Lại Một Mùa Hoa

Chương 3: Đoản tình kiếp: "Ngốc tử" (thượng)

Gặp nhau là duyên, kết nghĩa là phận, nhưng nàng với hẳn chỉ là một đoạn đoản duyên, đoản phận!!!

Có lẽ do không phải của nàng nên không thể níu kéo được lâu.

Có lẽ là nàng cướp của người nên phải trả lại người.

Có lẽ là nàng không thuộc về nơi này nên phải rời khỏi.

Có lẽ... là có lẽ... do nàng ngốc mà thôi...

-------------

Nàng tên Lạc Xuyên, là một cô hồn từ hiện đại xuyên tới dị giới này.

Trải qua một kiếp ở hiện đại, từ một cô nhi bị cha mẹ vất bỏ nàng từng bước cố gắng trở thành thiên tài trẻ tuổi, là người có nhiều cống hiến nhất cho công ty, người vừa tài năng vừa xinh đẹp, vô cùng có tương lai. Nàng thông minh, kiêu ngạo, lạnh lùng, thế nhưng lại bị chính bạn thân hãm hại, lại vì quá thông minh cho nên bị dồn ép, vì quá kiêu ngạo nên lắm kẻ chướng mắt, phút cuối nhìn đứa ngốc nàng nhận nuôi, nàng chợt nhận ra nên sống như thế nào mới an ổn nhất. Phải rồi, chỉ có như kẻ ngốc mới vui vẻ mỗi ngày lại mỗi ngày vô ưu! Khi tỉnh lại nàng từng ước mình là ngốc tử, nhưng tiếc là không được, nàng cũng chẳng cách nào biến mình thành đứa ngốc.

Ông trời chắc đã quên mất nàng, cho nên, khi nàng chết linh hồn không được dẫn tới hoàng tuyền mà lại lưu lạc tới thế giới cổ đại này. Nàng muốn tiếp tục sống cách duy nhất là tá thi hoàn hồn. Phải, nàng đã nhập vào thân xác của nhị tiểu thư phủ tể tướng. Nhưng cơ thể ấy lại không tiếp nhận linh hồn nàng, cho dù nàng sống lại nhưng không có ký ức của chủ cũ, thân nhiệt cũng không có, cả người luôn lạnh băng như xác chết, càng không cảm nhận được đau đớn thể xác khi bị đả thương. Nàng biết, mình chẳng thể ở lại thân xác này được bao lâu, thế nhưng nàng vẫn phải sống và tiếp nhận số phận của thân thế này...

Kiệu hoa đỏ rực, pháo nổ giòn tan, nàng một thân hỉ phục, đầu đội mũ phượng, khăn hỉ che mặt vào bái đường. Đây chính là hoàn cảnh chiếm đa số trong tiểu thuyết xuyên không, vừa xuyên tới liền thành thân! Mà hôn phu của nàng chính là ngũ công tử phủ tướng quân, nổi tiếng ngốc nghếch.

Thiên nha, quả nhiên biết trêu ngươi, nàng cầu ngốc không cho nàng ngốc lại cư nhiên cho nàng lấy một kẻ ngốc. Nàng cười nhạo bản thân sao lại đen đủi như vậy?

Nhưng có lẽ nàng đã sai, phu quân nàng tuy là ngốc nhưng nhìn vô cùng đẹp mắt, người trong phủ hết sức yêu thương hắn, quan trọng nhất là: hắn rất biết nghe lời. Nàng bảo hắn nằm phải hắn sẽ không nằm trái, nàng nói hẳn không được động vào người nàng, hắn tuyệt đối sẽ không động, như vậy nàng rất thích, có thể an ổn sống cùng hắn rồi.

Đêm tân hồn, nàng cùng hắn nói chuyện. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của hắn, nàng nghi ngờ hỏi:

- Ngươi thật sự là ngốc tử?

- Ai cũng nói vi phu ngốc, nhưng nương tử, vi phu không có ngốc.

