Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 29

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Mạc nhi lại phát tác? Như thế nào có thể?” Lễ phu nhân kinh ngạc từ trước gương đồng trên chiếc bàn gỗ dương liễu đứng lên, nhìn Thủy Liên trước

mặt hỏi.

Sắc mặt Thủy Liên tái nhợt, vẫn như cũ không thể từ trong hoảng sợ mà bình tĩnh, run giọng nói: “Là thật! Phu nhân......”

Lễ phu nhân kinh ngạc trong một cái chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, nói: “Là ta đoán sai rồi? Thủy Liên, ngươi xác định Liễu Như Phong cùng ảnh vệ cùng một chỗ?”

“Đúng vậy......” Thủy Liên ngẩn ra, có chút ảm đạm đáp.

Lễ phu nhân chậm rãi ngồi trở lại chiếc ghế, tia sáng trong mắt kỳ dị liên tục, trên gương mặt xinh đẹp kiều mỵ lộ ra một tia tính kế đắc ý tươi cười, nói: “Thủy Liên, thay ta chỉnh trang, ta hẳn là phải đi xem con ta!”

“Vâng.....” Thủy Liên đã ở lâu bên người lễ phu nhân, tự nhiên hiểu được tâm tư Lễ phu nhân, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng. Phu nhân, từ khi nào thì bắt đầu, ngươi đối công tử thân thiết càng ngày càng ít đi? Mặc dù là đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng Nam Cung Thiên Mạc chung quy vẫn là thân sinh cốt nhục của ngươi a......

※※※

“Công tử, Lễ phu nhân đã tới.” Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm của Dạ Thất.

Liễu Như Phong ngẩn ra, nhanh như vậy? Quay đầu lại nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc vừa mới chuẩn bị ngủ.

Nam Cung Thiên Mạc hơi hơi nhíu mày, kéo chăn nệm, xoay người đưa lưng về phía cửa, nằm xuống.

Liễu Như Phong quay đầu lại, xem ra công tử lại tính toán giả bộ ngủ. Quét mắt nhìn bốn phía, căn phòng vừa mới sáng sủa sạch sẽ hẳn lên, những vật bị nhiễm vết máu đều đã bị người đưa ra ngoài, đúng là tìm không thấy cái gì có thể dọn dẹp......

Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, làm bộ bộ dáng như đang muốn rời đi, đi đến trước cửa.

Liễu Như Phong mở cửa phòng, ngẩn ra, Lễ phu nhân đúng là dẫn theo mười tên thị vệ, lúc này đang đi tới trong viện.

Lễ phu nhân giương mắt, thấy Liễu Như Phong trước cửa phòng, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, bước chân không ngừng, hướng phòng đi tới.

Liễu Như Phong quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ tham kiến Lễ phu nhân.”

Lễ phu nhân để ý một chút cũng không, từ bên người Liễu Như Phong đi qua, trực tiếp vào cửa.

Tổng quản Thiên Hành cùng thị nữ Thủy Liên mang theo bốn gã thị vệ, theo sát Lễ phu nhân vào phòng. Mười tên thị vệ một tiếng cũng không phát canh giữ ở ngoài phòng.

Lễ phu nhân đi đến bên giường, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên mép giường, nhẹ giọng kêu: “Mạc nhi, Mạc nhi?”

Thủy Liên cùng Thiên Hành đứng ở bên cạnh giường, khoanh tay thị lập, bốn gã thị vệ vẻ mặt nghiêm túc hộ vệ ở phía trước ba người Lễ phu nhân.

Ngòai phòng bốn gã thị vệ đã vào đến, nhưng chưa đi về phía trước giường, đứng ở phía sau Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong trong lòng biết không tốt, xem cách thức này, Lễ phu nhân hiển nhiên là hướng về phía y, hơn nữa là có tính toán động võ.

Lễ phu nhân gọi được vài tiếng, không thấy Nam Cung Thiên Mạc đáp lại, cũng không lại gọi hắn, chuyển thân, nhìn Liễu Như Phong, ngữ khí ôn nhu nói: “Liễu Như Phong, ngươi cũng có thể biết tình cảnh Mạc nhi hiện giờ! Mặc dù Trác Tiêu Cung thiếu nhân thủ, ta cũng y theo yêu cầu của ngươi, cho ngươi đến trong viện này, hầu hạ Mạc nhi. Như vậy, ngươi nói cho ta biết, thời điểm Mạc nhi hôm nay phát tác, ngươi ở nơi nào? Đang làm cái gì?”

