Tào Tặc

Chương 166: Thương buôn

Hứa Nghi dù sao cũng xuất thân từ đại tộc, thứ quan niệm này gã càng coi trọng hơn Điển Mãn.

Nhưng nghe Tào Bằng nói như thế dường như cũng không phải không có lý.

-Bá Đạo, ngươi nói có phải không?

-A?

Hác Chiêu thật không ngờ, Tào Bằng lại bất ngờ hỏi gã.

Do dự một chút, gã cười cười:

-Mạt tướng nghĩ công tử nói rất đúng.

-Có điều…

Tào Bằng cười ha ha, nói:

-Nghĩ mà xem, Trần Thắng, Ngô Quảng cũng là hai người quê mùa mà thôi, nhưng lại có thể nói năng hùng hồn như bậc đế vương. Hôm nay, ta ăn bổng lộc của nhà binh, vì nhà binh mà hành động, chính là muốn lập nên công lao sự nghiệp. Ngày hôm nay ta ở đây, nhưng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau, biết đâu ta lại có được công danh sự nghiệp như của Hoắc Phiêu Kỵ thì sao? Ta thật không biết a.

Dứt lời, hắn lại hỏi:

-Bá Đạo, chí hướng của ngươi là gì?

-Chí hướng?

Hác Chiêu nhất thời chần chờ, Tào Bằng nghiêng đầu qua nhìn Hứa Nghi và Điển Mãn.

-Ta?

Điển Mãn suy nghĩ một chút:

-Mong muốn lớn nhất đời này của ta là đánh bại cha ta, xông pha chiến trường, tạo dựng sự nghiệp.

-Huynh thì sao?

Tào Bằng nhìn Hứa Nghi.

Hứa Nghi suy nghĩ một chút:

-Ta ư?! Ta mong muốn có thể giữ gìn gia tộc ngày một lớn mạnh. Một ngày kia, Hứa thị có thể trở thành danh gia vọng tộc trăm năm, nghìn năm.

Xuất thân của hai người khác nhau, chí hướng của bọn họ dĩ nhiên sẽ khác nhau.

Chí hướng của Điển Mãn thiên về cá nhân.

Còn Hứa Nghi lại suy nghĩ nhiều cho gia tộc hơn.

Hai người nói xong liền nhìn lại Tào Bằng.

-A Phúc, chí hướng của ngươi là gì?

-Ta ư?

Đây đúng là vấn đề Tào Bằng vẫn luôn tự hỏi.

Kể từ khi sống lại, hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện làm sao để bảo vệ người nhà hắn được an bình.

Chỉ là với tính cách của hắn, quần là áo lụa thực sự không thích hợp. Có rất nhiều khi hắn cũng cảm thấy đau lòng nhưng phần nhiều chỉ thấy buồn cười.

Mà giờ Điển Mãn và Hứa Nghi hỏi, hắn thực không biết nên trả lời như thế nào.

Ngồi bên đống lửa trại, ánh lửa bập bùng soi sáng gương mặt của Tào Bằng. Hắn trầm ngâm không nói.

Hác Chiêu cũng hiếu kỳ nhìn Tào Bằng, dường như đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Hồi lâu sau, Tào Bằng mới ngẩng đầu lên, mỉm cười.

Nụ cười của hắn lại rất trang nghiêm.

Dưới ánh lửa, hắn cười lại có vẻ thánh thiện.

-A Phúc, sao không nói gì vậy?

-Ta có một khát vọng…

Tào Bằng chợt đứng dậy, la lớn:

-Ta thề với trời đất, ta muốn sống vì người dân, ta muốn thừa hưởng các tuyệt học của các thánh nhân trước đây, ta muốn muôn đời được bình yên!

Ầm ầm đùng. Trời đêm chợt vang tiếng sấm nổ.

Hình như ông trời đang tố cáo Tào Bằng: Ngươi giả bộ hơi quá đà đấy!

Nhưng Tào Bằng vẫn không nhận ra, đứng đó, lớn tiếng nói:

-Kẻ nào dám xâm phạm người Hán chúng ta, tất sẽ bị tiêu diệt!