- Ừ, ngươi không có ngốc, kẻ ngốc mới là người khôn, như ngươi mới tốt. Nàng chân thành nhìn hắn mỉm cười, nàng muốn ngốc còn không được.

- Nương tử, có phải vi phu bị ngốc rồi không? Sao nương tử nói vi phu không hiểu. Hắn nhăn nhó mặt mày, tay quẫn bách lấy mấy sợi tóc ngang vai vừa vò vừa bứt.

Nàng buồn cười nắm tay hắn gỡ mấy sợi tóc ra, nghiêm giọng:

- Không cần tự nói mình ngốc, ai kêu ngươi ngốc kẻ ấy mới ngốc, nhớ chưa?

- Nha, vi phu không ngốc.

Hắn vui vẻ gật đầu, tươi cười, rồi đột nhiên hắn nắm chặt tay nàng lo lắng:

- Nương tử, tay của nương tử sao lại lạnh như vậy? Nương tử sinh bệnh sao?

- Không phải, ta không sao. Sau này không được ta cho phép thì không được động vào ta.

Nàng nhất thời giật mình rụt tay lại, tiện thể nhắc nhở hắn, nàng sợ khi hắn tiếp xúc với cơ thể không độ này sẽ phát hoảng. Hắn cũng ngoan ngoãn không phản kháng, chỉ lo lắng nhìn nàng. Lười quản vẻ mặt của hắn, nàng tiếp tục hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Quân Vũ, nương tử. Hắn đáp.

- Ừ, ta gọi ngươi Vũ được không?

- Được nha, vi phu rất thích. Nương tử gọi rất hay.

- Ừ, đi ngủ thôi. Ngươi nằm trong đi, nhớ, không được tới gần, không được động vào ta.

- Tại sao vậy nương tử? Nương nói động phòng phải ôm nương tử thật chặt đi ngủ. Chả nhẽ nương tử chán ghét vi phủ rồi sao?

Hắn uỷ khuất nhìn nàng, hai má phúng phính, cánh bạc hờn dỗi hỏi, biểu cảm này nhìn sao cũng không hợp với dung nhan tuấn mỹ của hắn. Nàng xoay người lạnh lùng đáp:

- Ta sẽ khó ngủ.

- Vậy... vi phu sẽ không động vào nương tử...

Hắn cúi đầu, buồn bã leo lên giường nằm vào trong, nhắm mắt, rồi lại mở mắt gọi nàng:

- Nương tử.

- Sao vậy?

- Tên của nương tử.

- Lạc Xuyên.

- Nha, vậy vi phu gọi là Xuyên nhi được không?

- Ừ, ngủ đi.

- Vậy nương tử ngủ ngon nha.

Quân Vũ nhắm chặt mắt lại, hơi thở dần dần đều đặn, một lúc liền ngủ say. Quả nhiên là ngốc tử vô sầu vô ưu. Nàng nhẹ nhàng thở ra rồi cũng nằm xuống khó khăn đi vào mộng.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa nhú đã có nha hoàn tới đánh thức nàng dậy đi thỉnh an lão phu nhân. Mặt trời lên ngang ngọn tre mới được trở về dùng bữa sáng.

Trước bàn ăn, nàng chậm rãi thưởng thức mỹ vị, Quân Vũ ngồi một bên chọc chọc bát cơm cẩn thận nhìn nàng. Nàng ngẩng đầu thấy vậy nhíu mi:

- Vũ, sao ngươi còn chưa ăn? Chả nhẽ ngươi không bình thường dùng bữa cần người bồi cho?

- Nha, vi phu biết tự ăn, không cần ai bồi, nương tử. Hắn giật mình, bất bình đáp lại.

- Vậy sao không ăn đi?

- Là nương nói phải để nương tử bồi cơm. Nhưng vi phu thấy nương tử sức khoẻ không tốt, không biết có nên hay không...

- À, không sao, ta giúp ngươi gắp thức ăn.

