Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 103

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Như Phong, không sao!” Nam Cung Thiên Mạc khoát tay áo, ngăn lại Liễu Như Phong. Không theo đều đã theo, lại là muội muội của Liễu Như

Phong, nhớ tới Liễu Như Phong đối mình trả giá hết thảy, Nam Cung Thiên Mạc không khỏi một trận mềm lòng, vả lại, cùng một tiểu cô nương như vậy đấu khí, đánh cũng đánh không được, mắng? Chỉ sợ cũng chỉ là làm thương tâm nam nhân bên cạnh này mà thôi!

“Na! Ca ca, Nam Cung cốc chủ cũng không có hẹp hòi như ngươi nha! Không phải sao?” Đỗ Như Phượng xét cho cùng vẫn chỉ là tâm tính tiểu cô nương, sớm đã đem tình hình khủng bố khi Nam Cung Thiên Mạc sinh khí lúc trước quên tới chín tầng mây, khuôn mặt tràn đầy tươi cười bắt lấy cánh tay Liễu Như Phong, tựa vào trên người ca ca, nói.

“Ngươi nha……” Liễu Như Phong ôn nhu đem sợi tóc của muội muội Đỗ Như Phượng bị gió thổi qua hai má vén lên, trộm trông trông sắc mặt Nam Cung Thiên Mạc.

Thấy hai người thân mật như vậy, nhãn thần Nam Cung Thiên Mạc tối sầm lại, tuy rằng trong lòng cực kỳ không hài lòng, nhưng vẫn kiềm chế tính tình, chuyển mắt đi, chỉ lắc lắc đầu.

“Công tử, đồ ăn của các ngươi!” Ngoài cửa viện truyền đến tiếng hô của điếm tiểu nhị lúc trước.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, tự đi đến ghế đá trong viện mà ngồi.

Liễu Như Phong trừng mắt nhìn Đỗ Như Phượng một cái, xoay người mở cửa viện, để cho điếm tiểu nhị kia tiến vào.

“Công tử, đây chính là Cửu Đoạn Thiêu Cẩm nổi danh của tiểu điếm!” Điếm tiểu nhị kia đem chiếc khay đặt trên bàn đá, lấy ra từng loại từng loại thức ăn từ trong khay, giới thiệu nói: “Đây là Thủy Chử Ngư Phiến, đây là rượu bản điếm tự ủ, tên gọi Túy Khách Thanh! Đây là……”

Điếm tiểu nhị kia dong dài nửa ngày, cuối cùng cũng đem một khay, bảy, tám loại rượu cùng thức ăn giới thiệu xong, cúi đầu, giương mắt trông trông sắc mặt Nam Cung Thiên Mạc, thấp giọng nói: “Công tử, ngài lão đại gia, lúc trước thưởng tiểu nhân không ít! Vừa rồi trong điếm tới thêm một người ngang tàng, đem mấy người lúc trước đánh, chỉ sợ tối nay sẽ không an bình! Tốt nhất công tử các ngươi đêm nay ở lại Trúc viện này nghỉ ngơi, không cần đi ra ngoài. Chưởng quầy của tiểu điếm, cùng nhóm lão gia trong huyện nha, còn có anh hùng hào kiệt bốn phương tám hướng trong thôn này, coi như có vài phần giao tình, tất nhiên sẽ không đến viện này điều tra, công tử chỉ cần coi như chuyện gì cũng không phát sinh, qua tối nay, sẽ vô sự!”

Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc khẽ động, xem ra khách điếm này cũng không đơn giản! Nam Cung Thiên Mạc giương mắt nhìn về phía điếm tiểu nhị kia, cười nói: “Đa tạ tiểu nhị ca, lần này ta rời nhà, bất quá chỉ là đi du ngoạn. Tất nhiên sẽ không đi trêu chọc những người trong võ lâm này! Như Phong!”

