Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 69

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Trở lại Hình viện, Liễu Như Phong chưa vào phòng, đã thấy Lý Thụ mang vẻ mặt khó chịu đi tới.

“Liễu thống lĩnh, ngươi rốt cục cũng đã trở lại.” Lý Thụ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới bên người Liễu Như Phong.

“Làm sao vậy?” Chẳng lẽ lại là thị vệ nội đấu? Liễu Như Phong chỉ cảm thấy một trận nhức đầu, nguyên tưởng rằng qua đêm qua, thị vệ Lạc Dương Cung sẽ không lại đến gây chuyện, huống chi, đêm qua đã trải qua hai trận chém gϊếŧ thảm thiết, thị vệ Lạc Dương Cung hoặc nhiều hoặc ít, đều bị thương. Lẽ ra, lúc này không nên phát sinh chuyện gì......

“Liễu thống lĩnh, đêm qua ngươi ở lại Thích viện, không biết Phó thống lĩnh Tô Lánh kia ở trên đường trở về, hướng công tử nói này nói nọ, nói chuyện ngươi phục vụ Tứ công tử một năm!” Lý Thụ tức giận bất bình nói.

Trong lòng Liễu Như Phong cả kinh, nhíu mày, nói: “Công tử nói như thế nào?”

“Cũng may Chu tổng quản thay ngươi nói, công tử ngược lại đem Tô Phó thống lĩnh giáo huấn một chút......” Lý Thụ nhếch mi, tay chân múa may, lập tức đem cuộc đối thoại đêm qua của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, Chu Chính Thành cùng Tô Lánh lập lại một lần......

Lý Thụ như thế nào lại biết việc này? Tô Lánh không thể ở trước mặt Lý Thụ mà nói những lời này?! Xem ra là Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cố ý để cho người truyền lời ra, bất quá là muốn làm chính mình an tâm......

Công tử đoán đúng, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà chưa nghi ngờ. Chẳng lẽ ngữ khí thái độ kỳ quái vừa rồi của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà là bởi vì vậy? Hết thảy tín nhiệm bất quá chỉ là bởi vì công tử là người điên?

Nghĩ đến thân phận đích thực của Chu Chính Thành, Liễu Như Phong lắc lắc đầu, cuối cùng không dám yên tâm, nhưng lúc này, cũng chỉ có thể nhắc nhở chính mình cẩn thận một chút mà thôi......

“Liễu thống lĩnh, ” một gã thị vệ vội vàng chạy tới, nói: “Chu tổng quản sai thuộc hạ truyền lời, các loại đồ dùng mai táng đều đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh Liễu thống lĩnh tối nay chủ trì nghi thức nhập táng cho cung chúng tử trận!”

Tối nay? Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, hỏi: “Chu tổng quản đâu?”

“Chu tổng quản đang ở thư viện, bồi bạn cùng công tử.” Thị vệ kia cung thanh đáp.

Liễu Như Phong gật gật đầu, nói: “Ta đã biết, ngươi trở về đi, nếu Chu tổng quản trở về, thỉnh đến thông tri một tiếng, tại hạ còn có việc cùng Chu tổng quản thương nghị.”

“Vâng” Thị vệ kia ứng thanh, xoay người rời đi.

Tối nay nhập táng, ấn theo quy củ trừ bỏ thị vệ đang làm việc, tất cả đều sẽ đi. Như thế, tổng quản Thiên Hành muốn cứu Lục công tử Trữ Thanh chân chính ra, quả thật rất tiện lợi......

Nguyên bản đêm qua bị tập kích, theo lý hẳn phải tăng mạnh thủ vệ, nhưng trước mắt xem ra, có thể làm bộ như không biết......

Một mặt nghĩ, Liễu Như Phong một mặt quay đầu, đối Lý Thụ nói nhỏ vài câu.

Lý Thụ gật đầu ứng thanh, liền vội vã rời đi......

※※※

Sắc trời dần dần tối sầm xuống.