Nàng nhấc đũa gắp một con tôm chiên tới bát của hắn, lòng không khỏi nhắc nhở bản thân, chuyện mẹ chồng nàng dâu ở cổ đại không khó gặp, hôm nay nàng đến thỉnh an lão phu nhân cũng không gặp tướng quân phu nhân, không ngờ nàng ta còn dặn dò một ngốc tử như vậy.

Trái ngược với tâm tư đầy cẩn thận của nàng, Quân Vũ nhận được đùi gà liền vui vẻ ăn, hơn nữa còn ăn nhiều hơn thường ngày một bát, quả là đứa trẻ ngoan. Ánh mắt nàng dịu nhẹ nom hắn, thỉnh thoảng giúp hắn gắp thêm thức ăn, ở bên hắn khiến nàng thấy vô cùng thoải mái. Hai người nhìn qua thật giống như mẫu thân chăm sóc nhi tử!!

Dùng bữa xong, nha hoàn liền tới dọn dẹp, dặn nàng phải đem Quân Vũ đi dạo, tới chiều thì đưa hắn đi đọc sách, luyện chữ. Quả nhiên cưới nàng về là muốn nàng làm bảo mẫu cho hắn. Nàng bình thản đáp ứng, cũng chẳng phải việc gì nặng nhọc, miễn là có thể an ổn sống, cùng một chỗ với đứa ngốc ngoan ngoãn cũng không tệ.

Trên đường lớn nhộn nhịp người qua lại, Quân Vũ háo hức đi phía trước, nàng rảo bước sát ngay sau hắn trông trừng. Hắn chạy đông chạy tây, ngó trái ngó phải, luôn miệng gọi nàng nhanh bước tới xem cái này coi cái kia, vô cùng ồn ào. Lạc Xuyên cố gắng lắm mới theo kịp hắn.

Hắn tuy ngốc nhưng sức lực vẫn là của nam nhân khoẻ mạnh, nữ tử chắc chắn không thể so bằng, mà nàng lại không được như nữ tử bình thường, chạy một lúc theo hắn nàng gần như đã chút hết sức lực. Cơ thể dường như muốn đào thải linh hồn nàng, cho nên bình thường cũng rất hay mất sức. Nàng khó khăn cúi người thở dốc, hít sâu vài lần mới ngẩng lên định gọi hắn chậm lại nhưng bóng dáng hắn đã mất hút trong dòng người phía trước. Tâm bỗng nhiên co rút không ngừng, là vì lo lắng, hoảng sợ, nàng ôm ngực... rõ ràng bị thương da thịt không hề thấy đau đớn, vậy mà cảm giác tự phát lại khó chịu như vậy. Hắn mới đây mà đã biến đâu mất, liệu có gặp chuyện gì?

- Nhìn xem, nhìn xem bên kia có ẩu đả.

- Hình như người bị đánh là ngũ công tử phủ tướng quân.

- Ai, ngốc tử đó hả, lại bị bắt nạt sao?

Mấy người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ vào ngõ nhỏ, Lạc Xuyên nghe được vừa mừng vừa hoảng, như tên bay phóng vào trong ngõ. Trước mắt nàng một đám công tử y phục hoa lệ đứng vây quanh Quân Vũ, còn hắn thì ngây ngây ngô ngô nhìn bọn họ, tay đang cầm một xiên hồ lô. Bỗng nhiên tên cầm đầu mặc cẩm bào tiến lên lấy chân đạp hắn một cái, hắn ngã ngửa ra sau, que xiên bay về phía trước rơi xuống vạt áo tên cẩm bào, hắn ta tức giận lớn giọng:

- Ngốc tử, ngươi dám làm bẩn áo thiếu gia ta?

- Ngươi mới ngốc, nương tử nói ai kêu ta ngốc kẻ đó mới ngốc, ta không ngốc. Quân Vũ ngã dưới mặt đất rất đau nhưng vẫn nhanh miệng bất bình cãi lại.

