Mã Siêu thất kinh!
Phí Ốc đột nhiên nổi loạn. Mặc dù gã trở tay không kịp nhưng trong lòng Mã Siêu không hề sợ hãi. Khi gã xác định được thời điểm Phí Ốc muốn tạo phản thì ngược lại, trong lòng gã dâng lên một loại kích động kỳ lạ: nhân cơ hội này xử lý Phí Ốc!
Vậy mà Phí Ốc không xuất hiện mà Tào Bằng lại đến!
Sao Tào Bằng lại ở chỗ này?
Không phải là hắn đang ở Loan Điểu hay là về Cô Tang dưỡng bệnh sao?
Trong đầu Mã Siêu hiện lên một mối nghi ngờ. Nhưng bất kể là gã có thể tìm được đáp án hay không, khi Tào Bằng ở trước mặt khiến gã không suy nghĩ được nhiều. Tim gã căng lên, Mã Siêu phóng ngựa cầm thương xông ra ngoài.
Đây không phải lần đầu tiên hai người giao chiến.
Lần trước Tào Bằng được trang bị đồ hỗ trợ nên chiếm thế thượng phong.
Còn lúc này Mã Siêu tuy được trang bị cao an và song đăng, nhưng không mặc áo giáp.
Nhưng những vật này có thể khiến gã rơi vào thế bất lợi khi giao tranh được sao? Không có khôi giáp bảo vệ, tất nhiên Mã Siêu phải cẩn thận hơn nhiều. Trong nháy mắt khi hai người giao chiến, Mã Siêu tỏ ra vẻ rất cẩn thận. Dựa vào tác phong trước đây của Mã Siêu thì khi chém gϊếŧ trên chiến trường phải có dũng khí và nhuệ khí hăng hái. Có câu đôi bên hận thù khó thể nhường nhịn, hai bên đấu nhau bên nào có thể đánh liên tiếp không ngừng thì người đó chiếm thế thượng phong. Điểm này càng không sai gì giữa các võ tướng với nhau.
Vì thế Mã Siêu sẽ tấn công tới tấp như bão táp để áp chế khí thế của đối phương.
Nhưng hiện tại gã lại lộ ra một chút lo ngại. Không có giáp trụ che chở khiến gã cảm thấy có chút không yên. Mà chỉ một chút bất an này thì lập tức có thể chỉ ra thắng bại rõ ràng giữa gã và Tào Bằng.
Tào Bằng tự mình tiếp đãi Phí Ốc.
Phí Ốc không nhận ra Tào Bằng. Vì thế khi y nghe được thân phận của Tào Bằng từ miệng của Giả Tinh thì trợn mắt há hốc mồm, một hồi sau không nói ra lời. Đồng thời, trong lòng Phí Ốc sống lại một cảm giác được coi trọng. Tuy nói y là một thương nhân rất có địa vị ở quận Kim Thành, nhưng chung quy vẫn chỉ là một thương nhân. Bất kể Hàn Toại hay Mã Đằng kết giao cùng y cũng chỉ vì mượn hơi nhờ cậy. Nhưng khi trong thời điểm như vậy không ngờ Tào Bằng có thể lao vào mạo hiểm đơn đôc đi đến, chứng tỏ rằng hắn cực kỳ coi trọng Phí Ốc.
Nếu không phải như vậy thì hắn cần gì phải tự mình đến gặp Phí Ốc?
Tào Bằng hướng về phía Phí Ốc cam đoan. Chức thái thú quận Trương Dịch không phải cho y thì còn ai nữa.
Đồng thời hắn còn nói cho Phí Ốc biết, nếu Phí Long- cũng là con của Phí Ốc có ý muốn, hắn có thể tiến cử Phí Long phục vụ trong quân đội. Bất kể là Võ Uy Tào quân hay là làm trướng hạ của Trường An Tào Hồng, Tào Bằng đều có thể đảm bảo.
Cuối cùng Phí Ốc chọn cho Phí Long đi Trường An.
Không phải y không tin Tào Bằng mà ở trong tâm trí người Lương Châu, Trường An là một nơi phong thủy trù phú.
Còn nếu tiếp tục ở lại Lương Châu?
Không thể!