Trên lầu các chủ viện Lạc Dương Cung, hai người lẳng lặng mà đứng, nhìn theo một hàng đuốc, trúc đăng kéo dài ly khai Lạc Dương Cung, dần dần đi xa, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thấp giọng hỏi nói: “Chu thúc, hôm nay Liễu Như Phong đi tìm ngươi?”

“Vâng, y tới hỏi một ít vấn đề về nghi thức mai táng trong cung, còn có lần này nhân số thị vệ trong cung bị thương rất nhiều, Liễu Như Phong hỏi là nên thay đổi người luân phiên canh gác, hay là giảm bớt nhân số. Thuộc hạ nghĩ, theo kế hoạch của công tử, tự nhiên là thị vệ canh phòng càng ít càng tốt. Liền đề nghị y không cần thay đổi người, bị thương nặng, để cho bọn họ nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Chu Chính Thành sờ sờ một cái thiết liên

(xích sắt)

lóe sáng bên hông, đã bao nhiêu lâu, chưa từng sử dụng vũ khí sở trường của chính mình?! Chỉ hy vọng tối nay không cần dùng tới nó......

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà gật gật đầu, nói: “Giờ không sai biệt lắm, đi nhìn xem Nam Cung Thiên Mạc kia một lần cuối cùng đi!”

Chu Chính Thành không nói gì, đi theo phía sau Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, xuống lầu các, chậm rãi hướng Thích viện mà đi.

Một đường đi tới, thị vệ trong cung quả nhiên rất thưa thớt, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vừa lòng cười cười, bước vào Thích viện......

Dù sao cũng là thủ hạ thị vệ của chính mình, vì giấu ánh mắt của phụ thân cùng Lễ phu nhân, thị vệ canh phòng tối nay, chỉ sợ đành phải hy sinh một ít, có thể chết càng ít càng tốt......

“Nhị công tử?” Một tiếng thét kinh hãi, Thủy Liên từ trong viện đi qua, liếc mắt một cái thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà từ cửa viện đi vào, không khỏi kinh ngạc đầy mặt, đi lên tiếp đón.

“Tứ đệ thế nào? Ta thật sự không yên lòng, không có chuyện gì liền lại đây nhìn một cái.” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hơi cau mày, nhẹ giọng hỏi.

“Công tử hoàn hảo, hiện đang ở trong phòng, không thấy động tĩnh, chắc là đang ngủ......” Thủy Liên cười đáp.

“Sớm như vậy?” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà kinh ngạc nói: “Vừa đúng lúc, ta đi xem hắn.”

Khuôn mặt tươi cười của Thủy Liên cứng đờ, vòng vo đảo mắt, nói: “Thỉnh Nhị công tử.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà không thấy thái độ kỳ lạ của Thủy Liên, đi theo phía sau Thủy Liên, hướng chủ ốc trong viện mà đi.

Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy Nam Cung Thiên Mạc lẳng lặng nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp vững vàng, đã ngủ rất trầm.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đi tới, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên giường, cười cười, thấp giọng nói: “Sắc mặt Tứ đệ không tồi, thương thế của hắn thế nào?”

Thủy Liên đáp: “Vết thương của công tử đều đã rửa sạch thượng dược, không có trở ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, luôn muốn ngủ.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà gật gật đầu, chuyển hướng Chu Chính Thành, nói: “Trong cung còn có dược gì tốt?”

Chu Chính Thành đáp: “Thời gian trước có thu được nhân sâm trăm năm.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nói: “Trở về nhớ cho người đưa tới, cấp Tứ đệ bồi bổ.”

Chu Chính Thành cười nói: “Vâng, công tử quả thật rất thương Tứ công tử.”

(Vậy sao!?)

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghiêng người ngồi xuống ở mép giường, nói: “Trong các huynh đệ, ta quan tâm nhất là Tứ đệ, như thế nào có thể không thương hắn......”

(Vâng, rất ‘quan tâm’ a!)

Chu Chính Thành nói: “......”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nói: “......”