Liễu Như Phong rũ mắt, lẳng lặng quỳ trên mặt đất, cung thanh đáp: “Thuộc hạ thất trách, nguyện lĩnh trách phạt.”

Lễ phu nhân quay đầu lại nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên giường liếc mắt một cái, lại nhìn sang Thiên Hành, nói: “Ngươi nếu biết thất trách, như vậy, liền cùng tổng quản đi chủ cung lĩnh phạt đi! Hình phạt trăm roi, nhốt ba ngày!”

Liễu Như Phong cúi đầu, nói: “Thuộc hạ hiểu rõ, chỉ là, nếu là ba ngày, công tử nơi này?”

Lễ phu nhân cười lạnh nói: “Mạc nhi là con ta, chẳng lẽ ta còn có thể ủy khuất hắn?! Ngươi chịu xong hình phạt, liền ở lại chủ cung nghe lệnh, không cần lại trở lại nơi này!”

Liễu Như Phong cả kinh, ngẩng đầu nhìn hướng Lễ phu nhân, nói: “Phu nhân......”

Dư quang khóe mắt Lễ phu nhân nhìn Nam Cung Thiên Mạc trên giường, nói: “Như thế nào? Ngươi muốn kháng lệnh?”

Không nhanh không chậm nói một câu, không khí trong phòng nháy mắt khẩn trương, tám tên thị vệ phía trước phía sau Liễu Như Phong đều đình chỉ hô hấp, toàn thân căng thẳng, cầm binh khí trong tay.

Liễu Như Phong căng thân phòng bị, lẳng lặng nhìn Lễ phu nhân, nói: “Thuộc hạ khi mới đến, đã từng nói qua, thuộc hạ là được phân cho công tử!”

Lễ phu nhân nhếch mi cười lạnh nói: “Như thế nào? Ngươi là nói ta không có quyền quyết định?”

Sắc mặt Liễu Như Phong bất động nhìn Lễ phu nhân, nói: “Thuộc hạ không dám, Lễ phu nhân là mẫu thân của công tử. Toàn bộ dựa vào bảo hộ của Lễ phu nhân, công tử những năm gần đây mới có thể bình an. Bởi vậy, chuyện Lễ phu nhân phân phó, thuộc hạ cũng luôn luôn tận tâm hết sức! Thuộc hạ thỉnh Lễ phu nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, để thuộc hạ ở lại bên người công tử!”

“Nực cười! Nếu trong cung này, mỗi người đều giống như ngươi, muốn đến là đến muốn đi là đi, Mạc nhi còn có thể sống đến bây giờ? Xem ra, ngươi căn bản là không đem ta để vào mắt!” Lễ phu nhân nói xong, cười lạnh liên tục, vung tay lên.

Tám gã thị vệ lập tức tiến lên từng bước, đem Liễu Như Phong vây kín lại, tám loại đao kiếm, hàn quang lóe ra......

Liễu Như Phong chậm rãi đứng lên, toàn thân giống như một lưỡi dao sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, bén nhọn cùng sắc bén! Ánh mắt khinh thường quét qua tám người, nói: “Lễ phu nhân cho rằng chỉ bằng tám người bọn họ, có thể bức Liễu Như Phong đi vào khuôn khổ?”

Sóng mắt Lễ phu nhân vừa chuyển, đột nhiên cười khẽ lên, nói: “Không tồi, không tồi! Liễu Như Phong ngươi đây là tính toán phản Trác Tiêu Cung?”

Sắc mặt Liễu Như Phong trắng nhợt.

Lễ phu nhân liếc mắt một cái nhìn thấy, cười càng quyến rũ hơn, nói: “Tình huống Trác Tiêu Cung, ngươi không phải không rõ ràng! Nguyên bản phòng thủ cũng khó khăn, ngươi lại tính gϊếŧ mấy chục mạng? Nghĩ đến năm vị công tử kia tất nhiên sẽ thập phần cao hứng!”

Thần sắc Liễu Như Phong cứng đờ, trong lời nói của Lễ phu nhân là uy hϊếp, Liễu Như Phong tự nhiên nghe được hiểu được rõ ràng. Nếu đào tẩu, Lễ phu nhân mặc dù thực sự lệnh thị vệ trong cung ra tay, Liễu Như Phong còn có thể tự tin không đả thương một người nào. Nhưng nếu muốn lưu lại...... Liễu Như Phong không có khả năng lưu thủ —— chẳng lẽ chờ chính mình sức lực cạn kiệt để bị bắt?

