lê Chanh liền giống như trúng thuốc mê ngủ tới bất tỉnh nhân sự, giống như muốn ngủ một giấc để quên sạch người đó.

Mấy ngày kế tiếp coi như bình thường, nhưng luồng sức mạnh nghiêm túc này, cùng hành động khi thử vai thình lình xảy ra làm cho Tống Giai

mơ hồ phát hiện một tia khác biệt, đột nhiên phát huy vượt xa người thường, rất có có thể là lúc trước bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.

Người đang yêu đương, mất đi đối phương đều là phải đau thấu tim gan.

Hiện tại Đỗ Hành đi vào trong nhà không nói hai lời kéo Lê Chanh vào trong phòng, một bộ tư thái cường ngạnh, chẳng lẽ là muốn thừa dịp Lê Chanh tổn thương tình cảm, thừa dịp hư không mà vào giở trò? Tuy rằng tuổi Đỗ Hành không nhỏ, diện mạo cũng tầm trung, khí chất trên người nhưng là ít có, hơn nữa bản hai người chính là quan hệ cấp trên cấp dưới, thời gian tiếp xúc chính là rất nhiều đó.

Yết hầu Tống Giai xiết chặt, dịch ba bốn vị trí ở trên sô pha, vẫn là nhịn không được ngần cao giọng hỏi: “Hai người muốn uống nước không?”.

“Không cần, cám ơn”. Bên trong truyền ra âm thanh của Đỗ Hành.

Sau đó âm thanh trong trẻo của thiếu niên truyền ra: “Không cần đâu chị Tống”.

Trong phòng Đỗ Hành ảo não cào cào tóc, rút nửa điếu thuốc lá, búng búng,

trầm mặc một chút, “Tôi nghĩ cực phẩm hoa lan của công ty có thể gây trồng không thành rồi, kinh doanh này phải làm quy hoạch một lần nữa”.

“Chuyện như thế nào?’.

“Vốn cho rằng có bùn đất có thể hình thành một cái căn cứ gây trồng, nhưng hiển nhiên tôi nghĩ tới dễ dàng quá rồi, ông chủ, không biết bùn đất trước đó cậu chở tới có nghiên cứu qua tính năng

của nó hay không? Ngay từ đầu chất dinh dưỡng dồi dào, có thể tại thời gian một tuần gây trồng ra cực phẩm hoa lan, nhóm hoa lan đầu tiên

trồng xuống

cũng là thời gian như thế, tiếp theo nhóm thứ hai cần một cái tuần rưỡi, nhóm thứ ba cần ba tuần, nhóm thứ tư tới đến bây giờ còn chưa có hoàn toàn thành thục…… Nói cách khác chất dinh dưỡng trong bùn đất đang hạ xuống”. Đỗ Hành lắc lắc đầu, “Thậm chí còn có rất nhiều bùn đất biến thành màu xám trắng, hơn nữa theo tôi quan sát, diện tích của bùn đất đang tự nhiên thu nhỏ lại”.

Lê Chanh thật không có nghĩ tới chính là như vậy, nhưng mà có thể suy đoán, bản thân bùn đất của Đại Châu giới liền chứa linh khí, nhưng linh khí trong đó sau khi tiến vào cây cối, hàm lượng linh khí của bùn đất sẽ giảm rất nhiều, chậm rãi sẽ biến thành bùn đất bình thường, hoặc là khuyết thiếu hàm lượng linh khí, bùn đất sẽ biến mất, dù sao bùn đất của Đại Châu giới và hiện đại tuy rằng tên gọi giống nhau, nhưng là hai loại vật chất khác biệt.

Cho nên muốn tiếp tục gây trồng hoa lan, cần cậu liên tục chở bùn đất tới hiện đại, nhưng thật ra không khó, chỉ cần nhiều thêm mấy cái máy đào đất liền có thể làm được, nhưng mà hiện tại cậu có kế hoạch rồi liền không chuẩn bị lại làm kinh doanh hoa lan.

Thị trường hoa lan luôn vẫn có một ngày bão hòa.

Lê Chanh suy tư một phen, đầu ngón tay gẩy gẩy

cằm, hỏi: “Lượng tiêu thụ hiện tại của hoa lan như thế nào?”.

“Vẫn là bị vây trong trạng thái cung không đủ cầu, nhưng mà giá đã giảm xuống rồi”. Đỗ Hành ăn ngay nói thật.

Vật lấy hiếm làm quý.

Hoa lan vẫn là thứ tốt, nhưng nếu không hề hiếm có, giá tự nhiên sẽ xuống dốc không phanh, bùn đất của Đại Châu giới có thể sản

xuất hàng loạt hoa lan, lũng đoạn thị trường hoa lan, khiến cho cực phẩm hoa lan trên chợ hoa nhiều hơn, giá hoa lan chậm rãi cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.

Về lâu về dài không thích hợp công ty phát triển, nhưng nếu nói sẽ thua lỗ nhưng là không phải, tại trên thân phận cực phẩm hoa lanc òn phải càng tôn quý một chút, làm ra một dạng như vậy có thể kiếm được không ít.

Người Trung Quốc thích hoa lan là truyền thống, người nước ngoài thích hoa lan là học đòi văn vẻ, Trung Quốc thần bí sản xuất ra một loại hoa thần bí, có thể bày ra các loại hình dáng khác nhau, chỉ là mánh lới đều có thể dẫn tới một con sóng hoa lan lớn.

Nếm được ngon ngọt còn có chút không muốn bỏ xuống, lần này Đỗ Hành tới đây cũng là vì một lần nữa chế định sách lược thị trường, chuẩn bị chuyển thị trường tới nước ngoài. Dĩ nhiên tầm nhìn kinh doanh của Đỗ Hành buôn bán không tệ, nhưng còn chưa có nhìn tới điểm lóe sáng của ông chủ nhà mình.