- Ngươi dám nói bổn công tử ngốc, huynh đệ, lên, đánh chết tên ngốc này cho ta.

Tên cẩm bào hét lớn, cả đám vui vẻ xông lên chân tay đều đã giơ ra phía trước muốn đánh úp về phía Quân Vũ, đúng lúc ấy một giọng nói thanh thuý lại đầy uy phẫn vang lên:

- Dừng, các ngươi là ai dám bắt nạt tướng công ta?

Nhất thời đám công tử đều dừng động tác nhìn người phát ra tiếng nói kia.

Lạc Xuyên chạy lại ôm lấy Quân Vũ đang ngã bẹp dưới đất, hắn thấy nàng vui mừng kêu to "Nương tử" nhưng hai tròng mắt đã ngấn nước chưa kịp trào ra.

Đám công tử nghe Quân Vũ gọi nàng là nương tử thì lập tức cười lớn:

- Ai nha, thì ra là nhị tiểu thư phủ tướng quân, còn tưởng là kỳ nữ nào, thì ra cũng chỉ là nữ nhân ngu dốt nhất kinh thành thôi sao, ha ha. Lại còn dám ra mặt cho tên ngốc này, quả nhiên ngu dốt.

- Ha ha...

Xung quanh bốn bề đều là tiếng cười châm biến của bọn hắn, lúc này nàng chợt hiểu, vì sao, gia phụ đồng ý gả nàng cho một ngốc tử, hoá ra chủ cũ thân xác này là một nữ nhân bất tài.

Đám công tử không chút nề hà từng bước thu hẹp vòng tròn lại, ánh mắt chán ghét, khinh miệt nhìn Lạc Xuyên và Quân Vũ, hắn sợ hãi co rúm người lại trong lòng nàng. Tên cẩm bào lại mỉa mai cười châm chọc:

- Ôi, núp vào lòng nương tử rồi kìa, con rùa rụt cổ, ha ha... Tình phu thê mặn nồng quá.

- Nương tử, chúng ta mau chạy đi...

Quân Vũ tái nhợt sắc mặt, hắn không bị những lời lẽ kia làm tức giận mà là vô cùng hoảng loạn, giống như bị ám ảnh, hắn không phải lần đầu gặp tình huống này sao?

Nàng đau lòng ôm bao lấy người hắn, dù thân hình hắn cao lớn, vòng ôm của nàng cơ hồ không đủ nhưng tránh được phần nào hay phần ấy. Chạy? Làm sao thoát khỏi vòng vây này đây?

- Hừ, hôm nay đừng mơ tưởng chạy.

- Dám làm bẩn áo bổn thiếu gia.

- Ngốc tử và phế vật này.

- Ha ha, đánh cho các ngươi khôn ra.

- Ha ha...

Chẳng xác định nổi có bao nhiêu đế giày đang dày xéo lên người, nàng thờ ơ chịu từng đòn đạp xuống của đám ôn đồ kia, căn bản một chút cũng không cảm thấy đau. Công tử danh giá sao? Cơ bản chỉ là nhưng kẻ vô đạo đức vô giáo dục, lời lẽ ghe tởm. Quân Vũ sợ hãi co rúm lại không ngừng gọi nàng "Xuyên nhi, Xuyên nhi, nàng không sao chứ, thật đáng sợ", thì ra vẫn lo lắng cho nương tử. Nàng mỉm cười.

Đám người kia đánh đá hả hê tới khi đầu nàng rỉ máu, bả vai trái cũng như gãy rời mới phủi tay bỏ đi. Lúc này Quân Vũ liền bật ra khỏi lòng nàng, cả người run bật bần ôm lấy thân thể lạnh ngắt của nàng khóc lớn:

- Nương tử, nương tử chảy máu rồi, làm sao đây?

- Nương tử, nương tử có đau không? Vi phu xin lỗi, vi phu không bảo vệ nương tử. Huhu

- Vũ, không được khóc, ta không đau, chỉ là hơi mệt, ngươi không sao thì tốt rồi.