Liễu Như Phong lại vội tìm kiếm một thỏi bạc vụn, ước chừng trên dưới một lượng, đưa cho điếm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị vui mừng hớn hở nói tạ ơn, nói: “Công tử từ từ dùng! Độ ấm của rượu cùng thức ăn, vừa lúc vào miệng, nguội đi sẽ mất hương vị! Tiểu nhân lát nữa lại đến thu dọn.”

Nam Cung Thiên Mạc nhìn điếm tiểu nhị kia ra khỏi viện, chú ý thận trọng mà đóng cửa viện, lâm vào trong trầm tư.

“Cốc chủ, có cần thuộc hạ ra ngoài thám thính?” Liễu Như Phong thấp giọng hỏi.

“Không cần! Ăn cơm trước đi,” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong cùng Đỗ Như Phượng đứng ở hai bên, nói: “Các ngươi không đói bụng sao?”

Đi một ngày đường, sao có thể không đói?

Đỗ Như Phượng hoan hô một tiếng, liền muốn đi qua ngồi.

“Phượng nhi!” Liễu Như Phong vội giọng quát.

Đỗ Như Phượng có chút uyển chuyển nhìn sang Liễu Như Phong, thật sự không phải là nàng không hiểu chuyện! Chỉ là trước kia ở cùng Nam Cung Thiên Mạc vài ngày, thật sự không có nhiều quy củ như vậy, tuy rằng sau này biết Nam Cung Thiên Mạc là cốc chủ Tuyệt Cốc, hiện nay Thương Khung sơn trang lại đầu nhập vào Tuyệt Cốc, nhưng mấy ngày nay, Nam Cung Thiên Mạc vẫn là vẻ mặt ôn hoà, Đỗ Như Phượng cũng theo thói quen mà tùy tính.

Chỉ là người trước mắt rống nàng là Liễu Như Phong, đối ca ca này, Đỗ Như Phượng luôn luôn tôn kính tới mức sùng bái, cho dù là lời nói của Đỗ Thương Sơn, cũng không nghe theo như lời của Liễu Như Phong. Lập tức chỉ có thể nhìn nhìn không buông rượu cùng thức ăn trên bàn, Đỗ Như Phượng nuốt nuốt nước miếng, ngoan ngoãn thối lui hai bước, đứng cho tốt.

Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói: “Được rồi, đều ngồi xuống cùng nhau ăn đi! Nơi này không phải trong cốc, không cần để ý nhiều quy củ!”

“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, cúi đầu đi đến bên bàn đá ngồi xuống.

Đỗ Như Phượng nhìn nhìn Liễu Như Phong, mới ngồi vào bên người y.

Ăn cơm xong, mắt thấy sắc trời đã tối, Nam Cung Thiên Mạc cũng không tiếp tục ở lại trong viện, tự trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Không lâu sau, nghe thấy cửa phòng vang lên, Nam Cung Thiên Mạc ngồi bên cạnh bàn đảo mắt nhìn lại.

Liễu Như Phong nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi tới bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, quỳ xuống hành lễ, nhẹ giọng nói: “Nghĩ đến hôm nay trong lòng chủ nhân sinh khí, thuộc hạ tự biết vượt phép, thỉnh chủ nhân trách phạt!”

“Muội muội ngươi đâu? Ngủ rồi?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nam nhân bên cạnh, hơi ngẩng nghiêm mặt, đang nhìn mình; trong nháy mắt, có chút hoảng hốt không chân thực, đạm đạm mà nói.

“Phượng nhi đã nghỉ ngơi.” Liễu Như Phong đáp.

Cuối cùng vẫn là muội muội quan hệ huyết thống! So với mình vị chủ nhân này còn trọng yếu hơn? Nam Cung Thiên Mạc hơi có tia chua xót, cười nói: “Như thế, ta nơi này không cần ngươi hầu hạ, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!”

Nam Cung Thiên Mạc nói xong, đứng dậy, đi hướng giường lớn gỗ lim.