“Vậy gác lại trước một chút đi”. Lê Chanh tỉnh bơ xua xua tay, “Đem một nửa tài chính trên sổ sách đều dùng để thu mua đầu bếp và cửa tiệm nhỏ đặc sắc, của ngon vật lạ gì không cần phải cố ý đi tìm, không cần dùng nguyên liệu tốt nhất, nhưng yêu cẩu hương vị tốt nhất. Có thể tìm được phương pháp nấu ăn liền mua phương pháp nấu ăn, gia truyền của nhà người ta không muốn lộ ra ngoài liền mới người

nấu nướng tới cho tôi, càng nhiều càng tốt”.

Đỗ Hành không hiểu Lê Chanh muốn làm cái gì, nhưng gã cũng lần đầu nhìn tới một loại thần thái sáng chói trong mắt của ông chủ, giống như trong lòng thiếu niên mười tám này đang hạ một bàn cờ rất lớn.

Gã mơ hồ đoán ra ông chủ là muốn mở cái nhà hàng hoặc là gì đó……

Nhưng cho dù là nhà hàng cũng vẫn phải có đặc sắc của chính mình, gã thật sự nghĩ không ra, ông

chủ làm ra chỗ tập trung đầu bếp tốt xấu lẫn lộn, có thể làm ra cái dạng thành quả gì?

Nhìn tới thần sắc đầy mặt không xác định của Đỗ Hành, Lê Chanh cười tủm tỉm nói: “Tôi tự có ý tưởng, anh chỉ cần nghe theo liền được……Hơn nữa cho dù thất bại, chúng ta còn có dược liệu đầy kho hàng mà, cũng đủ Đông Sơn tái khởi”.

* Đông Sơn tái khởi = thua keo này ta bày keo khác, làm lại từ đầu

Đỗ Hành gật gật đầu.

Cũng đúng, ông chủ nhỏ có bao giờ làm theo lẽ thường đâu, chính mình không phải liền sớm biết rồi.

Đi theo ông chủ nhỏ làm việc nửa năm rồi, gã lại khôi phục hăng hái của

trước kia rồi, tuy rằng tiền kiếm được phần lớn lại đầu tư ra ngoài, trong lòng chính là thích, dân kinh doanh muốn không phải là quá trình kiếm tiền này hay sao.

Hiện tại cho dù là đối mặt cái công ty chính mình từng một tay sáng lập, đối mặt cẩu nam nữ quen thuộc phản bội, gã cũng sức lực mười phần.

Không có gì có thể đánh bại một người tràn ngập lòng tin.

…….

Chuyện tửu lâu Gia Thường của Lục Man thành bị Tiếu Văn sang tay bán đi truyền đi rộng rãi trong dân chúng, tuy rằng trong tứ đại trong tửu lâu của Lục Man thành chỉ có một cái này đang tuột dốc, nhưng cũng bởi vì lịch sử hơn mười năm tụ tập rất nhiều khách hàng cũ, hôm nay sau mấy tháng tửu lâu Gia Thường trang hoàng treo lên lụa đỏ, tiếng pháo từng trận.

“Đây là tại sao?”. Người tới từ bên ngoài khó hiểu nói.

“Nghe nói tân đông gia

(= ông chủ mới)

chẳng qua tu vi luyện khí cảnh, như thế nào có thể nắm giữ được tửu lâu này? Trước kia tuy rằng tu vi Tiếu Văn không tốt, nhưng dù sao cũng là cái luyện thể cảnh, liền như vậy vẫn có không ít người tìm tra

(= gây chuyện), ta đoán chừng Tiếu Văn sở dĩ hạ quyết tâm bán đi tửu lâu tổ truyền này, chỉ sợ cũng là bị những người này quấy nhiễu tới không muốn tiếp tục làm”.

“Nói như vậy, tửu lâu mở mới này sợ là hỏa không được?”. (hỏa = hot = nổi tiếng)

“Nếu vị tân đương gia này có thể lấy ra rượu xái, nói không chừng còn có thể hấp dẫn một nhóm người, dù sao ba nhà tửu lâu khác số lượng rượu xái mỗi ngày cung ứng quá ít, vẫn có người không mua được”.

Lời còn chưa dứt,

dưới bảng hiệu mới tinh của tửu lâu Gia Thường dựng một tấm bảng đen nhỏ, bên trên dùng nét bút màu trắng viết: “Hôm nay bổn điếm khai trương, mời cố khách (= khách hàng)

qua lại nếm thử món ăn mới, miễn phí toàn bộ! Không thu viên linh thạch nào!”.

Món ăn mới!

Đại Châu giới này bao nhiêu năm nghiên cứu món ăn mới còn không đều là cái

mùi vị đó! Vị tân đông gia này của tửu lâu Gia Thường thật đúng là dám nói khoác! Người cảm thấy có chút thú vị tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy hàng chữ tiếp theo viết: “Ăn ngon sau này liền gọi thân bằng hảo

(= người thân bạn bè)

cùng nhau tới, ăn không ngon ngài cũng không lỗ”.

Nói cũng đúng!

Có người tò mò đi vào, ở dưới chiêu đãi nhiệt tình của điếm tiểu nhị ngồi ở trước cái bàn vuông, người này chăm chú nhìn một cái, chỉ thấy màu sắc kỳ dị đỏ đỏ xanh xanh đầy bàn, còn có món thịt của sinh vật không biết……. Mùi đồ ăn chui qua lỗ mũi, người này không khỏi trong lòng khẽ động.