Phượng Huyền Cung Thương

Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)

“Hô …” Hai tiếng thở thật dài đồng thời vang lên, quanh quẩn chóp mũi tràn đầy hương vị hỗn hợp của mồ hôi cùng xạ hương.

Hắn chết dí ôm lấy cổ ta, mặt chôn sâu vào cần cổ. Thời khắc này không cần nhiều lời làm gì, tim đập hô ứng lẫn nhau là chứng minh tốt nhất.

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam, mơ mơ hồ hồ nghe không được rõ ràng lắm.

“Ngươi nói cái gì?” Ta không để ý lắm hỏi han, một tay phủ trên gáy hắn, tóc dài mềm mại như tơ vĩnh viễn là xúc cảm làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Hắn lại không phát ra âm thanh nữa. Lại một lát sau, tựa hồ là hạ quyết tâm, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một chút bất an cùng với biểu tình được ăn cả ngã về không.

“…Ngươi … có ghét bỏ ta không?” Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của ta nói, trong mắt ba quang lưu chuyển rồi biến mất.

“Ghét bỏ ngươi? Ta vì sao phải ghét bỏ ngươi?” Bị ánh mắt trong suốt của hắn nhìn đến cổ họng có chút khô nóng, ta cảm thấy nơi nào đó trên thân thể mình lại cương lên một chút.

Không phải chứ … Ta ở trong lòng hò hét.

Trước kia mỗi lần cùng bọn họ hoan ái, bọn họ luôn một lần lại một lần tác cầu thật sự làm cho ta khổ không nói nổi, nguyên lai không nghĩ đúng là loại cảm giác này … (Ta nhớ đại thúc đã từng “ăn” tiểu Mạc mấy lần rồi mà chưa có cảm giác này sao???)

“… Ngươi có biết … Ta ở đây trong khoảng thời gian này, đã cùng nhiều người từng có … Ngươi có biết, ngay cả hạ nhân dẫn đường vừa rồi kia, cũng có thể ở trên người ta muốn làm gì thì làm …” Dường như bị ký ức không được tốt đẹp quấn quanh, thanh âm của hắn dần dần vang lên, trên mặt hiện lên biểu tình tuyệt vọng làm cho ta nhịn không được đau lòng.

Đối với ngươi càng nhiều chính là sinh khí.

Liền giữ nguyên tư thế lật người đem hắn đặt ở dưới thân, ta hung hăng hướng phía trước đỉnh động một chút, rước lấy hắn một tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi.

Trên cao nhìn xuống hắn, ta lạnh lùng nói: “Nói, hiện tại ở trong cơ thể ngươi chính là ai?”

Hắn không có trả lời, quay đầu, khóe mắt một giọt thanh lệ chậm rãi chảy xuống.

Bắt lấy hai chân hắn mở ra đến độ lớn nhất, lại dùng lực trừu tống vài lần, mỗi lần đều so với lần trước càng tiến sâu hơn.

“Trả lời ta, hiện tại ở bên trong ngươi chính là ai?” Tâm mặc dù đau, thanh âm phát ra lại lạnh như băng.

Ban đầu nghĩ đến hai người trải qua bào nhiêu khổ cực này, đã sâu sắc hiểu biết lẫn nhau, có một số việc đã không đáng để hoài nghi, cũng không nghĩ đến, ta ở trong lòng hắn, đúng là không đáng tin như vậy.

“Ly Chi … Là ngươi, là ngươi, là ngươi ở bên trong ta, là ngươi đang ôm ta …” Hắn rốt cục nhịn không được nghẹn ngào ra tiếng.

Chưa từng thấy qua hắn yếu đuối như vậy. Kia dáng người loá mắt như mặt trời, tự nhiên hẳn là phải cứng cỏi, lại không nghĩ đến tính cách nhìn như quái đản kia lại chính là biểu hiện giả tạo để che dấu sự tự ti của hắn.

Tâm, thật sự rất đau.