Tây Lương đã có một Phí Ốc rồi! Y phấn đấu hơn nửa đời người, đem con gái gả cho Mã Đằng, sau lại có phản loạn Hàn Toạn nên tiền đồ gia tộc không thể mở rộng được. Nếu nói Phí Long tiếp tục ở lại Lương Châu thì trước sau không thể nào hòa nhập với Trung Nguyên. Quân không thấy Hàn Toại, quý làm thái thú quận Kim Thành. Nhưng trên thực tế, hy vọng lớn nhất của Hàn Toại chính là được sĩ lâmTrung Nguyên tán thành. So với danh sĩ Giả Hủ của Lương Châu kia thì việc rời khỏi Lương Châu hiện giờ quý không thể nói.
Đi Trường An mới là lối thoát duy nhất của Phí Long.
Sau khi được Tào Bằng bảo đảm, Phí Ốc hoàn toàn hạ quyết tâm.
Y thảo luận với Giả Tinh, đầu tiên là phải trấn an Mã Siêu rồi sau đó nghĩ cách nhất cử lưỡng tiện.
Vì để bảo đảm an toàn, Phí Ốc đi tìm Mã Ngoạn rồi ngả bài cho hắn biết. Không ngờ Mã Ngoạn không hề xem trọng Mã Đằng. Trước kia hắn quy thuận Mã Đằng là do bất đắc dĩ. Bây giờ Phí Ốc có lối thoát, tất nhiên hắn sẽ không từ chối. Cho nên chiếu theo kế hoạch, Mã Ngoạn dẫn binh tiến vào chiếm giữ thành Doãn Ngô trước, khống chế hoàn toàn huyện thành.
Mã Siêu đóng quân ở ngoài thành nên tất nhiên không thể biết được.
Đợi đến khi mọi việc chuẩn bị sẵn sàng, Phí Ốc sẽ chọn thời điểm tập kích Mã Siêu.
Kế hoạch tập kích tưởng chừng không chút sai sót, không ngờ vì vấn đề tốc độ xe mà bị Hồ Tuân nhìn ra sơ hở.
Nếu đã bị nhìn thấu thì chỉ còn đường tấn công.
Hơn trăm chiếc xe bò bốc cháy phóng về phía doanh trại của Mã Siêu.
Tào Bằng không nghĩ ngợi nhiều. Hắn thấy Mã Siêu xông đến thì không nói nhiều liền giục ngựa ra đón. Họa Can Kích vẽ ra một vòng sáng trong không trung, bổ vào đại thương của Mã Siêu. Người mượn sức ngựa, ngựa mượn uy của người, một kích hiểm ác tung ra khiến song chưởng của Mã Siêu run lên, con Đạp Tuyết Ô Truy lùi lại phía sau hơn mười bước.
A?
Tào Bằng cảm thấy khác thường.
Sức mạnh và sức chống đỡ của Mã Siêu dường như tăng lên rất nhiều so với lần giao chiến trước.
Đã trải qua bao lâu rồi?
Lần giao đấu trước giữa Tào Bằng và Mã Siêu tuy chỉ mới một tháng nhưng không ngờ Mã Siêu đã tiến bộ như vậy? Tất nhiên không có khả năng này! Không nói đến tuổi tác của Mã Siêu đã trải qua thời kỳ đỉnh cao, cho dù gã và Tào Bằng cùng thời gian cũng không thể tiến bộ nhanh chóng như vậy. Lần trước giao chiến Mã Siêu còn không thể bình tĩnh tự tin chống đỡ như vậy. Vậy mà lần này, không ngờ gã có thể ngồi yên trên lưng ngựa không sứt mẻ gì. Trong đó tất nhiên có phần kỳ lạ nào đó.
Ánh mắt Tào Bằng đảo qua Đạp Tuyết Ô Truy, lập tức hiểu rõ!
Song đăng, cao sổ?
Thảo nào Mã Siêu ung dung như vậy. Hóa ra gã đã phát hiện ra bí mật của mình.
Tuy nhiên Tào Bằng không hề kinh ngạc.