Hơn hai trăm năm trước, danh tướng Tây Hán Là Trần Thang, Cam Duyên Thọ đã từng hét vang, được người Hán truyền đi mãi đến hai nghìn năm sau.

Răng rắc, bầu trời đêm giáng xuống một tia chớp dường như đang cảnh cáo Tào Bằng.

Ngươi dám giả bộ, ta đánh chết ngươi!

Chỉ là tia chớp này tuy hơi đáng sợ nhưng lại không giấu nổi hào khí ngút trời trong lòng Tào Bằng.

Sắc mặt Hắc Chiêu thay đổi, hiện lên vẻ kính trọng.

Điển Mãn và Hứa Nghi lặng yên không nói gì, nhìn Tào Bằng với ánh mắt kính nể.

Bất kể Tào bằng nghĩ gì trong lòng, rõ ràng hắn đang giả bộ. Nhưng lời nói của hắn quá hùng hồn, khiến Điển Mãn và Hứa Nghi cùng thấy xấu hổ…

So với hắn, chí hướng của hai người quả thực quá nhỏ bé, không đáng nhắc đến.

A Phúc quả nhiên bất phàm a!

Ào ào…Một trận mưa to trút xuống.

Mọi người trong doanh tức thì chạy tán loạn, hò hét ầm ĩ, chui vào lều.

Tào Bằng cố gắng thở một hơi dài, nhanh chân rời đi, để lại ba người thiếu niên ngồi yên ở đó, dường như vẫn còn chưa tỉnh giấc mộng.

Một đêm mưa to đến rạng sáng hôm sau mới ngừng lại.

Có điều, ông trời cũng không buông tha, lại bắt đầu giáng tuyết xuống. Đây cũng là trận tuyết đầu tiên kể từ khi mùa đông kéo về Từ Châu…

Mọi người cũng không nhắc lại chuyện đêm qua nữa, nhưng thái độ của Hác Chiêu rõ ràng đã thay đổi, có thêm vài phần kính trọng.

Đoàn người vất vả tiếp tục đi dưới trận tuyết đầu mùa.

Ngày mồng một tháng mười năm Kiến An thứ hai, Tào Tháo thảo phạt Viên Thuật, chiến thắng trở về chưa được bao lâu đã lại phát động chiến tranh.

Lúc này đây, đối thủ của hắn vẫn là Trương Tú ở Uyển thành như trước.

Lần trước chinh phạt Uyển thành không thành công khiến Tào Tháo vẫn thấy trong lòng có một cái gai, hết sức khó chịu. Không trừ được Trương Tú, không chiếm được Uyển thành thực đúng là hiểm họa từ bên trong!

Bất giác đã đến tháng chạp.

Trận tuyết đầu mùa qua đi, nhiệt độ ở Hải Tây cũng hạ xuống thấp hơn nhiều. Mặt đất đóng băng cứng ngắc, người đi trên đất lạnh hết cả chân.

Trận chiến của Tào Tháo ở Uyển thành rất thuận lợi. Hắn không chỉ nhanh chóng đánh chiếm được Vũ Âm, mà còn thẳng tiến tới chân Uyển thành.

Vốn dĩ Uyển thành có một dòng sông tạo thành bức rào chắn thiên nhiên. Trương Tú sai người phá hủy cây cầu, nhưng gã thật không ngờ Tào Tháo lại tấn công đúng lúc tiết trời đang rét đậm. Vì thế, mặt sông bị đóng băng, không thể ngăn nổi quân thiết kỵ của Tào Tháo.

Trương Tú tức thì phái người đến Tương Dương, gặp Lưu Biểu xin cứu viện.

Đồng thời, gã vẫn trấn thủ Uyển thành, phái sứ giả đến đề nghị đàm phán với Tào Tháo.

Nhưng lúc này đây, Tào Tháo lại hết sức kiên quyết. Điển Vi và Hứa Chử thay nhau dẫn quân tiên phong tấn công mạnh vào Uyển thành.

Trương Tú chống đỡ được gần năm ngày, buộc phải đột phá vòng vây, bỏ chạy tới Tắc thành tiếp tục chống đỡ.

Uyển thành bị phá, cửa Quận Nam Dương cũng theo đó mà rộng mở.