Liễu Như Phong ngẩn ra, Nam Cung Thiên Mạc đã từ bên người y đi qua, trù y tuyết trắng, vạt áo bay lên, mơn trớn hai má Liễu Như Phong, sau đó phiêu nhiên rời đi……

Đây là lần đầu tiên, Nam Cung Thiên Mạc rõ ràng biểu thị không cần y hầu hạ, khẩu khí lãnh đạm, thần tình hờ hững……

Tựa hồ trong lòng có cái gì đó vỡ nát rơi xuống, là loại cô đơn cùng trống rỗng do mất đi một khối trong lòng, sợ hãi nháy mắt chiếm đầy thể xác cùng tinh thần. Liễu Như Phong lấy lại bình tĩnh, xoay người lại, quỳ gối mà đi qua……

Nam Cung Thiên Mạc đưa lưng về phía Liễu Như Phong, đang tự duỗi tay muốn cởi y sam, vạt áo bị kéo căng. Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn lại, trên gương mặt tuấn lãng của Liễu Như Phong có vài phần lúng túng cùng bất lực, một tay, đang chặt chẽ mà cầm lấy vạt áo mình.

“Hầu hạ chủ nhân, là chức trách của thuộc hạ, xin cho thuộc hạ vì chủ nhân thay y phục......” Liễu Như Phong thấy Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu trông lại, ánh mắt chớp lóe, nhìn qua, nói.

Nam Cung Thiên Mạc rất muốn để cho y đi ra ngoài, muốn một mình yên lặng một chút! Đối với thân muội muội của nam nhân này ăn vị chua, làm cho Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy bản thân thật sự quá mức ấu trĩ...... Chỉ là nhìn nam nhân bên cạnh, hoảng sợ cùng bất lực như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ kia, như thế nào cũng không thể mở miệng muốn y rời đi......

(Hị, Phong ca là con chó nhỏ! Dễ thg a~~~! XD~~~!)

Trong trí nhớ, nam nhân này chưa từng biểu lộ qua sự yếu ớt cùng bất lực như vậy, nam nhân luôn luôn khôn khéo cường hãn, cảm thụ mang đến cho mình, từ trước đến nay là kiên cường, ấm áp mà trung thành......

Nam Cung Thiên Mạc vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Liễu Như Phong, nhìn ánh mắt y quay lại, hơi có chút kinh hỉ cùng thả lỏng, thở dài, thôi vậy, không nỡ khiến cho nam nhân này khổ sở...... Huống chi y cửu tử nhất sinh mà về tới bên người mình, cũng nên thỏa mãn! Về phần thân nhân của y...... Thôi, thôi...... Đã không nỡ, còn có thể thế nào?

Liễu Như Phong quỳ trên mặt đất, tuy rằng không được cho phép đứng dậy, nhưng thấy Nam Cung Thiên Mạc không phản đối, vội di chuyển tới trước người Nam Cung Thiên Mạc, duỗi tay cởi y phục cho hắn......

Hô hấp ấm áp phun ở giữa ngực bụng, bởi vì Liễu Như Phong dựa vào quá gần, bờ ngực dày nhẹ nhàng mà cọ xát bộ vị yếu hại nơi hạ phúc, độ ấm thiêu người từ y phục truyền tới, Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được hơi hơi cười khổ, biết rõ Liễu Như Phong đều không phải cố ý, nhưng thân thể vẫn tự nhiên mà nổi lên phản ứng......

Rõ ràng nam nhân này đã bị mình chiếm hữu qua vô số lần, mỗi một chỗ trên thân thể y, bản thân đều có thể rõ như lòng bàn tay, vì sao vẫn dễ dàng, liền nổi lên du͙© vọиɠ như vậy?!

