Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc Dạ

Chương 4

Kết thúc màn “yêu” kịch liệt, Diêu Phong đã mệt đến nỗi không nhấc nổi ngón tay, nhưng mà cơn đau ở bụng dưới khiến y ngay cả cơ hội mê man cũng không có, cơn đau khiến dạ dày y trở nên co rút. Ôm Diêu Phong đã mềm nhũn ngồi vào thùng tắm, nước nóng bao quanh cơ thể mệt mỏi của y, Lan U dịu dàng chà lung cho y, thật cẩn thận mà vuốt ve cái bụng đang co thắt.

Một phen vu sơn mây mưa vừa rồi, tựa như cảnh trong mơ. Sương mù bốc lên, dung mạo Lan U có chút mơ hồ, mặc dù khoảng cách gần như vậy, nhưng sao lại cảm thấy xa đến thế. Diêu Phong bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi lệ, hoảng hốt linh cảm thấy cảnh tượng kia sẽ không bao giờ xảy ra nữa, mũi cay cay, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.

Thương tiếc hôn đi những giọt lệ trên môi y, “Diêu, ngươi làm sao vậy?”

“Không, không có gì… Nghĩ đến chuyện sắp được gặp mặt con của chúng ta, ta thấy rất hạnh phúc…” Nghiêng đầu né tránh nụ hôn thứ hai của Lan U, “Ta mệt quá…”

Lan U ngẩn người, y chưa bao giờ tránh né những động tác thân mật của mình, có phải y đã nhìn ra cái gì rồi không?

Giấu đi cảm xúc, bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt Diêu Phong, Diêu Phong bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, cũng hoảng hốt cảm thấy thái độ của mình quá lạnh nhạt, liền cố chịu đựng một cơn đau, hôn lên khuôn mặt Lan U như lấy lòng, “Ta hơi mệt một chút, chúng ta trở về đi…” Nói xong một tay đỡ thắt lưng, một tay chống vào thành bồn tắm đứng dậy. Đột nhiên bụng co rút thật nhanh, “Ư ——!”, Diêu Phong bị đau ngã ngồi vào trong thùng tắm, sắc mặt trắng bệch, ngay cả màu môi cũng biến mất.

“Ta đưa ngươi về…” Bước ra khỏi thùng tắm, dùng khăn lau qua bọt nước đọng trên người, phủ thêm áo khoác. Sau đó đỡ Diêu Phong đứng lên, kéo vạt áo che kín người y, rồi cúi xuống bế y ra khỏi thùng tắm.

Diêu Phong mỏi mệt tựa vào trên người Lan U, cố hết sức chống đỡ cơn đau trong bụng. Mùi thơm trên cơ thể Lan U dường như có thể khiến cơn đau vơi bớt, Diêu Phong gắt gao tùúm vạt áo hắn, thật may, thật may là có hắn ở đây…

“Diêu, đây là thuốc mỡ ta lệnh cho trưởng lão bên cạnh ta làm riêng, có thể nới lỏng hậu huyệt, khi ngươi sinh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.” Nhìn Diêu Phong ôm bụng, Lan U gợi lên một ý cười sâu xa, “Đến đây, ta giúp

ngươi bôi thuốc…”

Nằm thẳng trên giường, tách hai chân ra. Đồ lót mềm mại được cởi xuống, hậu huyệt hơi sưng đỏ, hiển nhiên là kết quả sau một cuộc yêu thương.”Diêu, đừng sợ, ta chỉ bôi thuốc cho ngươi thôi, sẽ không…” Không bỏ qua cho cái bụng của ngươi đâu, Lan U cố ý ngừng lời.

Hiểu ý tứ trong lời hắn, nhưng mà giờ này khắc này, đến sức lực để nói cũng không còn.”Ô… Ưm ——” bụng lại co rút, Diêu Phong bỗng nhiên khép chặt hai chân rồi ưỡn thắt lưng lên, “A —— ”

“Diêu? Ngươi có chỗ nào không thoải mái à?”