Ở Quận Nam Dương, khí thế ngút trời.

Hải Tây lại không nóng không lạnh, như không có bất cứ hành động gì.

Đặng Tắc mời được Đái Càn là người Đan Dương tới làm pháp tào, phong Bộc Dương Khải làm chủ bộ. Huyện úy là Chu Thuwogn và Hạ Hầu Lan cùng với Tào Bằng làm binh tào. Có điều, sau khi Đặng Tắc từ Hoài Lăng trở về, y đều dồn hết sức tập trung chú ý đến việc cải tạo chợ phía bắc huyện Hải Tây. Ngoài chuyện đó ra, y luôn có vẻ thờ ơ, thậm chí đến chiến sự như thế nào y cũng không để tâm lắm.

Theo đạo lý mà nói, Đặng Tắc không quan tâm đến chiến sự còn có thể hiểu được.

Nhưng hai người Huyền Úy và binh tào kia không thể nào không quan tâm đến chiến sự.

Mỗi người dẫn theo năm mươi tuần binh đốc thúc các hộ nông dân xây tường thành, cùng lúc làm đường. Đặng Tắc và Tào Bằng cả ngày bận rộn kiểm tra điền trang và tài sản của Trần Thăng, dường như bọn họ đều có vẻ thờ ơ với mọi chuyện khác.

ĐặngTắc sai pháp tào Đái Càn sửa chữa và xây dựng lao ngục, thiết lập hình đường. Lúc nào rảnh rỗi, y lại đến chỗ Tào Duyện thự ở chợ Bắc, xem xét tình hình trị an.

Người Hải Tây cảm thấy vị Đặng Tắc này hình như làm việc có phần thiếu đàng hoàng.

Nhưng cứ như vậy, người Hải Tây lại cảm thấy yên tâm.

Mắt thấy tết sắp đến, bọn họ sợ nhất chính là chuyện quan phủ bất ngờ triệu tập giao dịch gì đó. Nếu như xử lý không thỏa đáng, rất có thể sẽ dẫn đến xung đột với hải tặc. Người Hải Tây vất vả lắm mới có được sự yên bình, nên cũng không có hứng thú với mấy chuyện chiến sự này.

Bọn Đặng Tắc không làm gì cũng đủ khiến người Hải Tây biết ơn rồi.

Không sợ người không làm gì, chỉ sợ người làm gì mà thôi.

Dù cho Đặng Tắc có diệt trừ được Trần Thăng nhưng muốn người Hải Tây tình nguyện trung thành với thì chỉ những chuyện Đặng Tắc làm vẫn chưa đủ, y vẫn phải tiếp tục nỗ lực nhiều!

Có điều, có không ít người tỉnh táo nhận ra điểm quỷ dị.

Điểm đó nằm ở chính là người em vợ của Đặng Tắc!

Tào Bằng!

Trước đây, bọn họ đã bày ra bao nhiêu thủ đoạn và quyết tâm, không thể nào lại lặng lẽ như thế được.

Bọn họ càng lặng lẽ lại càng chứng tỏ bọn Đặng Tắc đang ấp ủ một hành động lớn lao gì đó, nhưng đó rốt cuộc là gì? Nhất thời không ai biết được.

Chín đại thương nhân lớn của chợ phía Bắc đều đến đây thăm viếng.

Những tất cả đều nhận được tin tức là huyện lệnh thân thể không khỏe, tạm thời không thể tiếp khách được.

Cũng có thể nói rằng: Công tử hôm nay bận việc, sợ rằng không thể tiếp được mọi người, nếu có chuyện gì thì cứ báo cáo với Tào Duyện thự.

Sau đó, bọn họ không cho một người khách nào vào nhà cả.

Huynh đệ Đặng Tắc này rốt cuộc làm chuyện quỷ quái gì đây?

Vì vậy, sau khi làm đủ mọi cách, chín đại chủ sự bí thế, liền nghĩ tới Vương Thành. Bất kể nói như thế nào, Vương Thành cũng được cho là người thông tuệ nhất huyện Hải Tây, hơn nữa người này đi lại rất thân thiết với Đặng Tắc. Chính vì vậy, chín đại chủ sự cùng dắt nhau tới nhà Vương Thành nhưng Vương Thành cũng không có nhà.