Thủy Liên đứng một bên, thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cư nhiên lại ngồi xuống ở bên giường, trong lòng không khỏi khẩn trương, tổng quản Thiên Hành đi đã được nửa canh giờ, tính ra cũng sắp trở về, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà này không biết suy nghĩ cái gì, chỉ cùng Chu Chính Thành nhẹ giọng nói chuyện, lại thủy chung không đi......

Trong lúc Thủy Liên âm thầm lo lắng, đột nhiên ——

“Đương đương đương......” Tiếng chiêng đồng dồn dập vang lên, cắt ngang sự yên lặng giữa bầu trời đêm của Lạc Dương Cung.

Ý cười trong mắt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà chợt lóe rồi biến mất, đột nhiên đứng dậy, trên mặt là vẻ kinh nghi bất định, quát: “Sao lại thế này?”

Thủy Liên mờ mịt thất thố, dại ra lắc lắc đầu.

Chu Chính Thành nhướn mày, đang muốn mở miệng, xa xa đã truyền đến tiếng động kinh hô, kêu to cảnh báo......

“Có người tập kích!”

“Vân Thanh Cung! Lại là Lục công tử Trữ Thanh đến tập kích!”

“Người tới a......”

Xa xa truyền đến tiếng kinh hô lung tung của thị vệ Lạc Dương Cung.....

Chợt, tiếng bước chân, tiếng chiêng đồng, vang thành một mảnh......

Tiếng đao kiếm, tiếng hô quát, tiếng kêu thảm thiết, dần dần tiếp cận......

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bước nhanh xông đến ngoài cửa, giương mắt nhìn xung quanh.

Thủy Liên cúi đầu, giấu đi biểu tình trên mặt, Nhị công tử, ngươi sợ người tới không biết ngươi cùng công tử đang ở ngay tại nơi này sao?

(Hì! Một câu nhận xét rất chuẩn! XD~!)

“Công tử, tối nay thị vệ trong cung đều đã ra khỏi cung đưa tang. Nhân thủ trong cung không đủ, thỉnh công tử tạm lánh......” Chu Chính Thành gấp giọng nói.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quay đầu lại nhìn nhìn Thủy Liên bên giường một mặt sợ tới mức phát run, một mặt hai tay run run, đang ra sức đem Nam Cung Thiên Mạc trên giường nâng dậy.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhíu mày, nói: “Không được, nếu ta tránh đi, Tứ đệ làm sao bây giờ?”

Chu Chính Thành gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, nói: “Công tử, người bọn họ muốn gϊếŧ là ngài, tìm không ra ngài, tự nhiên sẽ không khó xử Tứ công tử......”

“Này......” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cau mày, giống như do dự khó quyết......

Tiếng la hét, đao kiếm lần lượt thay đổi dần dần rõ ràng, hiển nhiên người của Vân Thanh Cung đã tiếp cận Thích viện.

“Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ở trong này!” Một tiếng rống cao, trên tường viện Thích viện có tiếng kêu thảm của vài tên thủ vệ Lạc Dương Cung truyền đến, bốn phía trên tường lập tức xuất hiện ra mấy chục tên thị vệ Vân Thanh Cung......

“Công tử nguy hiểm!” Chu Chính Thành bạo rống một tiếng, duỗi tay lôi kéo, đem Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà một phen kéo vào phòng, nhấc chân đá cửa phòng.

Chỉ nghe”Đoạt đoạt đoạt......” Vài tiếng, hơn mười mũi ám khí bị cửa gỗ chắn ở ngoài cửa......

“Đi mau!” Chu Chính Thành quay người một chưởng đẩy cửa sổ phía sau phòng ra,

“Mang theo Tứ đệ!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà xoay người liền hướng Nam Cung Thiên Mạc trên giường chạy tới.

“Không còn kịp rồi!” Chu Chính Thành một phen kéo Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà qua, chặn ngang ôm lấy, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Một tiếng nổ, cửa gỗ vỡ vụn mở ra.