Nơi tiếp xúc trước ngực, dần dần nóng cứng lên, chạm vào ngực. Đương nhiên Liễu Như Phong hiểu được là xảy ra chuyện gì. Len lén mà nhìn thoáng qua Nam Cung Thiên Mạc, động tác trong tay Liễu Như Phong nhanh hơn, ngoại sam hạ xuống, tiết y bên trong cũng đã trút đi, Liễu Như Phong thu hồi hai tay, nhẹ nhàng sờ lên tiết khố bên hông Nam Cung Thiên Mạc......

“Được rồi! Không cần......” Nam Cung Thiên Mạc rốt cuộc không để cho y tiếp tục, một mặt vẫn còn sinh khí, một mặt lại đối y nổi lên phản ứng. Làm cho Nam Cung Thiên Mạc đối tình hình của bản thân, có chút thẹn quá thành giận.

Lời còn chưa dứt, một bàn tay, đã vững vàng mà chế trụ hạ phúc yếu hại......

“Ngươi......” Nam Cung Thiên Mạc rút một ngụm khí, cúi đầu nhìn nam nhân vẫn ngửa đầu, nhìn mình kia.

Cách tiết khố, lấy bàn tay bao lấy hung khí hỏa nhiệt kia, nhẹ nhàng mà chuyển động từ chậm thành nhanh. Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân không muốn?”

Rõ ràng là thần thái ôn nhu ngày thường đã nhìn quen, lúc này lại toát ra ý tứ hàm xúc mờ ám, tuấn nhan luôn luôn bình tĩnh đạm mạc, cũng lộ ra khẩn trương cùng ngượng ngùng nhè nhẹ, nam nhân thường ngày kiên cường, lúc này nhìn qua, lại mị hoặc động lòng người khó có thể nói nên lời......

Nam Cung Thiên Mạc mím mím môi, việc này, Liễu Như Phong không phải chưa từng làm cho mình, nhưng lại chưa từng chủ động như hôm nay!

Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được túm lấy vạt áo nam nhân quỳ trước người, dùng sức kéo.

Liễu Như Phong theo lực đạo, dịu ngoan mà đứng dậy, bất chợt, liền bị Nam Cung Thiên Mạc đẩy ngã vào trong giường......

Nam Cung Thiên Mạc cúi người phủ lên, duỗi tay dò xét trong khố nam nhân, cảm giác lòng bàn tay tràn đầy, độ ấm hỏa nhiệt cùng cứng rắn, đều biểu thị rõ ràng tình hình lúc này của nam nhân dưới thân......

“Ha hả......” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhãn tình của Liễu Như Phong, ý vị thâm trường mà cười.

Liễu Như Phong không khỏi xấu hổ quay mặt qua chỗ khác.

Ngón tay Nam Cung Thiên Mạc siết chặt.

“Ân...... A......” Liễu Như Phong không kịp phòng, tiếng rêи ɾỉ thấp trầm thốt ra.

Nam Cung Thiên Mạc làm sao còn chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy? Trừ bỏ đêm đó khi mới tới Thương Khung sơn trang, mấy ngày sau, Đỗ Như Phượng một tấc cũng không rời mà canh giữ bên người Liễu Như Phong, làm cho Nam Cung Thiên Mạc mỗi ngày đều nhìn thấy được, lại ăn không được, sớm đã khó chịu cực điểm!

Lập tức xâm nhập vào khoảng giữa chân Liễu Như Phong, hai chân hơi tách xa, đem hai chân của nam nhân tách ra cực lớn, hai tay không ngừng, bỏ đi y phục của Liễu Như Phong, cho đến khi nam nhân toàn thân xích͙ ɭõa, nằm ngửa dưới thân mình......

Sự băng lạnh đầu mùa xuân xẹt qua da thịt xích͙ ɭõa, thân mình Liễu Như Phong hơi hơi rụt lui, nhưng vẫn triển khai, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên người, chân mi đã dẫn theo tình sắc nhè nhẹ......

