Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Thời gian chỉ còn một năm……
“Công tử, công tử……”
Thanh âm trầm thấp dễ nghe, Liễu Như Phong?
Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên thanh tỉnh, thất thần đến tận bây giờ! Đúng là quá sơ suất, hay là đã đối y quá quen thuộc?
Nghiêng đầu nhìn lại, Liễu Như Phong một thân trường bào màu xám đứng ở bên cạnh, trên mặt dẫn theo nhiều điểm sầu lo.
“Đã trở lại?!” Nam Cung Thiên Mạc đạm đạm nói một câu.
“Vâng!” Liễu Như Phong hơi hơi chần chừ, nói: “Nếu công tử thấy mệt, hay là trở về phòng nghỉ ngơi đi!”
Nam Cung Thiên Mạc không trả lời, chỉ cúi đầu, trầm mặc, chậm rãi nói: “Trong các huynh đệ, ta có hình dáng giống phụ thân nhất! Kể từ lịch đại Tuyệt Cốc tới nay, cũng là người có tiến độ tu luyện Tuyệt Thiên thần công nhanh nhất……”
“Công tử……” Liễu Như Phong khẩn cấp gọi một tiếng……
Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu, nhìn đình lương liếc mắt một cái, nhìn Liễu Như Phong, cười cười nói: “Không sao! Đều là người một nhà!”
“Vâng! Thuộc hạ lo lắng nhiều!” Liễu Như Phong khom người thi lễ.
“Cho nên, phụ thân đối ta luôn luôn sủng ái có thừa, đặc biệt đem ta liệt vào Tuyệt Cốc Đệ Tứ công tử.” Nam Cung Thiên Mạc một bên nhớ lại, một bên cực thong thả tự thuật, “Phụ thân thường nói, ta là thiên tài võ học, ta là kiêu ngạo của hắn! Mặc dù không dám nói hậu vô lai giả, nhưng vẫn có thể nói là tiền vô cổ nhân!”
(Người ta thường nói ‘ Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả ‘ ý chỉ một người siêu phàm mà đời trước chưa từng có ai được đến thế, kể cả sau này cũng chẳng ai được như vậy)
Biểu tình Nam Cung Thiên Mạc không tự chủ được mà trở nên ôn hoà, thanh âm mềm mại, tiếp tục nói: “Phụ thân vì ta…… coi như là hao hết tâm cơ!”
Nam Cung Thiên Mạc ly khai đình trụ, đứng thẳng thân mình, nói: “Cho nên, ta tuyệt không thể để cho hắn thất vọng! Một năm sau, hoặc là ta chết! Hoặc là ta trở thành cốc chủ, Dạ Thất Dạ Bát tiếp chưởng Ảnh Điện, Như Phong tiếp quản Tử Điện!”
Dạ Bát thả người nhảy xuống, quỳ gối trong đình, cung kính cấp Nam Cung Thiên Mạc khấu đầu, nói: “Tạ ơn công tử!”
Liễu Như Phong không lên tiếng, cũng chỉ cúi người quỳ lễ.
Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Nói cho Dạ Thất một hồi đến phòng ta một chuyến, ta có việc nhờ hắn đi lo liệu!”
“Vâng!” Dạ Bát lên tiếng trả lời rồi biến mất.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong vẫn còn đang quỳ, hơi kinh ngạc hỏi: “Như Phong?”
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, do dự mà thấp giọng nói: “Thuộc hạ tạ ơn công tử……”
Nam Cung Thiên Mạc nhìn y, ý cười trên mặt chậm rãi nhạt đi, lời hứa hẹn nói suông vừa rồi, bất quá chỉ là thủ đoạn tất yếu thu nạp hạ cấp, nhưng hạ cấp quá mức thông minh, cũng khiến người thích! Nhìn sang ngoài đình, Dạ Bát vẫn chưa trở về.
Nam Cung Thiên Mạc trầm hạ mặt, chuyển thân, đạm đạm nói: “Ta biết hiện giờ nói lời này, bất quá chỉ là lời nói suông! Ngươi…… đứng lên đi!”
Liễu Như Phong rũ mắt, không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất, nói: “Vô luận trong lòng công tử tính thế nào, thuộc hạ tuyệt không làm trái ý tứ công tử! Chỉ là công tử, thuộc hạ không vì quyền thế địa vị……”
Nam Cung Thiên Mạc nhìn y, đáy lòng dần dần nảy lên một cỗ lo lắng, kéo cánh tay y, bắt y đứng dậy, nói: “Tâm tư của ngươi, ta đương nhiên biết rõ. Thu tâm người chính là như vậy, nếu không có nửa điểm hy vọng, làm sao đề khởi được tinh thần cố gắng? Về phần ngày sau…… Ha hả……”
Nam Cung Thiên Mạc nói tới đây, trên miệng chỉ hơi hơi cười, một đạo thân ảnh nhạt màu xẹt qua ao, tiến vào đình lương.