Nam Cung Thiên Mạc trên giường mở mắt......

Ba gã cung chúng Vân Thanh Cung nhào vào trong phòng thấy hoa mắt, còn chưa thấy rõ bài trí trong phòng, đã một đầu ngã quỵ trên mặt đất.

Trường tiên chợt lóe, Dạ Thất từ ngoài cửa sổ nhào vào, hạ xuống, vẩy đi máu trên thân tiên.

Thủy Liên nhìn nhìn Dạ Thất, bất đắc dĩ chuyển thân mình qua, thấp giọng nói: “Công tử, làm sao bây giờ?”

“Xem ra đại ca chờ không nổi nữa rồi, tối nay muốn dùng Vân Thanh Cung đến đưa ta vào chỗ chết! Thiên Hành đã trở lại chưa?” Nam Cung Thiên Mạc lén lút thăm dò bàn tay, cầm trường kiếm cất trong chăn đệm......

Khi nói chuyện, lại có hai người nhào vào trong phòng, trường tiên của Dạ Thất vung lên, lăng không tìm một đường ở bụng, nhẹ nhàng mà bò lên cổ hai người......

“Còn chưa về......” Thủy Liên cắn cắn môi, nói.

“Thủy Liên, một hồi ngươi quay lại trốn trong phòng, nếu Thiên Hành quay về, không tiếc hết thảy mọi thứ, phải làm cho Lục công tử Trữ Thanh mở miệng nói chuyện! Nếu thật sự không được, thì dùng cái kia đi!” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Thủy Liên, nói.

Thủy Liên ngẩn ra, nói: “Ngươi là nói, ‘ Nhất Nhật Bán ’ của Đoạn Hồn Cốc?”

Nam Cung Thiên Mạc gật đầu.

“Công tử!” Dạ Thất hô nhỏ một tiếng, trường tiên vung lên, quấn lấy thanh cương đao trước ngực, một chưởng đánh ở trên ngực người vọt vào, miệng người nọ phun máu tươi, nhất thời bay ngược ra ngoài.

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, người Vân Thanh Cung ngoài cửa đã càng ngày càng nhiều, Dạ Thất đã khó có thể ngăn cản.

“Đoạn Hồn Cốc, Nhân Đoạn Trường. ‘ Nhất Nhật Bán ’ tuy rằng không thể khiến tứ chi gãy liền lại, nhưng lại có thể làm cho tất cả thương độc

( vết thương cùng chất độc)

trên một người chỉ còn lại một hơi thở cuối toàn bộ mất hết, chỉ là nửa ngày sau, dược tính đảo ngược, linh hồn sẽ về cửu tuyền, thần tiên cũng khó cứu!” Thủy Liên có chút không đành lòng thấp giọng nói.

“Tối nay Lục công tử Trữ Thanh nếu không thể mở miệng, người trong Thích viện này một người cũng sống không được! Nếu có thể mở miệng, như thế nào còn có thể giả trang? Không bằng đơn giản nhất là làm thỏa mãn ước nguyện của đại ca, tối nay không phải hắn chết, thì là ta mất mạng!” Ánh tàn khốc trong mắt Nam Cung Thiên Mạc chợt lóe, không kiểm soát mà động động thân, né qua mũi ám khí phóng tới, nói: “Đại ca chắc sẽ không đi xa, có lẽ ẩn thân chỗ tối. Dạ Thất mang ta đi ra ngoài, làm bộ như thoát đi, dụ hắn ra, trước tiên rời khỏi Thích viện này!”

Dạ Thất nghe vậy thả người một cái, nhảy lại, khom lưng xuống cõng Nam Cung Thiên Mạc, ôm lấy Thủy Liên còn muốn nói gì nữa, từ cửa sổ phóng ra ngoài. Giơ tay ném đi, đem Thủy Liên nhẹ nhàng ném vào trong bụi cây.

Sáu, bảy tên thị vệ Vân Thanh Cung cùng vào trong phòng, thấy một người trên lưng Dạ Thất, đang thoát đi hướng ngoài cửa sổ, nhất tề hét lớn một tiếng, đuổi theo.