Tình sắc như vậy, nguyên bản chỉ có khi đến ranh giới cao trào hoan yêu, thần trí Liễu Như Phong mơ hồ, mới có thể lơ đãng để lộ ra! Nam Cung Thiên Mạc nhìn vẻ tình mị trước mắt, chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, dục hỏa thẳng hướng trong đầu, cái gì Đỗ Như Phượng? Cái gì bất mãn? Cái gì lửa giận, toàn bộ đều ném đi xa ngàn dặm.

Vội vàng tham nhập một ngón tay, bí huyệt ấm áp co rút lại, Nam Cung Thiên Mạc cúi người, gặm hôn chiếc cổ mẫn cảm, l*иg ngực, nhũ lạp của nam nhân, khàn giọng hỏi: “Như Phong, ngươi hôm nay sao lại mê người như vậy?”

Liễu Như Phong có chút lúng túng mà quay mặt qua chỗ khác, không trả lời, thân thể lại dưới động tác của đầu ngón tay Nam Cung Thiên Mạc mà run nhè nhẹ......

“Như Phong? Đến, nói cho ta biết, ngươi hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy?” Không nghe thấy trả lời, Nam Cung Thiên Mạc lưu luyến không rời mà nhả ra nhũ lạp trong miệng, thăm dò qua, hôn hôn đôi môi mỏng đang kiềm nén rêи ɾỉ kia, cố ý hỏi!

Trên hai má tuấn lãng nhiễm đầy ý xấu hổ, ánh mắt Liễu Như Phong dao động, không dám nhìn hướng Nam Cung Thiên Mạc. Chuyện này kêu y phải trả lời như thế nào?

“Là vì muội muội ngươi?”

(Ó.ò!)

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười suy đoán......

Thân thể Liễu Như Phong cứng đờ, huyết sắc trên mặt nháy mắt rút hết, chuyển mắt qua, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, trên mặt dần dần nổi lên vẻ khó chấp nhận cùng khuất nhục......

Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, mới phản ứng được bản thân vừa rồi hỏi cái gì, ánh mắt chớp lóe, nhìn Liễu Như Phong, nhưng không ngừng lại động tác nơi ngón tay......

“Thuộc hạ...... Không phải...... Thuộc hạ...... Thuộc hạ......” Tìиɧ ɖu͙© rút đi, động tác ngón tay trong cơ thể lại càng rõ ràng hơn, Liễu Như Phong có chút tuyệt vọng mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Nếu chủ nhân hoài nghi thuộc hạ đối ngài dùng tâm cơ, không bằng ban cho thuộc hạ cái chết......”

Một tia hối ý rốt cục nảy lên trong lòng, Nam Cung Thiên Mạc cúi thấp đầu, hôn lấy đôi môi mỏng lạnh như băng, muốn khơi dậy lại nhiệt tình lúc trước của nam nhân dưới thân.

Nhưng Liễu Như Phong lại chỉ yên lặng mà nằm, tùy ý động tác của hắn, không có nửa phần phản ứng.

(Phong ca a! T^T!)

Nam Cung Thiên Mạc đương nhiên biết các nơi mẫn cảm của thân thể nam nhân này, chỉ là không hiểu, nhưng không muốn lại buộc y. Dừng động tác trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn hai tròng mắt trống rỗng của nam nhân, hơi hơi đau lòng tràn đầy trong ngực. Nam Cung Thiên Mạc thở dài, rút ngón tay ra, ôm lấy nam nhân dưới thân, xoay người lăn qua, hai người nằm thẳng trên giường.

“Ngươi biết, con người của ta, ham muốn chiếm hữu rất mạnh! Ngươi chưa từng đối ai thân thiết như vậy......” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nói.

Nhìn con ngươi Liễu Như Phong giật giật, rơi xuống trên mặt mình, hơi nhíu mày, giật giật môi, tựa hồ muốn biện giải cái gì. Nam Cung Thiên Mạc giành mở miệng trước, nói: “Ta biết nàng là muội muội ngươi! Ta biết! Chỉ là ngươi...... Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, đối ta, ngươi có từng dụng tâm như thế?”