Thật ra yên ngựa và bàn đạp không phải là bí mật kinh thiên gì. Làm ra những vật này không có gì đặc biệt phức tạp. Có thể nói, chỉ cần có một bức tranh vẽ hình, tìm một thợ thủ công là có thể tạo ra. Bị phát hiện là chuyện sớm muộn, cũng không có gì là khó lường. Nhưng Tào Bằng vẫn âm thầm khen ngợi Mã Siêu này đúng là một tên khó đối phó.
Chỉ giao phong một lần mà gã có thể cảm thấy sự tồn tại của cao an và song đăng?
Tào Bằng không kìm nổi mỉm cười:
-Mạnh Khởi huynh, hiện tại chúng ta huề nhau, có thể thả sức đấu.
Nói xong, hắn xoay ngựa lại, lao kích ra.
Mã Siêu giận dữ:
-Tên nhãi ngươi cũng không biết xấu hổ. Cái gì mà huề nhau? Bố ngươi trên người ngay cả nửa phiến giáp cũng không có, ngươi lại trang bị đầy đủ.
Trong lòng tuy rằng tức giận nhưng Mã Siêu không hề có chút bối rối.
Hắn cắn răng, đại thương run lên đập vào Họa Can Kích, giục ngựa tiến tới giao chiến với Tào Bằng.
Đây là lần giao chiến thứ hai của hai người.
Tuy rằng chỉ giao chiến qua một lần nhưng hai bên lại hiểu rất rõ đối phương.
Lần trước Tào Bằng giao chiến với Mã Siêu mấy trăm hiệp ở Loan Điểu, đối phương có chiêu gì cũng đại khái có thể biết rõ trong đầu.
Cho nên trận chiến này, hai người đã quen thuộc nhau, lại trở nên càng hung hiểm.
Kinh nghiệm của Mã Siêu phong phú, thương mã thuần thục. Tào Bằng trẻ trung khỏe mạnh, nhuệ khí vô cùng dồi dào. Lần giao chiến này, hai bên không hề có nửa phần dù xét, các chiêu tung ra đều nhắm vào điểm yếu của đối phương thành ra khó phân thắng bại. Tuy nhiên Mã Siêu bị Tào Bằng cuốn lấy, còn những bộ hạ của hắn thì không thể ngăn cản được. Bàng Minh xung trận lên trước, vũ thương chạy vọt vào doanh trại địch.
Đại thương của hắn tung bay như giao long rời bến.
Tùy tùng của Mã Siêu tuy rằng đều là những chiến binh lực sĩ nhưng vẫn không thể sánh bằng với Bàng Minh.
Chiến mã lướt qua, gϊếŧ được là người chết ngựa đổ. Một trăm tên lính bạch đà theo sát sau đó khua đao lung tung trong loạn quân.
Rõ ràng trang phục của quân Tây Lương và quân bạch đà không hề giống nhau.
Trong ánh sáng chói mắt, chỉ cần y giáp đối thủ không phải màu trắng thì đó chính là kẻ thù.
Mạch đao quét ngang, máu chảy thành sông.
Mã Siêu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không khỏi sốt ruột trong lòng. Nhưng hắn bị Tào Bằng gắt gao cuốn lấy nên không có cách nào khác. Sau khi hai người giao phong hơn mười hiệp, Mã Siêu trở nên nguy cấp hơn. Mất đi giáp trụ phòng hộ làm hắn bó tay bó chân. Nhưng thấy Tào Bằng từng bước ép sát, Mã Siêu nổi giận. Khi hai ngựa áp sát thì Mã Siêu đột nhiên hét lớn một tiếng, đứng thẳng trên lưng ngựa, vứt bỏ thương rồi lập tức bay về phía Tào Bằng tấn công.
Tào Bằng bất ngờ không kịp phòng ngự, bị Mã Siêu ôm lấy.
Cơ thể cũng không chống cự được, lập tức bị Mã Siêu đập từ trên lưng ngựa ngã ầm một cái xuống đất.
Ngay tại chỗ, Mã Siêu lăn một vòng rồi xoay người đứng dậy.
