Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 49

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Mẫn Tâm Nhân quay đầu lại cười duyên nói: “Chu thúc thứ lỗi, Tâm Nhân thấy Chu thúc cùng Liễu huynh không động bước, còn tưởng rằng các

ngươi muốn nói chuyện. Dù sao Chu thúc cũng không phải không biết chỗ ở của Tâm Nhân, liền nghĩ muốn trở về chờ.”

Chu Chính Thành bắt cái đầu mạnh mẽ lay động, bước nhanh đuổi kịp Mẫn Tâm Nhân, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, Chu mỗ cùng ngươi đi.”

Mẫn Tâm Nhân nhìn nhìn Chu Chính Thành đi đến bên người mà vẫn lôi kéo Liễu Như Phong, bưng miệng cười, cười khẽ về phía Liễu Như Phong nháy mắt, nói: “Chu thúc đối đãi ngươi cũng thật tốt, đây là sợ Tâm Nhân cho ngươi thứ dược không tốt sao.”

Liễu Như Phong cứng lại, nhớ rõ khi đầu năm, Mẫn Tâm Nhân đi vào Trác Tiêu Cung, vẫn là bạch y như cũ, tóc đen như mây, phiêu phiêu như tiên, ôn ngôn nhuyễn ngữ, thanh nhu như nước......

Trong khi nhớ lại, lại nghe Chu Chính Thành thông yết hầu, lớn tiếng hô lên: “Cũng chỉ có nha đầu ngươi đa tâm, Chu mỗ chưa từng nói qua sao? Chính là Liễu huynh đệ lần đầu tham dự hành động của Lạc Dương Cung, nghĩ đến khi trở về còn có rất nhiều việc phải làm, nhanh đi lấy dược, cũng miễn phải chậm trễ, đỡ phải bị Nhuế Thân kia ở trước mặt công tử nói này nói nọ, để cho Liễu huynh đệ không công ăn phải cái phiền phức!”

Ba người một đường đi trước, Liễu Như Phong một mặt nghe hai người đấu võ mồm, một mặt yên lặng âm thầm cân nhắc. Thoạt nhìn, Lạc Dương Cung, cũng không phải bền chắc như thép a......

Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn Mẫn Tâm Nhân xinh đẹp như hoa trước người đang cùng Chu Chính Thành nói đến hứng khởi.

Trong trí nhớ khi mới gặp, từ ban đầu đã không giống như người! Mẫn Tâm Nhân cũng không phải như trong hồi tưởng, không còn là nữ tử ôn nhu tâm địa thiện lương; chính mình đã thành thị cơ của công tử, cũng sẽ không thể có được một thê tử ôn nhu hiền thục......

(ớ!? Vậy là Phong ca thực sự có ý với bà Tâm Nhân à!? Mạc ca mà bít được thì….)

Huống chi, công tử cùng Nhị công tử sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến......

Trong khi suy nghĩ, từ cánh tay truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ.

Liễu Như Phong dừng cước bộ, ngẩng đầu, đã thấy Chu Chính Thành đang nhìn nhìn chính mình.

“Liễu huynh đệ, nghĩ cái gì vậy?” Mắt nhỏ trên khuôn mặt béo của Chu Chính Thành nheo lại, khẽ cau mày.

Liễu Như Phong đảo mắt chung quanh, mới phát giác là đã đến bên ngoài hiệu thuốc của Mẫn Tâm Nhân!

“Làm sao vậy?” Mẫn Tâm Nhân đẩy cửa gỗ của hiệu thuốc ra, nghe được thanh âm của Chu Chính Thành, quay đầu nghi hoặc trông lại.

Liễu Như Phong hơi hơi dời ánh mắt đi, cười nói: “Thực xin lỗi, Như Phong suy nghĩ chút sự tình, mới thất thần.”

Chu Chính Thành nhìn nhìn Liễu Như Phong không nói nữa, lôi kéo y đi theo phía sau Mẫn Tâm Nhân, vào hiệu thuốc.

Mẫn Tâm Nhân mỉm cười, nói: “Liễu huynh nếu đối việc đêm nay có cái gì không rõ, có thể trực tiếp hỏi Chu thúc, Chu thúc đối ngươi so với đối Tâm Nhân tốt hơn, khiến cho Tâm Nhân có chút đố kỵ a.”

