Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc ôm Liễu Như Phong, phủ ở trên người y, thở dốc thật lâu sau, mới dần dần bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu, lại nhìn đến Liễu Như
Phong chỉ đang tĩnh mắt, nhìn hắn, trong mắt một mảnh thanh minh.
Nam Cung Thiên Mạc có chút bất mãn giật giật vật còn chôn sâu ở trong cơ thể y, du͙© vọиɠ chưa hoàn toàn nhuyễn xuống.
“A......” Liễu Như Phong kinh suyễn một tiếng, thân mình phản xạ giật nảy, kinh hãi phát giác du͙© vọиɠ trong cơ thể vừa mới phát tiết qua, cư nhiên lại dần dần sưng lên, chẳng lẽ công tử còn muốn......
“Công tử......” Môi Liễu Như Phong giật giật, có chút xấu hổ thấp giọng kêu.
Nam Cung Thiên Mạc nâng mi cười, hôn ở hai phiến môi rung động kia......
Liễu Như Phong nhìn thần sắc Nam Cung Thiên Mạc mang ý cười, nhận mệnh nhắm lại hai mắt, mở hàm ra.....
Cửa phòng đột nhiên có một tiếng vang nhỏ.
Liễu Như Phong cả kinh, nháy mắt mở mắt ra cảnh giác đảo qua cửa phòng, thân mình cử động, muốn đứng dậy. Lại bị Nam Cung Thiên Mạc trên người gắt gao ngăn chận, nghĩ lại ngoài phòng còn có Dạ Bát thủ vệ, mới an tĩnh lại.
“Thân mình không đau sao?” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng nói một câu, dẫn theo tia ý tứ hàm xúc trêu đùa không rõ, ôm hai tay Liễu Như Phong, nắm thật chặt.
Thấy Liễu Như Phong an tĩnh lại, dịu ngoan nằm ở dưới thân, mặc hắn ôm, Nam Cung Thiên Mạc vừa lòng hôn hôn đôi môi mới vừa buông ra, nâng đầu, giương giọng kêu: “Dạ Thất sao? Tiến vào!”
Dạ Thất? Liễu Như Phong cả kinh, thân thể nháy mắt cứng còng. Lúc này chính mình lõa thể bị công tử đặt ở dưới thân, thậm chí chỗ tư mật kia, du͙© vọиɠ của công tử vẫn chưa rời khỏi......
Liễu Như Phong chỉ cảm thấy toàn thân đều cực độ không được tự nhiên, tuy rằng Dạ Thất, Dạ Bát sớm đã biết chính mình bị lệnh thị tẩm, nhưng muốn y làm như không có việc gì bị người nhìn thấy, thật sự rất khó khăn......
Huống chi...... Dạ Thất cư nhiên lại vì nguyên nhân mình thị tẩm, mà đối chính mình nổi lên du͙© vọиɠ, tình hình lúc này, càng khiến Liễu Như Phong khó có thể chịu được......
Chịu đựng ý muốn động thủ kéo đệm chăn qua, trông thấy ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười ý muốn không cho người khác cự tuyệt, Liễu Như Phong nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
Công tử lúc trước chính là biết chính mình trong viện vì bất đắc dĩ, ôm lấy Dạ Thất, sự kiện không rõ ràng kia...... Công tử làm như vậy...... là cảnh cáo chính mình? Hay là đồng thời cảnh cáo chính mình cùng cả Dạ Thất?
Liễu Như Phong nháy mắt suy nghĩ trăm điều, lại nghe thấy Nam Cung Thiên Mạc cười cười, trên người ấm áp, Nam Cung Thiên Mạc rốt cục buông tay, kéo chăn đệm qua, một phen phủ trên thân thể xích͙ ɭõa của hai người.
Cửa phòng lên tiếng ứng thanh mà mở, Dạ Thất một thân hắc y, lắc mình vào phòng, liếc mắt một cái thấy tình hình trên giường, tuy rằng đệm chăn che dấu hết thảy, chỉ lộ ra phần cổ hai người, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng Nam Cung Thiên Mạc nằm ở trên thân thể Liễu Như Phong, trên chiếc cổ tinh túy xích͙ ɭõa của Liễu Như Phong đầy dấu răng cùng dấu hôn, cùng với trong không khí nồng đậm hương vị tìиɧ ɖu͙©, dù là ai cũng có thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì......
Trong lòng Dạ Thất run lên, rũ hạ mắt, không dám lại nhìn. Trong lòng Dạ Thất hiểu được, lúc này Nam Cung Thiên Mạc gọi hắn tiến vào, hiển nhiên là đã biết chuyện đã xảy ra trong viện lúc trước.