Theo người nhà nói thì Vương Thành đã đi vắng!

Nhưng chính xác là đi đâu thì không ai biết được.

Chuyện lần này thật khiến chín đại chủ sự sốt ruột.

-A Phúc, đang yên đang lành, vì sao lại muốn tới gặp Mạch đại phu vậy?

Đặng Tắc ngồi trong xe, cười ha ha, hỏi:

-Ta nhớ kỹ lúc trước, đệ rất phản đối chuyện này, chưa bao giờ thèm để tâm đến.

-Nghe nói hai ngày nay, Mạch đại phu có khỏe lên ít nhiều.

Lần trước, huynh viếng thăm nhưng lại không gặp lão, lại bị trưởng lão trách mắng. Xét về lễ nghĩa thì huynh vẫn chưa làm trọn. Mạch đại phu là người có tiếng nhất Hải Tây, huynh là quan phụ mẫu của Hải Tây, bình thường đến thăm viếng một chút cũng là chuyện tốt, đúng không?

Đặng Tắc gãi gãi đầu, nhìn Tào Bằng.

Y chợt cười gian xảo:

-A Phúc, có phải đệ đang có ý định gì khác không?

Tào bằng làm vẻ mặt ngây thơ, lắc đầu nói:

-Đệ có thể có ý định gì đây? Chẳng qua chỉ là đến gặp đại phu bày tỏ lòng kính trọng mà thôi.

-Kính trọng ư?

Tào Bằng ra sức gật đầu:

-Tỷ phu nghĩ thử mà xem, Mạch Công lúc trước cũng là quan to trong triều. Sau khi về lại làm việc thiện tích đức, bị hải tặc tấn công còn có thể anh dũng chống lại. Bản thân người này cũng rất đáng kính nể rồi. Huynh cũng có thể nhân tiện hỏi thăm Mạch Công tình trạng của hải tặc nữa.

-Nói vậy cũng không sai.

Đặng tắc nghĩ không ra ý đồ của Tào Bằng, cũng không hỏi gì nữa.

Đối với giả thiết về những gì trước kia Tào Bằng và Bộc Dương Khuê làm, bất kể là Tào Bằng hay Bộc Dương Khuê đều không bàn bạc với Đặng Tắc…

Loại chuyện này trước khi có đủ chứng cứ tốt nhất không nên nói với bất cứ kẻ nào.

Tào Bằng không nói một lời. Bộc Dương Khuê lại càng không thể thương lượng chuyện này với Đặng Tắc.

Vậy còn Vương Mãi?

Mỗi ngày, gã đều ở chợ Bắc cho đến khi trời tối sầm, thay phiên cùng Đặng Phạm làm việc, ngay đến thời gian quay về nha môn còn không có, làm sao hỏi được?

-Tỷ phu!

-Hử?

-Hổ đầu ca cũng nên cử hành lễ quan thôi.

Nếu căn cứ theo "Chu lễ", nam tử hai mươi tuổi sẽ được cử hành lễ quan.

Có điều ở triều Hán, hạn chế về tuổi tác đối với chuyện này cũng không nghiêm ngặt lắm. Ví như Lưu Hướng thời Tây Hán, mười hai tuổi đã có tên tự là Tử Chính mà cử hành lễ quan, hay như Đổng Yến mười tám tuổi mới được quan lễ. Thời Hán Quang Võ đế, Lưu Tú là Thái thú Nhữ Nam thấy Chu Phòng thông minh, lại thấy y đã qua quan lễ, mười sáu tuổi đã trở thành quan lại trong quận. Những ví dụ như thế này rất nhiều.

Tên tự có khi là do trưởng lão ban cho, cũng có khi là do bản thân tự đặt.

Như Tào Bằng tự đặt tên tự cho hắn là "Hữu Học". Xét theo lễ phép mà nói, làm như thế là không đúng, nhưng cũng chẳng ai trách cứ hắn.