Tường viện Thích viện, một hắc y nữ tử che mặt cười mà đứng, thấy một người từ trong chủ phòng chạy ra, hắc y huyền đai, đúng là cách ăn mặc của ảnh vệ, một người trên lưng, không phải Nam Cung Thiên Mạc, thì còn có thể là ai?

Nữ tử che mặt hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta không tin Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà sẽ trơ mắt nhìn thân đệ đệ của hắn bị gϊếŧ! Lên, gϊếŧ Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc!”

“Vâng” Mười người bên cạnh nữ tử che mặt, cùng kêu lên ứng thanh, tám người nhảy xuống tường viện, hướng về phía Nam Cung Thiên Mạc cùng Dạ Thất mà bao vây.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn trộm lên, trong viện đao quang kiếm ảnh, huyết tinh bốn phía, nghe tin thị vệ Lạc Dương Cung đã tìm đến, tạp dịch Trác Tiêu Cung trong viện, sớm đã cùng cung chúng Vân Thanh Cung chém gϊếŧ một hồi, tối nay Vân Thanh Cung hiển nhiên là dốc toàn bộ lực lượng, nhân số đông, dần dần, đã chiếm thế thượng phong.

Dạ Thất mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, một tay che chở Nam Cung Thiên Mạc trên lưng, một tay cầm tiên, tiên ảnh trùng trùng, xà vũ long hành

(rắn múa rồng bay), quấn lấy ám khí phóng tới, thân hình chớp động, né qua một đao một kiếm ngay mặt mà đến, xà tiên duỗi ra, quấn quanh cổ một người trước mặt, thuận thế căng ra, “Răng rắc” một tiếng giòn vang, cổ người nọ vặn vẹo quái dị, rồi ngã xuống......

Dạ Thất thừa cơ né qua hai người, bước nhanh hướng tường viện mà phóng đi. Tuy nhiên, một người trên lưng, tuy rằng thân hình linh hoạt, nhưng dần dần, đã bị người phía sau đuổi kịp, hơn mười người vây thành một vòng, đem Dạ Thất cùng Nam Cung Thiên Mạc ngăn chặn ở lại trong viện......

※※※

“Một tên ảnh vệ cũng bắt không được, người Vân Thanh Cung này, làm ăn cái gì không biết!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ẩn thân trong phòng tối, tức giận mắng một tiếng.

“Cũng không trách bọn họ, ảnh vệ Vân Thanh Cung, từ lúc bắt giữ Lục công tử Trữ Thanh, đã bị chúng ta gϊếŧ. Lúc này đối mặt ảnh vệ, Vân Thanh Cung chỉ có hạ cấp xuất thân Võ Điện, tất nhiên có chút khó có thể giải quyết!” Chu Chính Thành đứng ở bên cạnh Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, nhìn tình hình trong viện, nói: “Công tử không cần lo lắng, võ công ảnh vệ mặc dù cao, nhưng nội lực không thâm hậu. Hiện nay không phải đã bị ngăn chặn rồi sao? Tục ngữ nói, lưỡng quyền nan địch tứ thủ

(2 quyền khó địch 4 tay), công tử chỉ cần an tâm nhìn là được.”

※※※

Đao phong soàn soạt, bóng kiếm trùng trùng, xà tiên bay lên không mà múa! Dạ Thất nhảy lên di chuyển chớp động, tả xung hữu đột, xuất ra toàn bộ thế võ toàn thân, bì tiên

(roi da)

linh hoạt xuyên qua đao phong kiếm ảnh, như độc xà thè lưỡi, nhẹ nhàng điểm trên cổ họng một người......

Xà tiên lui về, quấn lấy một thanh trường đao chém về phía đỉnh đầu, lại né qua ba thanh trường kiếm đang đâm tới ngực, cước bộ không ngừng, tránh qua hai thanh cương đao chém ngang hông, cánh tay trái đau xót, cũng bởi vì che chở Nam Cung Thiên Mạc trên lưng, không thể né tránh linh hoạt nên đột nhiên bị một đạo vết thương......