Không phải không hiểu rõ ràng Liễu Như Phong là người của công tử Nam Cung Thiên Mạc, chỉ là sau khi Cơ Thanh đến, Nam Cung Thiên Mạc liền không kêu Liễu Như Phong thị tẩm nữa, vừa vặn lại nhận được mệnh lệnh cùng Liễu Như Phong giả trang tình nhân, trong lòng Dạ Thất liền có ý niệm Nam Cung Thiên Mạc có lẽ sẽ không lại để ý đến Liễu Như Phong, bởi vậy vừa rồi khi ở trong viện, mới có thể nhất thời không khống chế được, khó kìm lòng nổi......
Trong lòng Dạ Thất khó có thể an tĩnh, một mặt nghĩ Nam Cung Thiên Mạc không biết sẽ thu phục chính mình như thế nào, một mặt cung kính tiến lên trên hai bước, quỳ thân khấu lễ, nói: “Thuộc hạ ra mắt công tử, không biết công tử triệu gọi thuộc hạ, có phân phó gì?”
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay cầm lên một lọn tóc đen của Liễu Như Phong, quấn quanh ở ngón tay thưởng thức, nhìn nhìn Dạ Thất cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi, chậm rãi cười nói: “Cơ Thanh đưa tới tin tức, Lục công tử Trữ Thanh tại tối nay sẽ tập kích Tàng Kiếm Cung!”
Nam Cung Thiên Mạc dừng dừng, vừa lòng nhìn nhìn Dạ Thất vẫn như cũ cúi đầu, im lặng chờ. Cúi đầu hôn hôn Liễu Như Phong dưới thân vì nghe tin tức như thế, mà mở to hai mắt, nói: “Ta nghĩ, lấy thân thủ của Dạ Thất ngươi, hẳn là có thể không bại lộ thân phận mà vẫn khiến cho Thập Tam công tử Đinh Tường cảnh giác......”
“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.” Dạ Thất trộm nhẹ nhàng thở ra, xem ra, công tử Nam Cung Thiên Mạc chỉ là nghĩ muốn cảnh cáo chính mình một chút. Tựa hồ Nam Cung Thiên Mạc cùng Liễu Như Phong cũng không rõ ràng ý tưởng nơi đáy lòng chính mình, nếu không, khi ở trong viện, Liễu Như Phong sẽ không thu tay, Nam Cung Thiên Mạc cũng không lặng yên cảnh cáo như vậy là xong việc......
Dạ Thất đợi chờ, không thấy Nam Cung Thiên Mạc để cho hắn đi ra ngoài, trong lòng không khỏi có chút kinh hoàng, chẳng lẽ chính mình đã đoán sai?
Đang khi kinh hãi nghi hoặc, lại nghe Nam Cung Thiên Mạc nói: “Ta nghe Như Phong nói......”
Dạ Thất chấn kinh, trên mặt không khỏi biến sắc, cũng may vẫn cúi đầu, không lo sẽ bị Nam Cung Thiên Mạc nhìn thấy......
Nam Cung Thiên Mạc dừng dừng, chậm rãi nói tiếp: “Ngươi bị tổng quản Thiên Hành truy tung trở về?”
Trong lòng Dạ Thất buông lỏng, chịu đựng cảm thụ muốn há mồm thở dốc, cực lực dùng thanh âm bình tĩnh, hồi đáp: “Thuộc hạ phụng mệnh đi tìm Thành Dịch, tại ngoài phòng tổng quản Thiên Hành, phát hiện thi thể Thành Dịch, thuộc hạ đợi đến khi không người, liền đi ra ngoài xem xét, phát hiện Thành Dịch là bị người đánh một chưởng mà mất mạng. Thuộc hạ không dám đem thi thể Thành Dịch trở về, sợ sẽ gây hoài nghi......”
Dạ Thất nói tới đây, dừng dừng, trộm liếc mắt một cái nhìn vẻ mặt Nam Cung Thiên Mạc, thấy hắn có chút đăm chiêu lẳng lặng nghe, trên mặt cũng không có gì không vui.
Dạ Thất lén lút nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: “Nhưng khi thuộc hạ đang chuẩn bị rời đi, tổng quản Thiên Hành lại đột nhiên quay lại, lúc ấy liền phát giác thi thể Thành Dịch bị người động qua. Thuộc hạ thấy hắn hướng về nơi đây mà đến, nghĩ chắc là hoài nghi thuộc hạ cùng...... Liễu Như Phong...... Thuộc hạ chỉ đành cấp tốc đuổi ở phía trước tổng quản Thiên Hành, trở lại trong viện, thỉnh...... Liễu Như Phong cùng thuộc hạ diễn xuất, cấp tổng quản xem......”
Dạ Thất chỉ cảm thấy có lưỡng đạo tầm mắt sắc nhọn dừng ở trên người, trong lòng biết lúc này Nam Cung Thiên Mạc đang nhìn chằm chằm chính mình. Bất an không yên nói xong, Dạ Thất cảm giác được tầm mắt kia một mực chạy trên người, không dám ngẩng đầu nhìn, vẫn duy trì tư thế quỳ bình tĩnh......