“Nha đầu, nói cái gì a? Chu mỗ khi nào thì không thương ngươi? Chỉ là Liễu huynh đệ tính tình sáng sủa thẳng thắn, lại mới đến Lạc Dương Cung, Chu mỗ sợ hắn gặp phiền phức......” Chu Chính Thành đi đến bên cạnh bàn của dược quán, mới buông lỏng Liễu Như Phong ra, trái nhìn phải trông, nói: “Nha đầu, mau đưa hai bao tốt nhất cấp Chu mỗ, còn cái bao của cái tên Tô mắt trắng để riêng, Chu mỗ đỡ phải phiền toái!”

(Tô mắt trắng ý chỉ Tô Lánh)

“Vâng, vâng..... biết Chu thúc ngươi tâm địa tốt!” Mẫn Tâm Nhân cười duyên nói, tay không ngừng, theo lời lấy ra chút dược bao thành hai bao để chung, lại lấy bao còn lại để cùng một chỗ.

Mẫn Tâm Nhân nhìn nhìn Chu Chính Thành con mắt đảo quanh, cùng Liễu Như Phong lẳng lặng đứng ở trong phòng, nói: “Gặp độc dược, mê dược trong Tuyệt Cốc, giải dược này cũng đủ ứng phó, đây là một ít độc môn bí phương, độc dược mới nghiên cứu chế tạo ra, giải dược nơi này cũng chỉ có thể giảm bớt tác dụng, đợi trở lại Lạc Dương Cung, nếu không chết Tâm Nhân tất sẽ chữa cho hai vị!”

Chu Chính Thành vui tươi hớn hở cầm lấy hai bao dược vật kia, ở trong tay nâng nâng, đem một bao trong đó ném cho Liễu Như Phong, cầm lấy bao còn lại, nói: “Cảm tạ, nha đầu! Chúng ta đi.”

Liễu Như Phong tiếp nhận bao, nhìn nhìn Mẫn Tâm Nhân, nói: “Tạ ơn Tâm Nhân cô nương, Như Phong cáo từ.”

Mẫn Tâm Nhân gật đầu cười.

Hai người đi không xa, Chu Chính Thành đột nhiên dừng cước bộ, xoay người nhìn nhìn Liễu Như Phong, sắc mặt nghiêm túc khó có được, nói: “Mẫn Tâm Nhân là người của công tử, việc này người biết được trong Lạc Dương Cung cũng không nhiều......”

Liễu Như Phong ngẩn ra, nhìn nhìn Chu Chính Thành, cười cười, nói: “Đa tạ Chu huynh, Như Phong đã biết.”

Chu Chính Thành khôi phục khuôn mặt tươi cười hòa khí, nói: “Đêm nay giờ Tý đến cửa cung, cùng đi theo người của Chu mỗ, chờ nhìn thấy Chu mỗ dẫn người đi vào, Liễu huynh đệ trở ra gϊếŧ thủ vệ Tàng Kiếm Cung, không cần lo lắng, chỉ là cửa chính, rất an toàn.”

Liễu Như Phong cười cười, đột nhiên hỏi: “Chu huynh vì sao đối Như Phong tốt như thế?”

Chu Chính Thành ngẩn ra, nhìn nhìn Liễu Như Phong, cười nói: “Chu mỗ chán ghét người tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại! Nhưng Liễu huynh đệ ngươi không phải, ngươi võ công tốt, tính cách cũng sảng khoái, cùng Chu mỗ là cùng một loại người!”

Chu Chính Thành nói xong, liền đi nhanh rời đi, đi được vài bước, rồi lại dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Liễu Như Phong, công tử thực coi trọng ngươi! Hảo hảo tự biết lấy!”

Câu này vẫn tính là ám chỉ? Hay là nói rõ? Liễu Như Phong nhìn nhìn thân ảnh thấp lùn to lớn của Chu Chính Thành thẳng đi xa, không quay đầu lại, âm thầm thở dài một tiếng, nắm thật chặt cái bao trong tay, xoay người rời đi.

