Tuyết Táng Chi Ái

Chương 2

Ta thấy Thân đi theo Truyền tâm ý rất vui vẻ. Đương nhiên Thân cũng chẳng để tâm đến ta, Truyền bảo ta đi lại chỗ hắn quỳ một bên để châm trà.

“Nhìn xem, gương mặt này xinh đẹp cỡ nào.” Truyền bạo ngược nâng mặt ta đối Thân mà ngẩng lên, trước mắt ta rõ ràng chỉ là cẩm y của một vị công tử xa lạ, ánh mắt lãnh đạm đảo qua một lượt.

“Kỹ năng dùng miệng của hắn rất điêu luyện, Thân ngươi có muốn thượng hắn thử một lần không? ” Truyền đem ngón tay đeo nhẫn thạch bảo sáp nhập trong miệng ta khuấy động, rồi đá ta ngã dưới chân Thân. Miệng ra chiều thở dài điểm điểm ngón tay phía sau ta: “Nơi này còn chưa khai bao đó. Tin không!?”

Sau lời nói đó, Thân liền cười lên rất to.

Vào lúc nửa đêm hôm đó, Thân dùng xe ngựa mang ta đi. Ta đương nhiên không hy vọng rằng xe ngựa này sẽ đem ta đến một nơi sung sướиɠ hơn. Ta biết dù có hy vọng cũng chỉ là viễn vông.

Một nụ hôn ám muội trong xe ngựa, Thân lui sang một bên đem ta ấn xuống dưới, nâng mặt ta đặt gần hạ bộ hắn. Ta, cơ hàm run rẩy từ từ trụ lại nơi đó, hắn không thô bạo như Truyền mà tiến vào yết hầu ta thập phần ôn nhu, vừa đến miệng mơ hồ cảm thấy chua xót, liền phát tiết đi ra. Cũng không giống như Truyền bắt ta nuốt hết vào, mà là cho ta phun vào cẩm khăn của hắn.

Ngữ điệu ôn hòa hỏi ta: “Tên là gì?”

Ta lắc đầu, thanh âm cực nhỏ đến độ không còn có thể nhỏ hơn, “... Không có tên.” Dứt lời liền chỉ còn biết chờ chưởng quật đánh tới.

Sở dĩ mẫu thân không đặt tên cho ta, là bởi vì không muốn đem ta lưu lại trong trí nhớ của bà.

Ánh trăng soi suốt thấu đáy, ta tựa hồ lại nhớ rất rõ khuôn mặt của người, đột nhiên mơ hồ ngẩng lên. Nhìn thấy xe ngựa rõ ràng hiểu được con đường phía trước phải đi, còn ta lại không biết chính mình sẽ bị mang đi đến nơi nào trong đêm tối. Sinh mệnh của ta rồi sẽ trôi về đâu.

Thân không những không đánh ta. Còn ngồi dậy, vén màn che để lộ ánh trăng tràn vào. Nâng mặt ta lên đối ánh trăng mà nói “Không có tên à?”

Khi lòng ta cơ hồ đã nghẹn ngào. Chỉ vì Thân không giống với những người khác, liền lúc đó một bạt tay đánh xuống.

Ta cảm nhận được một tia lạnh trong đáy mắt Thân. Cho đến tận bây giờ bất luận là kẻ nào cũng đều đối xử với ta như thứ không tồn tại. Giống như một hạt cát, bất quá có cũng như không.

Dù đang quỳ ở giữa đôi chân của Thân nhưng thân thể giờ tuyệt nhiên băng lạnh, gió đêm lạnh lẽo thổi tràn vào thùng xe, chao đảo trên đường đi, hạ thể như chết lặng không còn cảm nhận được hơi thở ấm áp đến từ thân hình kia nữa.

Ta giương mắt nhìn hắn, ánh trăng hạ xuống mở ra gương mặt mơ hồ không chút biểu tình.

Vừa tới vườn của Thân, liền không lần nào nhìn thấy hắn nữa. Đến cuối cùng, vẫn là một mình, vẫn là bị trói trong phòng chứa tạp vật, vẫn chỉ là một mình trong cô độc.

Đến đêm hôm sau, cửa bỗng nhiên mở ra, vừa mới đi vào giấc ngủ đã bị người ta dựng dậy.

Không đợi đến khi tỉnh hẳn, dĩ nhiên bị lột sạch sam khố, ta kinh hoàng hạ thân không ngừng co rút, không dám giãy dụa, cũng không dám phản kháng, mà hai tay vẫn đang bị trói.

Liền bị lôi đi mang tới một gian phòng khác, chân hướng thượng treo ngược lên.

Ngửa đầu nhìn xuống dưới, cư nhiên là một cái chậu lớn chứa đầy nước, trong bóng nước ánh lại gương mặt chính mình tái nhợt mà kinh hoàng. Bọn họ thả lỏng mắt cá chân đang bị treo trên dây thừng, liền đầu ta cùng nửa thân dưới đều bị nhúng trong làn nước băng lạnh.

Chưa kịp giãy dụa, nước liền quán nhập thân thể, đến lúc ta cảm thấy ý thức dần dần mất đi, dây thừng lại được thu hồi. Vừa sặc, nước từ ngực và bụng theo miệng cùng mũi trào ra ngoài…

Đang thở dốc chưa kịp định thần, liền lần thứ hai lại bị nhúng vào trong nước.

Cứ như vậy làm đi làm lại mấy lần, mới chịu buông tha.

Toàn thân ướt đẫm bị dày vò đến không còn chống đỡ nổi, lúc bọn họ hạ thân thể ta xuống, ta đã không còn sức để cảm thấy thẹn nữa, mặc cho bọn họ tách chân ta ra.