Lúc này Liễu Như Phong đã quên tình cảnh khó khăn của chính mình, thật vất vả đợi cho hai người nói xong, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên người, thấp giọng nói: “Công tử là muốn khiến cho Thập Tam công tử phòng bị, tiêu hao thực lực của Lục công tử?”
Nam Cung Thiên Mạc cười tán thưởng nhẹ nhàng hôn hôn môi Liễu Như Phong, quay đầu đối Dạ Thất nói: “Ngươi đi xuống đi!”
“Vâng!” Dạ Thất cung kính ứng thanh, xoay người ra cửa phòng.
Trong nháy mắt đóng cửa lại, Dạ Thất chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, kinh hãi phát giác y sam trên lưng sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
Liễu Như Phong trong phòng, mắt thấy Dạ Thất rời đi, nghĩ nghĩ, nói: “Ảnh vệ mặc dù giỏi về che dấu tung tích, nhưng nếu không dụ dỗ cho Thập Tam công tử hoài nghi toàn lực cùng Lục công tử sống mái với nhau, nếu thuộc hạ dịch dung, có thể nắm chắc được thêm một chút hay không?”
“Nguyên bản ngươi đi là tương đối thích hợp, bất quá......” Nam Cung Thiên Mạc cố ý động động phần eo, cười nói: “Tối nay thân mình của ngươi có thể đi?”
“Công...... công tử......” Liễu Như Phong rêи ɾỉ một tiếng, du͙© vọиɠ kia đã hoàn toàn khôi phục sức sống, cảm giác cứng rắn mà nóng rực ở trong cơ thể mài luyện, làm y có chút xấu hổ mà khó nhịn cử động thân.
Nam Cung Thiên Mạc hít vào một hơi dài, thở dài: “Dạ Thất hẳn là có thể làm tốt, ngươi...... trước tiên hầu hạ ta tốt rồi nói sau......”
Hai người trong phòng không còn nói tiếng nào nữa, chỉ có tiếng rêи ɾỉ cao cao thấp thấp lần thứ hai vang lên......
Dạ Thất ngoài cửa phòng cười chua xót, không dám dừng lại lâu, vội vàng rời đi.
※※※
Sắc trời dần dần tối sầm xuống. Liễu Như Phong chịu đựng đau nhức ê ẩm nơi thắt lưng, hầu hạ Nam Cung Thiên Mạc tẩy trừ xong, liền muốn tự quay về sườn phòng nghỉ ngơi, lại bị Nam Cung Thiên Mạc kéo lại.
Nhìn thấy Nam Cung Thiên Mạc bên người lẳng lặng ngủ say, Liễu Như Phong nằm ở trên giường, tuy rằng nhắm hai mắt lại, nhưng như thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Thân thể tựa hồ đối với tình sự như vậy càng ngày càng vượt ra ngoài dự liệu, cho dù một bên lờ mờ nhận thức, nhưng vẫn như cũ bị công tử dẫn đưa sa vào trong du͙© vọиɠ...... Liễu Như Phong có chút mê mang cùng khó hiểu.
Ham muốn chiếm hữu bá đạo của công tử, cùng đối với tình cảnh sau này của bản thân nên như thế nào? Cho dù làm thị cơ, nhưng trừ bỏ hầu hạ du͙© vọиɠ của công tử, còn vài lần làm bạn cùng công tử đi vào giấc ngủ, chuyện như vậy, khiến Liễu Như Phong có chút bất an. Tình hình trước mắt,có thể trở thành người cuối cùng cười đắc ý hay không, trong lòng công tử kỳ thật cũng không có nắm chắc quá lớn. Liễu Như Phong cũng hoàn toàn có thể lý giải, khi công tử đi vào giấc ngủ, muốn có một người làm bạn bên người, nhưng sự tín nhiệm như vậy, cũng là một con dao 2 lưỡi —— công tử chủ nhân, nếu không còn sắp xếp tình hình như vậy, sẽ xử trí mình như thế nào? Hay, đây là lễ tiết phải nghiêm mật bảo an theo chủ nhân, sẽ tránh được họa sát thân ngày sau? Liễu Như Phong hoàn toàn không nắm chắc.
Thành Dịch đã chết, đến tột cùng là phát hiện cái gì? Tổng quản Thiên Hành, thật sự là cữu cữu của công tử hay không? Thời gian càng ngày càng ít, Nhị công tử cùng Lục công tử liên thủ, hợp lực hai cung, Trác Tiêu Cung có khả năng chống lại hay không?
Như thế nào mới có thể đảm bảo sự an toàn của công tử......
Không biết tối nay, Tàng Kiếm Cung như thế nào.....