Nàng khó khăn nhấc tay phải lên lau lệ cho hắn, hắn lấp tức nín khóc, nước mắt lưng tròng cũng nghẹn lại, hắn xụt xịt:

- Nương tử, lần sau không cần che cho vi phu, vi phu có thể chịu được.

- Ngốc tử, ngươi sẽ đau, còn ta thì không, yên tâm, một chút ta cũng không thấy đau...

Nàng thực sự thấy rất thoải mái, ở tâm, lần đầu nàng vì người khác mà hi sinh như vậy, thành công bảo vệ một người, dù bản thân phải chịu khổ.

Tuy nàng không thấy đau, cơ thể trên thực tế vẫn là chịu tác động lớn làm sao trụ được. Trước mắt nàng một mảnh tối sầm, bên tai văng vẳng tiếng Quân Vũ gọi nàng "Xuyên nhi".

Tiếng gọi sao lại đau đớn như vậy? Ngốc tử cũng biết đau lòng sao?...

Khó chịu, rất rất khó chịu, cảm giác như linh hồn bị dày xéo vô tận. Nàng đang đấu tranh để được ở lại cơ thể này. Nàng luyến tiếc được sống, nàng chưa sống đủ, còn chưa cảm nhận hết hỉ nộ ái ố của cuộc sống, nàng không muốn chết... Mọi thứ xung quanh đều tối tăm, lạnh lẽo, cái lạnh như ngấm vào từng hồn từng phách, nàng co rúm lại trong không gian ấy, không thấy lối thoát, không một tia sáng, chỉ có một mình nàng, địa ngục chắc chắn tốt hơn nơi này...

- Xuyên nhi, mau tỉnh, Xuyên nhi...

- Ưʍ...

Một cỗ ấm áp truyền vào cơ thể, nàng như người chết đuối vớ được phao cứu sinh vội vàng vùng ra khỏi nơi tối tăm ấy, bừng tỉnh. Hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là khuôn mặt mừng rỡ lại hốc hác của Quân Vũ.

Thấy nàng mở mắt hắn cười sáng lạng nhào tới ôm lấy cánh tay nàng, vừa mừng vừa mếu:

- Nương tử cuối cùng cũng tỉnh rồi, vi phu hảo sợ nha.

- Nương tử tại sao ngủ lâu như vậy? Nương tử gặp mộng đẹp hay sao nên mới không chịu tỉnh?

Hai con ngươi đen nháy của hắn ngập nước lại vô cùng long lanh nhìn nàng, Lạc Xuyên thiếu chút nữa phun máu, mộng đẹp mà hắn nói xuýt gϊếŧ chết nàng đấy. Bụng nghĩ vậy, nhưng nhìn hắn lo lắng không biết đến mức nào lại gầy nhanh như vậy, nàng đành nhẹ an ủi:

- Được rồi, Vũ, nam nhi không được khóc, ta không sao.

Hắn gật đầu, quẹt quẹt hai mắt, xong liền bật dậy chạy đi tìm nha hoàn tới giúp nàng rửa mặt, thay y phục. Một lúc hắn trở vào trên tay cầm chén thuốc đen ngòm, bốc hơi nghi ngút. Hắn mỉm cười ngọt ngào dỗ nàng:

- Nương tử, thuốc rất đắng nhưng nàng yên tâm, vi phu đã chuẩn bị sẵn mứt ngọt cho nàng nha, sẽ không sợ đắng. Nương tử mau dậy uống thuốc mới chóng khoẻ nha, nương tử ốm, vi phu thực buồn chán.

Lạc Xuyên bật cười, hắn thật sự xem nàng thành đứa trẻ sao? Quân Vũ cứ bê chén thuốc dâng trước mặt nàng nhưng mà tay trái nàng đã gãy, ít cũng một tháng nữa mới liền xương, nàng làm sao tự mình dậy được. Hắn giữ nguyên tư thế cùng vẻ mặt cười ngọt ngào dỗ nàng đến nỗi cơ mặt cũng mỏi, nàng mới từ từ mở miệng:

- Vũ, tay ta không cử động được.