“Đứa nhỏ làm loạn, bụng đau…” Cầm lấy tay Lan U, đôi mắt hiện lên vẻ nóng ruột mơ hồ, cho dù tiếp nhận chuyện mình mang thai, cũng thật hạnh phúc vì có được kết quả của cuộc tình chân thật này, nhưng giờ đây, y thật sự sợ hãi.”Ta… Ta hình như sắp…” Sinh.

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người lo lắng hò hét, “Chủ tử! Trưởng lão Vân Khê Các đánh cắp bảo vật trấn giữ trang, đang ở hình đường chờ đợi xử lý. Các vị trưởng lão muốn ngài tức tốc xử lý!”

“Vô liêm sỉ! Ở bên ngoài hô to gọi nhỏ làm gì! Về đi, bản trang chủ ắt sẽ định đoạt!” Lan U quay ra ngoài rống to.

“Nhưng…” Người bên ngoài dường như không cam lòng rời đi, “Trang chủ, việc này không phải là nhỏ, các trưởng lão hoài nghi bên trong trang có gian tế!”

“Ngươi ——!” Lan U đang muốn ra ngoài đuổi hắn

đi, lại bị Diêu Phong kéo lại…

“Lan U, ngươi đi đi… Chỗ này không có gì quan trọng cả. Đứa nhỏ nháo mệt, thì ta sẽ không đau nữa.. Ưm… ngươi đi đi, ta… không có việc gì đâu…” Chịu đựng cơn đau như xé rách, Diêu Phong nói như vân đạm phong thanh, tận lực khiến cho giọng mình trở nên bình tĩnh.

“Sao có thể! Ta muốn ở bên ngươi, chỗ nào cũng không đi…”

“Ta, ta thật sự… không có việc gì đâu. Lần trước ngươi không nể mặt Cố trưởng lão, cố ý để ta lại trong trang, đã để lại tiếng xấu rồi. Nếu.. Nếu lại… ưm ——” Thống khổ nhắm mắt lại, tay gắt gao siết chặt áo ngủ bằng gấm, đè lên cái bụng đang kịch liệt máy thai. Hít sâu hai cái, tiếp tục nói, “Bây giờ lại vì ta mà không lo chuyện trong trang, sợ là không hay, ngươi yên tâm đi đi, còn có Nhu nhi ở đây chăm sóc, không có việc gì đâu.”

Câu nói này của Diêu Phong đúng như trong dự kiến của hắn, có lẽ từ chối cũng chỉ là kế tạm thời, thấy y kiên quyết, hắn cũng không phản đối nữa, dặn dò Diêu Phong rồi mới xoay người rời đi.

Đi được một nửa, liền nhìn thấy Nhu nhi vội vã chạy về phía họ, đến bên Lan U hạ giọng nói, “Chủ tử, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, có phải đêm nay sẽ…”

“Không cần gấp, chúng ta có nhiều thời gian, nếu y không gọi ngươi, thì ngươi đừng vào…” Một tia ác độc lóe lên trong đôi mắt, Lan U nhếch khóe môi, nụ cười của hắn như một cây thuốc phiện, dù nguy hiểm nhưng vẫn khiến người ta mê muội.”Còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải khiến trời không biết quỷ không hay, đừng khiến y nghi ngờ bất cứ điều gì…”

“Chủ tử yên tâm, Nhu nhi hiểu!” Trước mặt Lan U, Nhu nhi không còn vẻ ngoài yếu đuối nữa, thân là nữ tử duy nhất trong tứ đại ảnh vệ của Lan U, cái giá nàng phải trả càng cao hơn người khác. Từ ngày Lan U cứu nàng ra từ chỗ chết, nàng đã thề rằng, đời này kiếp này đều phải cống hiến cho chủ tử, đến chết không ngừng!

“Tốt lắm…” Nhìn nàng tán thưởng một cái, cũng ra hiệu bảo nàng mau chóng rời đi.

Nhìn lên bầu trời kia, ngàn sao lấp lánh. Nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng, “Cha, nương… và cả mấy chục mạng người Lan gia, Lan U sắp báo thù được cho mọi người rồi! Nợ máu phải trả bằng máu, hãy để con trai gã trả món nợ này thay gã đi! Con sẽ dùng máu Diêu Phong để an ủi vong linh mọi người!”