(Công nhận tham quá thể!)

Sắc mặt Liễu Như Phong rốt cục cũng quay lại, giữa mi dẫn theo tia lo lắng, đang muốn mở miệng, nhưng lại bị Nam Cung Thiên Mạc cắt ngang: “Ta hiểu được! Võ công, tâm kế, nàng so sánh không bằng ta, nhưng Như Phong, ngươi phải biết rằng, ta yêu ngươi! Ngươi rơi xuống vách núi, thời gian dài đến nửa năm, ta nghĩ ngươi đã chết! Khi tái kiến ngươi, mắt thấy ngươi quan tâm một nữ nhân như thế, mặc dù nữ nhân kia là muội muội ngươi, ta sao có thể an tâm?”

Liễu Như Phong trầm mặc, nhìn nhãn tình Nam Cung Thiên Mạc, sau một lúc lâu, mới vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân đang đem bản thân giam cầm trong ngực, nhẹ giọng thở dài: “Chủ nhân, là thuộc hạ không đúng! Trong lòng thuộc hạ, chủ nhân luôn luôn kiên cường mà cao quý, thuộc hạ quên rằng năm nay chủ nhân vẫn còn chưa tròn hai mươi......”

(Ý Phong ca là nói Mạc ca vẫn còn trẻ con ý! XD~~~~!)

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, có chút bất mãn lời nói của Liễu Như Phong.

(XD~~~!)

Liễu Như Phong cười khẽ, ôm Nam Cung Thiên Mạc, trở mình, chuyển thành tư thế Nam Cung Thiên Mạc ở trên, bản thân ở dưới, nhẹ nhàng giật giật thân thể, cọ xát thân hình trên người vẫn hỏa nhiệt như cũ, nói: “Thuộc hạ đã nói qua, thể xác cùng tâm của thuộc hạ đều thuộc về chủ nhân...... Phượng nhi là muội muội của thuộc hạ, quan tâm nàng, là trách nhiệm huynh trưởng của thuộc hạ, nhưng người có thể khiến cho Liễu Như Phong cam tâm nằm dưới thân, động tình như vậy, lại chỉ có chủ nhân......”

(T^T! Càng ngày càng ko còn thấy Phong ca trong sáng của ta đâu nữa rồi!)

Bất mãn của Nam Cung Thiên Mạc nháy mắt biến mất, chỉ còn lại vui sướиɠ tràn đầy, cánh tay chặt chẽ, dường như muốn mạnh mẽ đem Liễu Như Phong khảm vào thân thể, cúi đầu, vội vàng mà nhiệt liệt tìm lấy đôi môi mỏng khiêu gợi kia, thuận lợi mà xâm nhập vào trong môi, kích động phiến lưỡi mềm mại của y, cuồng liệt mà quấy nhiễu......

Một phen hôn kịch liệt, hai người đều thở hổn hển, mới không thể không ngừng lại.

Du͙© vọиɠ nơi hạ phúc của Nam Cung Thiên Mạc đã chặt đến phát đau, lại vẫn cố nén, lấy tay sờ hướng huyệt khẩu chặt chẽ kia.

Liễu Như Phong thở hổn hển, chưa bình ổn, hạ thân căng thẳng, một ngón tay hết sức ôn nhu cẩn thận mà thăm dò vào thân thể. Liễu Như Phong giương mắt, nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc, đã thấy sắc mặt hắn căng chặt, mồ hôi trên trán dày đặc, tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì, trong lòng Liễu Như Phong khẽ động, mềm mại một mảnh, giương chân vòng lên bên hông Nam Cung Thiên Mạc, duỗi tay nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi trên trán hắn, thấp giọng nói: “Chủ nhân, không cần nhẫn nại như vậy, thỉnh ngài, tiến vào đi!”