Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 104

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Nói xong lời cuối cùng, có chút khó chấp nhận, thanh âm dần dần, nhẹ như muỗi kêu.

“Không được! Như vậy, thân mình ngươi sẽ không chịu nổi……” Nam Cung Thiên Mạc thở hổn hển, thật muốn lập tức tiến vào nơi bí ẩn căng chặt này, rồi lại không muốn Liễu Như Phong thống khổ khó chịu, chỉ đành cắn răng chịu đựng du͙© vọиɠ sưng trướng, tận lực thả nhẹ động tác nơi ngón tay!

Trong lòng Liễu Như Phong cảm động, nhớ tới ngoại trừ vài lần lúc ban đầu, cho tới bây giờ Nam Cung Thiên Mạc đều thập phần chiếu cố cảm thụ của mình, cho dù là bên thừa nhận, cũng kìm lòng không đậu mà sa vào trong hoan ái……

Có lẽ, chính vì Nam Cung Thiên Mạc luôn luôn săn sóc cùng ôn nhu, mới làm cho mình bất tri bất giác động tâm, động tình, trung thành, ngay cả tình yêu cũng hiến cho nam nhân này……

“Chủ nhân…… Tiến vào đi! Thuộc hạ…… Muốn ngài……” Cái gì hổ thẹn, cái gì tôn nghiêm, nhìn đến nam nhân ẩn nhẫn trước mắt, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy những thứ này đều không còn trọng yếu……

(Phong ca a a a a……. T^T!!!!!)

Nam nhân trên người thân là đứng đầu một cốc, địa vị cao quý, mà bản thân, bất quá chỉ là một trong hàng vạn hạ cấp thị phó của hắn, Nam Cung Thiên Mạc lại vì mình mà nhẫn nại đến mức như thế, Liễu Như Phong lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm động ấm áp mềm mại, muốn làm cho hắn thoải mái, muốn cho hắn hưởng thụ khoái hoạt đến cực hạn……

Còn có cái gì mà tình hình, có thể so sánh được với lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ của người tâm ái sao? Nam Cung Thiên Mạc không thể kiềm chế được, rút ra ngón tay vừa mới gia tăng đến ba ngón, động thân một cái, đem bản thân thật sâu mà chôn vào bên trong bí huyệt ấm áp chặt chẽ này.

Đau đớn là khó tránh khỏi, địa phương trời sinh không phải dùng để làm sự tình như vậy, bị tinh khí cực đại như thế xâm nhập, trong nháy mắt thân hình Liễu Như Phong không khỏi kéo căng. Nhưng tại bên trong hổ thẹn đau đớn này, càng nhiều hơn là thỏa mãn nồng đậm mãnh liệt……

Hai người nhất thời không dám động, thân thể cứng ngắc, lẳng lặng mà thể hội giờ khắc tuyệt vời cùng mất hồn này……

Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên cười, nói: “Thì ra là thế, tình hình ngươi vừa rồi, cũng là sớm đã muốn ta đúng không?!”

Nếu là lúc trước, Liễu Như Phong nghe xong lời này chỉ sợ sớm đã xấu hổ đến thẹn vô cùng, chỉ là hiện nay trong lòng đang kích động cùng cảm động, tuấn nhan chỉ đỏ, hơi chút xấu hổ, đáp: “Thuộc hạ…… cũng là nam nhân, có du͙© vọиɠ, cũng không tính là kỳ quái……”

(T^T! Phong ca của ta…….!!!!!!!!!)

Nam Cung Thiên Mạc nhớ tới cái gì, không khỏi nhíu nhíu mày, cắn răng nói: “Lại nói tiếp, nếu không phải muội muội ngươi cuốn lấy ngươi chặt chết, như thế nào khiến mấy ngày nay ngươi ta chưa từng làm như vậy?!”

Mắt thấy Liễu Như Phong biến sắc, Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên động động thân, đem lời nói đến bên miệng của nam nhân dưới thân đều hóa thành rêи ɾỉ……

“Ngươi yên tâm, nàng chung quy vẫn là muội muội ngươi, lại coi như hiểu chuyện nghe lời, ta sẽ không đối nàng làm gì! Lại nói tiếp, Phượng nhi cũng coi như xinh đẹp đáng yêu, ta thương nàng còn không kịp, như thế nào lại hại nàng!”

(Xạo sự!)

Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu, ngậm lấy nhũ lạp một bên, mυ'ŧ lấy nhẹ cắn, buông lỏng hai tay, một tay cầm lấy phân thân ngẩng đứng giữa bụng Liễu Như Phong, một tay sờ lên nhũ lạp một bên

khác bị hắn lạnh nhạt, thả nhẹ lực đạo nơi hạ thân, vào sâu ra nông, trừu tống cực nhanh, hướng nơi nào đó trong trí nhớ nỗ lực mà đi……

“Chủ nhân…… A……” Liễu Như Phong nói không thành tiếng, thân thể sớm đã động tình, làm sao còn chống lại được hành vi tận lực như vậy của Nam Cung Thiên Mạc?! Hai tay không tự chủ được mà đặt lên vai lưng Nam Cung Thiên Mạc, hai chân buộc chặt, cực lực co rút lại hậu huyệt.

Nam Cung Thiên Mạc thở sâu, thân thể đang cuồng liệt đong đưa mạnh ngừng lại, một ngụm cắn lên chiếc cổ hơi ngẩng lên kia, tay nắm lấy tay Liễu Như Phong mạnh căng thẳng……

Cuối cùng thiếu chút nữa tiết ra…… Nam Cung Thiên Mạc cười khổ lắc lắc đầu, ngày xưa Liễu Như Phong ở trong tình sự, luôn luôn thành thật im lặng, luôn bị động yên lặng thừa nhận, không nghĩ tới hôm nay Liễu Như Phong động tình như vậy, cuối cùng làm cho mình hưng phấn khó nhịn như thế……

“…… Ách…… Ân……” Trong tiếng rêи ɾỉ vui thích, nhiễm một chút đau đớn, bí huyệt bao lấy mình, lại co rút đến càng thêm căng chặt……

Nam Cung Thiên Mạc cố nén suy nghĩ muốn tiết du͙© vọиɠ, cúi đầu nhìn về phía nam nhân dưới thân, khuôn mặt hơi thống khổ cùng ẩn nhẫn, nhiều hơn vẫn là tìиɧ ɖu͙© cùng vui thích, Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được mỉm cười, nam nhân cứng cỏi kiên cường này, cũng chỉ có ở dưới thân mình, mới có thể lộ ra tình sắc mị hoặc như vậy!

Nhẹ nhàng ưỡn động thắt lưng, ngón tay Nam Cung Thiên Mạc đặt lêи đỉиɦ phân thân hưng phấn kia, ma sát xoa nắn, tại giữa chiếc cổ thon dài đang ngẩng về phía sau ôn nhu mà liếʍ cắn……

“…… A…… A…… Chủ nhân……” Kinh hô thất thố, phân thân trong tay đột nhiên khẽ nhảy, du͙© vọиɠ đang rút ra bên ngoài bị nội màng non mịn gắt gao dây dưa, hút mυ'ŧ cùng thít chặt giữ lại……

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, quả nhiên, tối nay Liễu Như Phong động tình như thế nhanh như vậy liền đạt tới cao trào! Ngón tay căng thẳng, ngón trỏ đúng lúc ngăn chặn miệng xuất ra.

(Ác a~! >