Còn Tào Bằng lại cảm thấy đầu óc choáng váng ong ong. Hắn mặc trọng giáp, tuy rằng tăng cường lực bảo vệ nhưng bị Mã Siêu đập ngã từ trên ngựa xuống, rơi quá nặng. Hắn lấy sức lắc lắc đầu, Phương Thiên Họa Kích cũng không biết văng đi đâu. Tào Bằng vừa mới tỉnh táo lại thì đã thấy Mã Siêu chạy tới trước mặt. Gã lao về phía Tào Bằng, quyền cước bay múa, tung một trận đả kích hung hãn.
Theo bản năng, Tào Bằng giơ hai tay bảo vệ đầu, liên tục lui về phía sau.
Tuy nói rằng trên người Tào Bằng mặc giáp trụ có thể chặn phần lớn lực quyền của Mã Siêu, nhưng giáp trụ kia cồng kềnh khiến Tào Bằng không thể linh hoạt tránh né. Trong chớp mắt, hắn bị Mã Siêu tung ra hơn mười quyền thấu xuyên qua áo giáp khiến Tào Bằng cực kỳ khó chịu. “Lão tử so quyền cước cũng không thua kém ai!
Cho dù là Điển Vi Hứa Chử tỷ thí quyền cước với ta cũng đừng mơ chiếm được thượng phong.”
Trận mưa quyền đánh lên người Tào Bằng khiến hắn giận tím mặt. Tào Bằng rống to lên một tiếng, hai tay gỡ thế quyền của Mã Siêu rồi đột nhiên tiến lên, cơ thể hung hãn áp sát lại tung bát cực quyền và thiết sơn. Càng lớn lên thì cơ thể của Tào Bằng càng phát triển cường tráng, bát cực quyền cũng được phát huy thành một loại quyền pháp lợi hại. Tuy rằng giáp trụ trên người ảnh hưởng đến sự linh hoạt của Tào Bằng nhưng hắn không hề sợ quyền cước của Mã Siêu. Cho dù Mã Siêu có đánh lại như thế nào, hắn hoàn toàn không để ý, hoàn toàn tập trung vào đấu pháp khiến cho Mã Siêu liên tục lui về phía sau.
Lúc này binh mã của quận Kim Thành từ bốn phương tám hướng vây quanh lại.
Mã Ngoạn đích thân đốc binh, tiếng la “gϊếŧ” nổi lên bốn phía.
- Đừng chạy, Mã Mạnh Khởi!
- Đừng để Mã Siêu chạy thoát.
Tiếng hò hét khiến Mã Siêu cảm thấy loạn hết tâm trí.
Tình hình bên phe mình trở nên xấu đi khiến gã cảm thấy áp lực. Tào Bằng hung hãn áp sát cũng khiến Mã Siêu dần dần không ngăn đỡ được. Gã đánh Tào Bằng hơn mười quyền nhưng chưa chắc Tào Bằng bị chuyện gì. Nhưng mỗi lần Tào Bằng công kích đều khiến gã không thể né tránh. Trong tình hình này, Tào Bằng đã dốc hết mười phần lực, hành động tuy rằng không linh hoạt nhưng quyền thuật lại vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Mã Siêu cảm thấy đau đớn vô cùng, càng đánh trong lòng càng kinh hãi.
Lắc mình, gã tránh thoát được quả đấm của Tào Bằng.
Mã Siêu vừa mới đứng vững thân hình thì nghe Tào Bằng hét lớn một tiếng.
Cả một thân thể cồng kềnh đột nhiên bay lên trời rồi hung hãn bổ nhào đến. Tấn công bất thình lình khiến Mã Siêu thất kinh trong bụng. Gã vội vàng lách mình muốn tránh qua, không nghĩ đến việc Tào Bằng tung một quả ưng chảo đúng ngay vào mặt. Một cú ưng trảo cực kỳ khéo léo. Mã Siêu tránh né không kịp, bị Tào Bằng lập tức khống chế.
Trên tay phát lực, trong phút chốc, Tào Bằng móc một cú rồi quăng thân thể đến trước.
Chỉ nghe một tiếng gấm lụa xé toạc, Mã Siêu hét lên một tiếng thảm, thân thể như bị đại chùy đạp trúng, lập tức bay lên.
Một ngụm máu tươi phun ra, Mã Siêu bay ra mấy thước, ngã vật trên mặt đất.