Trong hoảng hốt nhớ tới một tháng cuối cùng ở Tử Điện, cùng với tám năm, đã sống qua đủ loại đau khổ không phải con người, từ trong hơn trăm người may mắn còn tồn tại xuống còn ba mươi người. Tại một câu của Tử Điện điện chủ: “Chỉ có thể có một người còn sống mà ra khỏi Tử Điện!” Khi đó, chính mình không chút do dự rút kiếm, nháy mắt gϊếŧ chết bốn người đồng bạn ăn ở cùng nhau, sống nương tựa lẫn nhau tám năm bên người đang mở to mắt, không thể tin nổi! Sau đó, hiện trường dĩ nhiên bắt đầu ẩu đả lẫn nhau, cẩn thận che dấu thân hình, dùng sức mạnh, lừa, áp đảo, trá hình —— đem người còn sống nhất nhất gϊếŧ chết —— chỉ mang theo vài đạo vết thương không nguy hại đến tính mệnh, khi đứng ở trước mặt Tử Điện điện chủ, Tử Điện điện chủ cho tới bây giờ đều là lạnh như băng đến không hề có nhân khí, lại lộ ra mỉm cười khó có được......

Nhưng hiện tại, tính đi tính lại những tên thị vệ này, đều là người của công tử, chết một người, liền thiếu một phần thực lực...... Trong lòng Liễu Như Phong đấu tranh, trong lúc nhất thời đứng thẳng bất động tại đương trường.

Lễ phu nhân cười lạnh nhìn Liễu Như Phong cách đó vài bước, cư nhiên không làm khó dễ.

Tuy rằng Lễ phu nhân biết rõ nếu Liễu Như Phong bạo khởi làm khó dễ, chỉ bằng bốn gã thị vệ trước mặt, cho dù tổng quản Thiên Hành đứng bên cạnh người, cũng khó cam đoan sẽ không bị thương, nhưng Lễ phu nhân cũng biết rõ, chỉ bằng chính mình là mẫu thân Nam Cung Thiên Mạc, thân phận này, cho dù chính mình tự mình lấy đao muốn gϊếŧ nam nhân trước mặt này, hắn mặc dù tuyệt không ngoan ngoãn thúc thủ chịu chết, nhưng cũng tuyệt không làm bị thương đến chính mình.

Lễ phu nhân đạm đạm quét mắt nhìn bên cạnh người, Nam Cung Thiên Mạc trên giường vẫn như cũ im lặng, tựa hồ thật sự ngủ say.

Trong phòng nhất thời trầm mặc xuống. Trên trán tám gã thị vệ chảy đầy mồ hôi —— rõ ràng không phải đối thủ, cảm giác sợ hãi hỗn loạn trước tử vong, cùng sự nghi hoặc đối võ công của Liễu Như Phong, khẩn trương, đề phòng thời gian dài, tại trong không khí trầm mặc này càng thêm áp lực!

Có lẽ chính mình hẳn là nên vâng theo mệnh lệnh của Lễ phu nhân? Công tử hiện giờ đã thanh tỉnh, người viện này, cũng đều ở dưới sự khống chế của công tử! Cho dù chính mình không ở bên người công tử, công tử cũng sẽ không có gì nguy hiểm! Còn nữa, nếu công tử muốn tìm chính mình, chỉ bằng võ công của công tử, nghĩ đến cũng sẽ dễ như trở bàn tay......

Liễu Như Phong thở dài một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc vẫn như cũ lẳng lặng ‘ ngủ say ’ liếc mắt một cái, khí tức toàn thân rút đi, hai đầu gối hạ xuống, cúi người lễ bái, nói: “Thuộc hạ thất lễ, chống đối Lễ phu nhân, nguyện lĩnh trách phạt!”

Tám gã thị vệ bốn phía đều trộm buông một hơi, tuy tám người vây khốn, nhưng từ trên người Liễu Như Phong tràn đầy áp lực, vẫn làm bọn hắn cảm thấy cật lực —— cho đến lúc này, Liễu Như Phong thu khí tức, cúi người hạ bái. Thần kinh tám gã thị vệ căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng xuống.

“Sớm đã như thế thì không phải tốt hơn sao?” Lễ phu nhân băng lãnh cười nhạo một tiếng, lại nói: “Như vậy......”

Lời còn chưa dứt, một cỗ gió lạnh thổi tới, một đạo bóng đen từ ngoài phòng chớp lóe tiến nhập vào trong phòng, sáu người ngoài phòng trở tay không kịp, đều hét lớn, muốn nhảy vọt vào phòng.