Đặng Tắc sửng sốt một chút, lại nghĩ Vương Mãi và Đặng Phạm giờ đều đã bắt đầu làm việc, có lẽ cũng đã đến lúc cử hành quan lễ cho bọn họ.

Trải qua quan lễ đã là người trưởng thành rồi!

Sau này, Đặng Tắc cũng có thể giao cho bọn họ nhiều nhiệm vụ hơn.

-Chuyện này ta còn phải thương lượng với Hồng thẩm và Cự Nghiệp thúc đã.

-Dĩ nhiên phải trao đổi rồi, có điều huynh có thể chọn tên tự cho bọn họ không?

-Như thế có gấp quá không?

Tào Bằng liên tục gật đầu:

-Đương nhiên phải gấp. Hôm nay, bọn họ coi như một mình đảm nhiệm một chuyện, nếu không có nổi một cái tên tự ắt sẽ bị người khinh ghét. Còn nữa, cho bọn họ một cái tên tự, bọn họ cũng sẽ hài lòng ít nhiều. Dù huynh là anh cả của bọn họ nhưng cũng là quan trên, cũng nên làm như thế.

-Ừ, để ta suy nghĩ kỹ càng đã.

Đặng Tắc trầm ngâm hồi lâu, nhẹ giọng nói:

-Chữ "Mãi" trong tên của Hổ đầu có nghĩa là cầu mong, ước muốn, vậy thì gọi gã là Bác Thanh đi, được không?

-Vương Mãi, Vương Bác Thanh?

Nghe cũng không tồi, hơn nữa lại rất có ý nghĩa.

Cầu được danh tiếng, Bác Thanh.

Tào Bằng liên tục trầm trồ khen ngợi:

-Vậy còn Đại Hùng thì sao?

-Phạm là phép tắc, phép thì phải nghiêm. Vậy thì gọi y là Nghiêm Pháp đi?

Quả nhiên là cái tên hợp lý, ba câu đã thành một cái tên.

Tào Bằng chợt hỏi:

-Tỷ phu, vậy chữ "Ái" nên giải thích thế nào đây?

-Ái?

Đặng Tắc nhắc lại chữ "Ái" xong, liền cười, nói:

-Có khá nhiều cách giải thích chữ "Ái" này, ví như nhân ái.

-Nhân ái?

Đặng Tắc gật đầu:

-Sao vậy?

-Tỷ phu, tên tự của Mạch Nhân, con của Mạch Công là gì?

Sau khi trở về Hải Tây, Tào Bằng cũng nghe ngóng tên tự của một số người.

Những người này hầu hết đều là những nhân vật có uy danh, thế nhưng không có ai tên là Tử Ái.

Theo hắn suy đoán, địa vị của người tên "Tử Ái" này hẳn không thấp. Nhưng vấn đề là Tào Bằng không thể hỏi thẳng rằng ai là Tử Ái!

Vậy chẳng phải đánh rắn động cỏ sao?

-Tử Ái, người.

Đặng Tắc cười nói:

-Tên tự của Mạch Nhân hả? Ha ha, đệ hỏi cái này làm chi?

-Ta tò mò thôi. Truyện được copy tại TruyenHD

-A, tên tự xưa nay vẫn có liên quan đến tên người. Tự chính là cách lý giải tên người mà ra.

Ví như Mạch Công tên là Hùng. Hùng là sự sống mạnh mẽ, oai phong, vì vậy, tên tự của Mạch Công là Cự Uy, có nghĩa là hết sức uy phong. Chữ "Nhân" trong Mạch Nhân có nghĩa là nhân ái. Tên tự của gã là Tử Ái. Chỉ tiếng rằng, Mạch Nhân này mê rượu ngon, phụ công Mạch Công yêu thương.

Đặng Tắc chậm rãi nói nhưng Tào Bằng không nghe nổi một câu.

Tử Ái, Mạch Nhân chính là Tử Ái!

Thảo nào, thảo nào…

Tào Bằng chợt nở nụ cười.

Thảo nào vụ án những người đã đảm nhận chức Huyện lệnh và chuyện tư diêm buôn bán không hề có manh mối.

Không phải là bọn họ không muốn điều tra, mà là không thể ra tay được. Nếu như không phải Tào Bằng tình cờ phát hiện, chỉ sợ không có một ai nghi ngờ con ma men kia.