- Nha, vi phu giúp nàng uống thuốc.

Hắn như bừng tỉnh, vội múc một thìa thuốc thổi thổi đưa đến khoé môi nàng, tiếp tục công tác dỗ ngọt:

- Nào, nương tử ngoan, mau uống hết chỗ thuốc này sẽ khỏi bệnh, vi phu bồi nương tử uống thuốc.

Nàng thuận theo, há miệng nuốt chỗ thuốc xuống bụng, hắn lập tức lấy miếng mứt nhỏ cho vào miệng nàng, rồi lại đưa tới một thìa khác, cứ thế lặp đi lặp lai, cuối cùng cũng hết chén thuốc, nàng thở phào, nhìn hắn một đầu mồ hôi mệt mỏi nàng hỏi:

- Vũ, ngươi cũng có thể chăm sóc người khác sao? Rất giỏi nha! Mấy ngày nay ngươi đều trông ta ngủ sao? Có nghỉ ngơi đủ không?

- Nương tử, vi phu rất khoẻ, ngày nào cũng ngủ bên nương tử, từ nay vi phu sẽ chăm sóc cho nương tử. Hắn vui vẻ đáp lại.

- Ưm, cảm ơn ngươi. Nàng trong kinh ngạc gật đầu.

Đáy mắt có gì đó nổi lên âm ấm lại nghẹn ngào, kẻ ngốc cũng có thể hứa hẹn như thế sao?

- Nương tử, nàng đau chỗ nào sao? Đừng khóc, vi phu sẽ ở bên nương tử, nương tử đừng sợ.

Hắn luống cuống ôm nàng vào lòng vỗ về, bờ ngực hắn rộng rãi và vững chắc, nàng hoàn toàn nằm gọn trong đó.

Lệ, không hiểu tại sao cứ rơi. Đau ư? Nàng không có cảm giác thân xác! Chính là ở tâm!

Nàng, đau lòng cho hắn, vì ngốc nghếch nên bị người đời ức hϊếp, đã bao lần hắn phải chạy trốn hay nhẫn chịu? Mỗi lần như vậy không có nàng hắn chắc chắn rất sợ.

Nàng, đau lòng cho bản thân, một kiếp thiên tài, giờ lại rơi vào phận phế vật như vậy, chẳng thể làm gì khác ngoài cam chịu.

Nàng, đau lòng cho hắn và nàng, cũng không rõ ràng. Tới một lúc nàng rời đi ai sẽ thay hắn gánh chịu? Lời hứa hẹn như vậy có nên xuất hiện.

Lệ vẫn cứ tuôn trào.

- Vũ, xin lỗi... Nàng không thể hứa hẹn cùng hắn.

- Không sao, nương tử, nương tử không cần thay vi phu chịu đựng, từ nay vi phu sẽ bảo vệ nàng. Nương tử đừng khóc.

Hắn chững chạc nói, giọng trầm ấm và nhẫn lại. Đây không phải phong thái của kẻ ngốc! Nàng vội ngẩng mặt lên nhìn hắn dò xét, hắn mở to đôi mắt ngây dại nhìn lại nàng rồi nhoẻn miệng cười. Lạc Xuyên lắc đầu, thở nhẹ ra, có lẽ là nàng đa nghi. Lại gục đầu vào l*иg ngực kia, thì thào:

- Vũ, ngươi cứ ngốc, sẽ tốt hơn, ta còn có thể bảo vệ ngươi...

- Nương tử, vi phu nói rồi, vi phu sẽ bảo vệ nương tử, nương tử và vi phu sẽ ở bên nhau vui vẻ tới bạc đầu. Hắn chắc nịch nhấn mạnh.

- Ừ, ngốc tử! Nàng cười. Bên nhau tới bạc đầu?!

Ngốc tử, ngươi... làm sao bảo vệ nàng?