※※※

Liễu Như Phong chạy về Hình viện, đã gần đến giờ Dậu.

“Liễu huynh? Sao lâu như vậy mới trở về?” Đằng xa, Lí Thụ đi lên đón, đem Liễu Như Phong lĩnh tiến căn phòng đơn của Lí Thụ.

“Có việc, trì hoãn chút thời gian.” Liễu Như Phong một mặt nói, một mặt đi vào phòng, đã thấy một đám chín người Trác Tiêu Cung đều cùng ở trong phòng Lí Thụ.

Trong lòng Liễu Như Phong trầm xuống, thấy tất cả mọi người đều nhìn chính mình, trên mặt bất động thanh sắc, chỉ cầm cài bao dược vật trong tay để xuống, đem sự tình giải thích kể lại một phen.

Mọi người nhất thời đều nghị luận, đều là thất vọng, đều không phải là không muốn vì Lạc Dương Cung xuất lực, cũng đối việc an bài mọi người phòng thủ cửa cung mà bất mãn......

Liễu Như Phong nghe xong không nói lời nào, chỉ tại đáy lòng phiền não thở dài, công tử, tình hình như vậy phải làm như thế nào cho phải?

Liễu Như Phong đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, chỉ cảm thấy chín người trước mắt đều thực xa lạ, này rốt cuộc là người Trác Tiêu Cung, hay là người Lạc Dương Cung?

Liễu Như Phong lãnh nhãn nhìn mọi người càng nói càng phẫn nộ kích động, cũng không đi khuyên can. Thầm nghĩ một kiếm đem chín người này toàn bộ gϊếŧ hết, hoặc là tự hành rời đi để thanh tĩnh một chút...... Nhưng, cái nào cũng không thể, mới vừa trở lại Hình viện, liền phát hiện, người nọ trong chỗ tối không ngờ đã ẩn núp trong viện. Trước không nói gϊếŧ chín người này, Lễ phu nhân muốn đòi công đạo, chỗ này là Lạc Dương Cung của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, cũng vô pháp lấy được công đạo......

“Được rồi! Đừng ồn nữa!” Lí Thụ đột nhiên đứng dậy, nhìn nhìn Liễu Như Phong, hướng mọi người nói: “Nhị công tử an bài như vậy, cũng là có hảo ý! Vừa lúc thuyết minh Nhị công tử đối chúng ta là đối đãi thành tâm, nếu không, nếu thật sự là để cho chúng ta xung phong, cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, các vị, Tàng Kiếm Cung mặc dù cùng Vân Thanh Cung lưỡng bại câu thương, nhưng nếu thực để cho chúng ta xung phong, lại cùng việc để cho chúng ta chịu chết có gì khác nhau? Các vị ngẫm lại, khi đó có thể có mấy người sống sót?”

Mọi người lúc này mới ngừng miệng, một mảnh trầm mặc, đều tự cúi đầu suy tư......

Lí Thụ thấy mọi người im lặng, xoay người nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Liễu huynh, bên trong chúng ta, võ công của ngươi cao nhất, lại là cùng nhau vào Lạc Dương Cung, ngày sau các huynh đệ có thể được vui vẻ, hay là bị khinh bỉ, đều toàn bộ trông cậy vào ngươi!”

Mọi người nghe được lời này, cùng ngẩng đầu nhìn phía Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong mặt không chút thay đổi, ánh mắt từ trên mặt chín người trong phòng nhất nhất đảo qua. Trên mặt mọi người đều cùng là một vẻ mặt.

Những người này, nghĩ muốn đầu nhập Lạc Dương Cung, lại sợ bị xa lánh. Liễu Như Phong thực có chút khinh bỉ.

Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, đạm đạm nói: “Hiện nay nói điều này còn hơi sớm, việc tối nay cứ làm thỏa đáng trước đã!”

Mọi người thấy Liễu Như Phong nói như thế, không biết ngụ ý của y là sao, chỉ đành nhìn về phía Lí Thụ.