Nam Cung Thiên Mạc ngồi trở lại đình lan, quay về dựa vào trên đình trụ, đem toàn thân Liễu Như Phong đánh giá lại một lần từ trên xuống dưới, ôn hòa nói: “Nhiều ngày ta đã tính toán đối người lui tới trong viện này động thủ, ngươi lưu lại đi, ngươi đối viện này so với chúng ta quen thuộc hơn. Ngươi đi ra ngoài đã nhiều ngày, tìm hiểu được những gì?”
Liễu Như Phong hạ thấp người ứng thanh, nói: “Thuộc hạ tìm hiểu được, Lạc Dương Cung Mẫn Tâm Nhân cô nương xuất thân Độc Điện, dụng dược cao thủ, thuộc hạ nguyên tính toán đêm nay đi thám thính dược phòng của Mẫn Tâm Nhân cô nương.”
Nam Cung Thiên Mạc như có chút hiểu rõ, gật gật đầu nói: “Nếu như thế, tối nay ngươi cứ đi!” Dừng một chút lại nói: “Chỗ mẫu thân, cũng biết ngươi ra cung?”
“Thuộc hạ không dám kinh động Lễ phu nhân, không bẩm báo, chỉ dịch dung ra cung!” Liễu Như Phong cung thanh đáp.
“Nga? Thuật dịch dung?!” Lần này Nam Cung Thiên Mạc thật sự giật mình, “Tử Điện ngay cả việc này cũng biết? Vào trong phòng, cho ta xem!”
“Vâng!”
Vào phòng, Liễu Như Phong từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi vải nho nhỏ, bày ra trên giường bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, mở ra, bên trong là sáu cái mặt nạ mỏng như cánh ve.
“Tất cả đều là ngươi làm? Như thế nào lại có sáu cái?” Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay cầm lấy một tấm, nhìn nhìn, lại hoàn toàn nhìn không ra cái gì.
“Vâng! Hai cái phía dưới, là diện mạo của thị vệ Vương Tang thủ vệ viện này cùng người hầu Thành Dịch trong cung; hai cái mặt trên, vì tiếp cận Mẫn Tâm Nhân, phỏng chế hai gã tôi tớ trong cung Lạc Dương không thường thấy. Hai cái khác, một cái là một gã hạ phó trong Thiên Khuyết Cung của Tam công tử; một cái là tạp dịch trong Vân Thanh Cung của Lục công tử.” Liễu Như Phong rũ mắt, hồi đáp.
“Đeo lên cho ta xem!” Nam Cung Thiên Mạc cầm một cái nhân bì diện cụ, tùy tay đưa cho Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong nhận, cúi đầu dán lên mặt, lại ngẩng đầu —— Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc phát hiện người trước mặt đã thay đổi, không chỉ là gương mặt, người trước mặt này, khí chất cả người đều trở nên hoàn toàn xa lạ! Rõ ràng một khắc trước, đứng trước mặt là Liễu Như Phong chính mình phi thường quen thuộc! Nhưng hiện tại, hiện ra thần sắc gương mặt hơi có vẻ bệnh hoạn, con ngươi cùng cái mũi đều nhỏ, thân thể dưới áo bào màu tro hoàn toàn đã không còn vẻ thon dài cao ngất của Liễu Như Phong, mà có chút thấp bé tráng kiện hơn.
Y run run nhìn Nam Cung Thiên Mạc một cái, chột dạ cố gắng mở to mắt, tựa hồ như sợ hãi điều gì, dùng thanh âm rất nhỏ, thô khàn nói: “Lạc Dương Cung, hạ phó sài phòng, Vu Sinh Đông bái kiến Tứ công tử!”
Nam Cung Thiên Mạc thú vị vòng quanh y dạo qua một vòng, nói: “Thật đúng là nhìn không ra, nếu không là ngươi ở trước mặt ta đeo lên, chỉ sợ ta cũng khó nhận ra được! Chỉ là…… thân hình như thế nào cũng thay đổi?”
Nam nhân trước mặt cung thân, trên gương mặt tầm thường đầy vẻ tươi cười, cúi đầu khom lưng nói: “Đa tạ Tứ công tử khen ngợi! Chỉ là dùng nội lực làm rộng y vật, rồi co thân thể lại……”
“Ngươi……” Nam Cung Thiên Mạc bỗng nhiên cảm thấy khó có thể chịu được, duỗi tay giật lấy nhân bì diện cụ, nhìn nhìn lại, thuận mắt hơn nhiều.