Xét về gia thế, Mạch Nhân là con cháu nhà quan.

Vì sao lại phải buôn bán tư diêm?

Dĩ nhiên là vì lợi ích rất lớn, nhưng cũng còn vì…

-Tỷ phu, sao Mạch Công lại nghỉ hưu?

Đặng Tắc ngẩn ra, hạ giọng nói:

-Nguyên nhân Mạch Công nghỉ hưu có rất nhiều, nhưng nói thẳng ra là gã không có tiền.

-A?

-Ta từng nghe người ta nói rằng thời tiên đế còn sống, có chuyện buôn bán quan tước. Ngay như chức quan Thái trung đại phu ít nhất cũng phải tốn mất trăm vạn tiền, nghìn vạn tiền. Mạch Công hình như vì chưa nộp số tiền này nên mới nhận chức không được bao lâu đã bị đuổi về nhà.

Không có tiền, Mạch Nhân liền đi buôn lậu muối!

Chỉ trong khoảnh khắc, Tào Bằng dường như đã nghĩ thông suốt nguyên nhân chủ yếu Mạch Nhân tham gia chuyện buôn bán muối.

Chỉ có điều, gã vốn có xuất thân tốt, gia cảnh cũng không kém. Người buôn bán muối phần lớn đều có thể mất mạng, hơn nữa, cũng không ai lại nghĩ gã có liên quan đến muối. Chưa kể, Mạch Nhân cũng không thực sự xuất đầu lộ diện mà ngầm nắm một khối lượng muối khổng lồ trong tay.

Tào Bằng không khỏi nhướng mày, mọi chuyện trước đây còn chưa rõ giờ đã dần hình thành rõ nét trong đầu hắn.

-Biết đâu ta đoán sai thì sao?

-Cái gì sai?

-A, không có gì, đệ chỉ đang nghĩ một chuyện thôi.

-Chuyện gì?

-Chuyện này để sau khi trở về chúng ta sẽ bàn đi.

Đặng Tắc không hỏi nữa. Theo những gì y biết về Tào Bằng thì dù y có hỏi cũng không có tác dụng gì.

Xe ngựa đến trước cửa điền trang của Mạch gia thì dừng lại.

Mạch Nhân sớm đã đứng ngoài cửa điền trang, tươi cười rạng rỡ.

-Đặng Huyện lệnh, sao ngài lại tới đây?

-Nghe nói Mạch Công khỏe mạnh, ta tới thăm ngài một chút. Mạch Công là người lâu năm ở Hải Tây, ta thân là Huyện lệnh còn phải nhờ Mạch Công chỉ bảo nhiều.

Mạch Nhân vội vàng nói:

-Đặng Huyện lệnh khách khí rồi.

Ánh mắt gã bất thần liếc qua Tào Bằng.

Tào Bằng chắp tay:

-Binh tào Hải Tây, Tào Bằng bái kiến Nhân Công.

-Tào công tử cần gì phải khách sáo thế? Từ lâu ta đã nghe nói công tử là long phượng trong loài người, hôm nay được gặp, quả nhiên là tuấn tú, lịch thiệp a.

Lời nói thật lạ lùng. Tào Bằng tới Hải Tây mới có hơn một tháng, chưa từng gặp mặt Mạch Nhân. Hai bên chưa từng nghe về nhau, Mạch Nhân lại rất ít khi xuất hiện, duy chỉ có một lần đến nhà cũng là buổi tối hôm đó Đặng Tắc diệt trừ Trần Thăng. Mà ngày đó, Tào Bằng lại đang ở Trường Nhai lo việc phục kích Trần Thăng. Vì vậy, Mạch Nhân cũng chỉ có thể nghe nói đến Tào Bằng, chưa từng thấy rõ dáng hình hắn như thế nào.

Tào Bẳng mỉm cười, lùi về phía sau Đặng Tắc.

Lúc này, hắn không phải là khách.

-Mạch Công giờ có tiện gặp khách không?

Mạch Nhân vội nói:

-Gia phụ đang ở hậu viện ngắm mai, có thể ngồi nhưng nói năng hơi bất tiện, đến ta nghe còn khó hiểu.