Lúc này nhóm người vây công Dạ Thất trong viện, dĩ nhiên đã phát hiện trường tiên của Dạ Thất tuy rằng lợi hại, nhưng cần không gian để triển khai. Nhóm người Vân Thanh Cung nhìn nhau, đều tự bảo vệ toàn thân, đánh về phía ảnh vệ Dạ Thất cùng Nam Cung Thiên Mạc trên lưng hắn......

Trường tiên tật vũ

(tật = bện tật, ý chỉ múa đã có chút ko ổn), tuy rằng bì tiên đã ngâm qua thủy dược đặc chế, nhưng cũng không thể cùng đao kiếm tranh phong. Dạ Thất cẩn thận tránh qua mũi nhọn của đao kiếm, trường tiên tìm khe hở đánh úp về phía một gã thị vệ Vân Thanh Cung, không ngờ bốn thanh đao kiếm đều cùng xuất hiện trái phải, chính chính bổ về phía thân tiên, trường tiên vội lui, nhưng vẫn hơi bị chém một đoạn......

Cánh tay trái Dạ Thất che chở Nam Cung Thiên Mạc trên lưng, mấy lần biến hóa phương vị thân hình, nhưng địch nhân bốn phía đông hơn, cuối cùng cũng không thể phá vây, trên mặt Dạ Thất không cam chịu mà lộ ra vẻ lo lắng.

Nếu không có Nam Cung Thiên Mạc trên lưng, Dạ Thất tự tin có thể từ không trung mà thoát đi, nhưng tay trái trước mắt không thể sử dụng, nếu vừa muốn che chở toàn thân cùng Nam Cung Thiên Mạc sau lưng, vừa mạnh mẽ nhảy lên không trung, thân pháp chậm chạp, bất quá là làm mục tiêu cho người, tự tìm đường chết mà thôi......

Khoảng không trường tiên vũ động càng ngày càng nhỏ, đao kiếm ám khí bốn phía như sóng biển cuộn trào, mặc dù Dạ Thất dựa vào thân pháp cao minh, liên tục né tránh, nhưng đã có thêm bảy đạo vết thương, tuy máu chảy như nước, nhưng cũng may không đến nỗi trí mạng......

Thấy thân hình Dạ Thất dần dần trì trệ, trong lòng nhóm người Vân Thanh Cung mừng thầm, nhất tề giơ cao binh khí, hướng một người trên lưng Dạ Thất đã khó có thể né tránh!

Nữ tử che mặt trên tường viện, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trong phòng tối, mắt đều sáng ngời......

“A a a......” Một tiếng rống giận bạo ngược đột nhiên từ dưới đám đao kiếm dày đặc như mây truyền ra.

“Xích xích ba ba......” Tiếng sắt thép bị đánh gãy vang lên, tiên ảnh phóng lên cao, nhóm người vây công Dạ Thất, như bị một cỗ sức lực mạnh mẽ nhìn không thấy nhấc lên, liền lùi lại mấy bước, vài người đứng gần nhất đều phun máu tươi, hoảng sợ muôn dạng nhìn phía trung tâm.

Chỗ trung tâm nguyên bản bóng người dày đặc, giờ phút này chỉ có một người đang đứng, sắc mặt quái dị, ánh mắt chết dại nhìn chằm chằm những đoạn đao kiếm rơi trước chân trên mặt đất!

Nam Cung Thiên Mạc! Trong lòng nhóm người Vân Thanh Cung thầm hô, không khỏi nhớ tới thân ảnh đêm qua, cả người đẫm máu, tóc mai tán loạn, thần thái điên cuồng mà thị huyết bạo ngược. Nhất thời không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết nên lập tức tiến lên chém gϊếŧ, hay là lui về phía sau để tránh lần thứ hai kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến kẻ điên phát cuồng này.....