“Công tử?” Liễu Như Phong khó hiểu nhìn hắn.
Thanh âm quen thuộc, đây mới là thanh âm của Liễu Như Phong!
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, nói: “Nói như vậy không phải tốt hơn nhiều sao? Ở trước mặt ta, còn ngụy trang?”
“Vâng….. Chỉ là khi học thuật dịch dung, sư phụ từng nói, kỹ thuật vô ngã (không có cái tôi)! Chỉ là thói quen của thuộc hạ……” Liễu Như Phong khoanh tay cung kính.
“……” Mắt Nam Cung Thiên Mạc đảo qua, áo bào màu tro vừa người, trong áo là thân thể thon dài tinh tuý, người quen thuộc kia đã trở lại. Nhịn không được nâng gương mặt y lên, thật sự cẩn thận quan sát một hồi, nhéo nhéo nói: “Này là khuôn mặt thật?
(Tưởng tượng cái mặt Phong ca bị nhéo vui thật XD~~~)
Liễu Như Phong có chút xấu hổ, đầu muốn nghiêng qua một bên nhưng lại thôi, cung thanh đáp: “Vâng! Kỳ thật, mặt nạ này mặc dù nhìn qua rất giống, nhưng nếu lấy tay tinh tế xoa nắn, vẫn có thể cảm giác được.”
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, trên tay lại nhịn không được cẩn thận xoa nắn, xúc cảm da thịt dưới ngón tay rất tốt, không giống sự mềm mại của nữ tử, nhưng cũng không có một chút thô ráp của nam nhân, da thịt ấm áp trơn nhẵn……
“Đợi khi ngươi rảnh rỗi, cũng thay ta chuẩn bị một tấm! Đêm nay ngươi đi, bản thân phải cẩn thận một chút……” Nam Cung Thiên Mạc thu hồi tay, nhìn y ôn tồn nói.
“Vâng!” Liễu Như Phong lên tiếng, đáy lòng xẹt qua một tia ấm áp, đợi chờ, thấy hắn không có phân phó gì khác, liền hành lễ xoay người rời đi……
Mới ra đến cửa, thân hình Liễu Như Phong dừng một chút, đang muốn mở cửa ra, quay đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc trong phòng một cái, ly khai.
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, hiểu rõ, hướng chỗ cửa phòng kêu: “Dạ Thất sao? Vào đi!”
Dạ Thất lên tiếng trả lời xuất hiện ở cửa, đóng cửa, đi đến trước mặt Nam Cung Thiên Mạc.
Theo cửa phòng đóng lại, ánh sáng trong phòng cũng tối sầm xuống. Nam Cung Thiên Mạc nhẹ cười, mặt không chút thay đổi nhìn Dạ Thất trước mặt, nửa ngày, mới từ trong lòng lấy một phong thư ra, chậm rãi nói: “Đêm nay ngươi đem thư này cấp cốc chủ. Nhớ kỹ, giao tận tay cho cốc chủ! Tuyệt không thể có người thứ ba biết nội dung thư này!”
Mắt Dạ Thất dài nhỏ, tinh quang chợt lóe, vẫn quỳ mà hai tay tiếp nhận phong thư hơi mỏng kia, cất vào bên người, khấu đầu, nói: “Chỉ cần thuộc hạ còn một hơi thở cuối cùng, tuyệt sẽ không để thư rơi vào trong tay người nào ngoài cốc chủ!”
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, không nói gì, chỉ là mặt âm trầm, lẳng lặng nhìn Dạ Thất quỳ trên mặt đất.
Dạ Thất nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu có chuyện ngoài ý muốn, cho dù thuộc hạ chết, cũng sẽ phá huỷ thư này trước!”
Trên mặt Nam Cung Thiên Mạc lúc này mới nhu hòa một chút, gật gật đầu, nói: “Tuyệt Thiên Cung của cốc chủ cách nơi này không gần, ngươi hiện tại nên đi ngay!”
Dạ Thất cúi đầu ứng thanh, đứng dậy ra khỏi cửa.
Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nhẹ đề cao thanh âm, kêu: “Dạ Bát, nếu thấy Liễu Như Phong trở về, kêu y trước tiên trực tiếp tới gặp ta!”
Ngoài phòng truyền đến một tiếng trả lời khàn khàn, rồi chợt yên tĩnh không tiếng động…