-A, vậy xin nhờ Nhân công bẩm báo cho.

-Không cần, không cần, Đặng Huyện lệnh mời đi theo ta.

Tào Bằng đi theo sau Đặng Tắc vào trong trang viện của Mạch gia.

Nếu nói về diện tích thì trang viện của Mạch gia thậm chí không bằng một nửa điền trang của Trần Thăng. Thế nhưng đi vào trong lại cảm thấy được sự bất đồng giữa hai nơi này. Đây là một nơi trang nghiêm, thanh nhã, mặc dù không được điểm tô xa hoa, nhưng vẫn làm người khác phải kính nể.

Mà trang viện của Trần Thăng lại hết sức tráng lệ, lộng lẫy.

Nhưng dù thế nào, cả hai đều có khí chất của nhà giàu sang!

Tào Bằng và Đặng Tắc theo Mạch Nhân dẫn đường đi qua đoạn hành lang gấp khúc.

Qua hai đoạn hành lang là tới đình viện, rồi vào hậu viện. Trong viện tĩnh mịch có trồng hoa mai, ở đây có dựng một tiểu lầu các đứng lẻ loi với tấm rèm thưa phủ xuống.

Cơn gió thoảng qua, nhánh mai hồng lay động, hoa mai bay bay.

Tấm rèm thưa bay lên, dường như mây trắng lơ lửng trên không trung, dưới màu hồng của hoa mai lại thêm vẻ rung động lòng người.

-Tập Công quả nhiên là người phong nhã.

-Đúng vậy, trước đây gia phụ vốn không thích hoa mai, nhưng mấy năm nay không biết thế nào lại thích mai hồng.

Ta còn nói với gia phụ rằng màu hồng này quá tươi đẹp, không bằng chọn loại hoa nào đó trong mấy loại hoa quý nhưng gia phụ không đồng ý, nói người thích hồng mai.

Tào Bằng ở bên cạnh lẳng lặng nghe, không nói lời nào.

Đợi Mạch Nhân nói xong, hắn mới chợt nói:

-Hồng Mai tươi đẹp, nơi nào cũng có thể thấy được nhưng một khi nở rộ thì phong cảnh này cũng rất đáng xem a.

Mạch Nhân ngẩn ra, chợt cười ha ha.

Nhưng trong mắt gã lại ánh lên vẻ khinh thường, dường như không cho những lời Tào Bằng nói là đúng.

Tào Bằng nói xong câu đó thì cũng không nói gì nữa. Hắn và Đặng Tắc cùng bước giữa vườn hoa, tới trước cửa hiên của ngôi lầu mới dừng chân.

Đặng Tắc cao giọng nói:

-Huyện lệnh Hải Tây Đặng Tắc bái kiến Mạch Công.

Trong lầu các vẫn vắng lặng.

Một lát sau, từ bên trong vọng ra một loạt âm thanh hỗn tạp, nhưng rất mơ hồ. Tào Bằng nghe không rõ.

Mạch Nhân nhất thời nhíu mày, rồi khổ sở cười, bước lên, nhẹ giọng nói:

-Gia phụ nói thân thể của người không được khỏe, chỉ sợ không thể tiếp kiến Đặng Huyện lệnh được.

-Thì ra là thế!

Đặng Tắc cũng không có vẻ gì là không hài lòng, cười ha ha, nói:

-Đặng Tắc mạo muội tới đây, đã quấy rầy Mạch Công nghỉ ngơi. Nếu Mạch Công không được khỏe, vậy ngày khác Đặng Tắc xin được trở lại vậy?

Trong lầu các không có tiếng trả lời.

Mạch Nhân và Đặng Tắc cùng đi ra, dọc đường Mạch Nhân liên tục xin lỗi.

Đặng Tắc tỏ vẻ độ lượng, không mấy bận tâm. Tào Bằng đang theo sát phía sau Đặng Tắc, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, lạnh đến tận đỉnh đầu.

Hắn giật mình, chợt quay người lại.

Phía sau biển hoa, trên lầu các chỉ có tấm rèm thưa bay bay mà không thấy bóng người nào.