Lí Thụ nhìn mọi người, nhìn Liễu Như Phong, cắn chặt răng, nói: “Liễu huynh, đã nhiều ngày chúng ta nghe Chu Chính Thành nói, Lạc Dương Cung có một gã phó thống lĩnh thị vệ, Liễu huynh nếu muốn đứng vững ở Lạc Dương Cung, dưới tay không có mấy huynh đệ tri kỷ, khởi sự, đều luôn khó khăn! Chúng ta đều xuất thân Trác Tiêu Cung, ngồi chung một con thuyền, Liễu huynh chẳng lẽ còn không yên tâm?”

Liễu Như Phong nhìn nhìn Lí Thụ, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một tia cười, nhìn mọi người nói: “Các vị lo nghĩ nhiều rồi, ngươi ta đã ngồi chung một con thuyền, ai có thể rời được ai?”

Mọi người nghe xong lời này, liền biết Liễu Như Phong cuối cùng đã đáp ứng, nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liễu Như Phong nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thở dài, lại nói: “Liễu Như Phong vẫn nói câu kia, thỉnh các vị tĩnh hạ tâm, cứ đem việc tối nay làm tốt, hết thảy vẫn còn nhiều thời gian! Sắc trời đã không còn sớm, các vị về trước chuẩn bị một chút, gần giờ Hợi tập hợp ở trong viện!”

※※※

Đêm khuya, giờ Sửu, trước cửa Tàng Kiếm Cung.

Chu Chính Thành nhìn cách đó không xa ẩn ẩn dưới ngọn đèn dầu, có tám gã thị vệ Tàng Kiếm Cung, hướng Liễu Như Phong bên cạnh cười nói: “Liễu huynh đệ, trong chốc lát phiền ngươi cùng Chu mỗ, trước đi lên gϊếŧ tám người này. Thập Tam công tử nhất định không thể tưởng tượng được sẽ có người từ cửa cung sát nhập! Ha ha ha......”

Liễu Như Phong gật đầu ứng thanh, nhìn Chu Chính Thành, nói: “Nếu như bên này có động tĩnh, chẳng phải sẽ khiến cho Thập Tam công tử Đinh Tường có thời gian chuẩn bị?”

Chu Chính Thành không thèm quan tâm khoát tay áo, nói: “Sợ cái gì? Đợi lát nữa hung hăng tàn sát, Chu mỗ cam đoan những người đó sẽ từ bốn phía chạy ra. Hừ! Đến lúc đó, không còn liên quan đến chúng ta!”

Liễu Như Phong cười nói: “Xem ra mâu thuẫn của Chu huynh cùng Phó thống lĩnh rất sâu na......”

“Hừ! Một tên chưa đủ lông đủ cánh, trong đầu suốt ngày tính kế không ngừng, Chu mỗ tự hỏi đối hắn không tệ, con sói mắt trắng ấy lại dòm ngó vị trí của Chu mỗ......” Chu Chính Thành đang căm giận tức giận mắng, lại nghe tiếng bước chân từ phía sau vang lên.

Liễu Như Phong nhìn lại, là một thanh niên thị vệ thủ hạ của Chu Chính Thành.

Thị vệ kia vội vàng đi tới phía sau hai người, giống như đối thô thanh thô ngữ của Chu Chính Thành sớm tập mãi thành thói quen, mặt không đổi sắc, khom mình hành lễ, nói: “Chu thúc, Tô phó thống lĩnh bên kia đã bố trí sẵn sàng, sai người tới hỏi Chu thúc khi nào phát động công kích?”

Chu Chính Thành bốc hỏa phất phất tay, nói: “Để cho hắn thủ đi, quản nhiều như vậy làm gì? Các ngươi đi gọi các huynh đệ chuẩn bị tốt, nhìn thấy Chu mỗ cùng Liễu huynh đệ tiếp nhập cửa cung, liền lập tức lao vào!”

“Vâng!” Thị vệ kia ứng thanh, xoay người lặng lẽ rời đi.

Chu Chính Thành lại nhìn tám gã thủ vệ kia, nhìn về phía Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong vuốt trường kiếm trong tay, hơi hơi gật đầu.

Khóe miệng Chu Chính Thành nhếch cười, thân hình thụp xuống, thân hình mập mạp lập tức ẩn vào trong bụi cỏ cao nửa người bên đường, hướng về ngọn đèn dầu dưới cửa Tàng Kiếm Cung mò mẫm qua.