Một vật lạnh băng theo hậu đình đâm vào, thuận theo nước lạnh liền tự nhiên bức đầy tràng bích. Trong cơ thể chỉ còn sót lại chút ít độ ấm cũng bị tước đi, làm ta càng không ngừng run rẩy. Đã vài ngày không ăn cơm, dù có tiết ra cũng chỉ toàn là nước. Bên tai còn nghe được tiếng cười giễu cợt: “Có như vậy mới sạch sẽ được.”

Vẫn cứ như thế, vẫn là lặp đi lặp lại rót vào mấy lần. Chân cũng đã nhũn ra, bị chống bắt đứng lên, cũng là tê liệt mà ngã xuống.

Liền hai tay bị treo trên thượng. Một chân bị kéo căng rồi treo lên, cả người chỉ có mỗi mũi chân trái là có thể chấm đất. Kích thước lưng áo loan thành góc vuông, tóc dài rũ xuống buông chùng đến đất. Thân thể cứ như thế bị treo lên. Dù chân còn lại có thể chạm đất nhưng cũng không ngừng run lên từng trận, mỗi một giây trôi qua đều rất gian nan.

Hạ nhân liền thối lui, không biết bao lâu từ cửa mới vang lên tiếng động, rồi có người đi đến.

“A, thật sự là mê người, làm sao phân biệt đâu là hạ thân đây?” Nam nhân khóe môi nở ra nụ cười suồng sã, luồng tay vuốt ve cơ thể trần trụi của ta, rồi dừng lại nơi hạ thân bắt đầu khai mở mông ta ra. Ta kinh hãi tránh né, thân mình cũng không còn có thể tự chủ. Mỗi một ngón tay của hắn lần mò đều mang đầy xúc cảm làm ta run rẩy không thôi. Ta chật vật vặn vẹo nhưng lại bị dây thừng treo phía trên kéo giật thân lại.

“Ta chỉ biết đối đãi món ăn của Cẩm như thế này thôi.” Đây là thanh âm của Thân. Nói xong hắn đi đến trước mặt ta, dùng tay nâng mặt ta, tay kia đem nến để sát vào.”Xem xem, đẹp đến cỡ nào!”

Ta nổ lực khắc chế cơn run rẩy từ thân thể, lại liền hướng tầm mắt nhìn thấy Thân cũng mơ hồ hướng lên.

Cẩm lần tay chạy dọc trên người ta, ” Phần thân thể lãnh ngọc đây rồi.” Ngón tay đã muốn trườn xuống đâm xuyên hậu đình. Như hạt cát xâm nhập nội thân xốn đau, ta ý đồ vặn vẹo muốn đào thoát, nhưng ngón tay xâm nhập như có lực đệm, dần dần luồng vào khuấy động nội thể ta.

“Cứ như vậy nhanh nữa lên, từ từ thả lỏng đi.” Vừa trêu đùa, ngón tay ở bên trong cơ thể vừa qua lại co rúm, như một phen hỗn độn tỏa ra đâm thủng nội bích. Ta cắn chặt môi, kiệt lực đem du͙© vọиɠ đè nén đi xuống.

Ngón tay kia bỗng nhiên rút ra, thân thể tưởng chừng như được giải thoát. Nhưng chưa kịp thở dốc, liền có dị vật cương cứng tiến lên. Thình lình đâm vào làm hậu đình tê dại nứt ra rồi từng trận đau đớn ầm ầm kéo tới, ta cơ hồ mới hiểu được chuyện gì đang xảy đến với mình.

Thân thể liền bị xé rách, có thể cảm thấy máu chảy dọc theo chân chậm rãi trượt xuống. Trước mắt từng đợt biến thành những mảng màu đen tối sầm, Cẩm càng lúc càng mãnh liệt va chạm căn bản là không cần biết thân thể ta sống chết ra sao.

Bên tai hơi thở nam nhân phả vào cổ đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, mà ta lại giống như đang ở địa ngục. Mỗi một lần nam nhân tiến vào rút ra, liền đau như loạn đao cứa nát da thịt. Chưa từng đau đớn như vậy. Nguyên lai tưởng rằng tất cả đau đớn ta đều đã nếm trải, hiện tại mới biết cái gì mới là đau đớn tột cùng.

Cẩm ở trong cơ thể ta phát tiết, rồi rời đi. Ta cảm giác tia khí lực cuối cùng của chính mình cũng xuôi theo hắn rời khỏi.

Hắn thở dài thỏa mãn, “Thân thể này thật sự làm kẻ khác vô cùng khoái lạc.” Cẩm ở trên người ta lau hết tàn tích nơi phân thân, liền đem cơ thể của ta đẩy sang bên Thân, vừa chạm đến, ta liền đau đến chết lặng, chính là cảm giác bị dây thừng siết lại ghì lên da thịt, chỗ bị trói nơi cổ tay đau như ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Thân lấy tay nắm chân ta lại, rồi treo lên trên, đem cơ thể ta kéo lại vị trí thích hợp để hắn dễ dàng tiến vào. Ta chỉ còn biết nhắm mắt lại.

Vẫn là phân thân cứng rắn, như lạc thiết hung tàn đâm vào xé rách thân thể, cũng là giống nhau không hề thương hại. Rút ra lại sáp nhập, lãnh khốc như thế.

Cẩm kéo ngửa đầu ta ra, một tay nâng cằm ta lên, lại đem phân thân cương cứng thẳng tiến đến chỗ sâu nhất trong yết hầu.

Thân thể ta chảy đầy huyết mạch tội lỗi, muốn dùng cả đời này để rửa sạch tội nghiệt, chỉ có cái chết mới có thể thanh tẩy, chỉ có như thế máu mới có thể chảy đến cạn khô.