Buông chân hắn ra nghiêng người ôm lấy hắn, tế hôn lưu luyến, nhất nhất hôn tới nước mắt trên mặt hắn, “Nghe, mặc dù ta không thể đem cả trái tim đều cho ngươi, nhưng trong lòng ta sẽ luôn có vị trí cho Đoạn Khâm ngươi. Vô luận thiếu đi ai trong các ngươi, ta đều sống không nổi. Ta muốn không phải là quá khứ của ngươi, mà là tương lai của ngươi.”

Hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại, lẳng lặng nhìn ta, nhu tình trong mắt ở dưới ánh sáng u ám của ngọn nến lại càng thêm mê người. Thản nhiên cười, mang theo năng lực mê hoặc lòng người.

Mở rộng hai chân ra gắt gao vòng quanh thắt lưng của ta, hắn đưa tay đặt ở bộ vị tương liên chặt chẽ của chúng ta vuốt ve một trận, sau đó, co rút nội bích lại.

Kɧoáı ©ảʍ khi chợt bị gắt gao giảo trụ đánh thẳng đến tâm trí, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn rong ruổi đến chỗ sâu nhất trong thân thể hắn.

Trong lúc cuồng loạn, nghe được hắn run rẩy nói một câu, giống như lời thề trọn đời không thay đổi.

Hắn nói, Ly Chi, Đoạn Khâm ta, đời này kiếp này, chỉ làm nam sủng của một mình ngươi …

......

......

Trong phòng nến đỏ lay động, chân giường khẽ run.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Ta rốt cục hiểu được vì sao mỗi lần khi hoan ái bị Mạc Thu quấy rầy, Đoạn Khâm đều sẽ tức giận tận trời, bởi vì tư vị làm được một nửa đích xác thật khó chịu.

Tiếng đập cửa ba dài một ngắn, là tín hiệu liên lạc giữa ta với Phượng Hiên Dã.

Ta biết, gió đông ta cần đã đến.

Vội vàng giải quyết du͙© vọиɠ chưa phát tiết của hai người, đem đống hỗn độn đầy người thu thập, lấy ngoại bào của ta khoác lên người Đoạn Khâm. Bộ thiền y kia của hắn đương nhiên là không thể mặc nữa.

Nhẹ nhàng ho khan một chút, Phượng Hiên Dã lách mình tiến vào phòng.

Hơi thở *** mĩ cả phòng, hắn tự nhiên biết là như thế nào tạo thành, nhưng hắn chính là nhìn ta cùng Đoạn Khâm liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Đều chuẩn bị tốt, chờ phát hỏa, chúng ta trốn đi.”

Không đến thời gian nửa nén hương, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân cùng tiếng gào ồn ào.

“Không hay, cháy!”

“Người đâu, mau tới cứu hoả a!”

Ba người hỗ thị liếc mắt một cái, “Đi.”

Lửa cháy đầy trời, cháy sạch mây tía lượng chân trời sáng như ban ngày. Lửa lớn như thế, không phải nhất thời nửa khắc là có thể dập tắt được.

“Mạc Thu đã rời sơn trang. Vì không muốn đả thảo kinh xà, nhân mã của Phượng Huyền Cung cùng Tuyết Cực Cung hiện nay đều chờ ở sườn núi cách đây năm dặm, tới đó rồi, chúng ta liền an toàn.” Thừa dịp loạn ra khỏi sơn trang, lên xe ngựa, Phượng Hiên Dã nói.

Lấy công lực của hắn, tự bảo vệ mình tự nhiên là dư dả, nhưng hôm nay lại phải gánh thêm một kẻ công phu mèo quào như ta cùng Đoạn Khâm võ công toàn bộ bị phế, hết thảy cần phải sắp xếp cẩn thận.

Trên ngã tư đường yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng vó ngựa đạp vang.

“Ly Chi, hai phụ tử chúng ta nhiều năm không gặp, ngươi sao có thể cứ như vậy rời đi?” Phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc rồi lại xa lạ của một người, cùng nhiều năm trước tương tự chính là ôn nhu ngữ điệu lại giống như xúc tua bạch tuộc, hung hăng quấn lấy lòng hắn.