Từ lúc tám tuổi bị bán vào Lan Hi Lâu, hắn đã không nhớ rõ chính mình nguyên lai tên gọi là gì.
Hắn chỉ biết là, chính mình kêu Thanh Viễn, là đầu bài của Lan Hi Lâu. Mà ngày đó, là ngày hắn tiếp khách lần đầu.
Hồng sa bạc trướng, khinh nhuyễn khâm cừu. Cả phòng tràn ngập thúc tình hương càng thêm kích phát thú tính trên người nam nhân.
Hắn nhắm chặt mắt, nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, chính là không muốn nhìn thấy lão nam nhân tuổi lớn đến đủ để làm phụ thân hắn, lúc này lại ở trên người hắn tận tình rong ruổi kia.
Hắn vẫn không nghĩ ra, mấy tiền bối ở trong lâu, vì cái gì có thể chịu được loại sự tình này lâu như vậy? Vì cái gì lại vì không có khách nhân mà than ngắn thở dài?
Không có cái gọi là kɧoáı ©ảʍ, cái mà hắn có thể cảm giác được, chỉ có thống khổ khi thân thể bị xé rách, cùng với, tuyệt vọng vô tận.
Hương vị máu tươi hoà cùng dịch thể nam nhân phiêu tán ở trong không khí, thân thể vô lực bị thao lộng, biến hóa các tư thế khiến kẻ khác cảm thấy thẹn.
Sau đó là hoàn toàn xỏ xuyên qua, va chạm thật mạnh.
Một lần lại một lần, một chút lại một chút.
Thời gian dài đến như không có điểm kết thúc.
Hắn đã gần như ngay cả một tiếng rêи ɾỉ đều không phát ra được, hắc ám chờ mong đã lâu lại chậm chạp không thấy đã đến.
Hắn rất không cam tâm.
Chẳng lẽ từ nay về sau, hắn sẽ bắt đầu qua loại cuộc sống như thế này sao?
Không cần …
Có ai có thể tới cứu hắn …
......
Khi hắn 15 tuổi được một quan viên chuộc thân, thành một nam sủng.
Khi đó hắn khờ dại nghĩ rằng, có lẽ hầu hạ một người nam nhân, so với hầu hạ nam nhân trong khắp thiên hạ tốt hơn rất nhiều.
Vì thế hắn cười, uyển chuyển hầu hạ dưới thân nam nhân, cùng cơ thϊếp của nam nhân tranh giành tình nhân, vì tranh thủ tình cảm mà lục đυ.c với nhau.
Một loại cuộc sống rất nhanh làm cho hắn chán ghét, rồi lại không thể trốn tránh.
Sau khi viên quan đó phạm tội bị xét nhà, hắn lại bị đuổi về Lan Hi Lâu.
Tại thế giới *** mĩ sa đọa này, hắn tựa như một đám lục bình, theo gió phiêu diêu.
Cười quyến rũ xoay quanh giữa đám nam nhân, ở trước mặt một đám nam nhân xa lạ xin được cởϊ áσ tháo thắt lưng ra.
Một đôi tay ngọc ngàn người nắm, một đôi môi hồng vạn nhân hôn.
Thân thể dơ bẩn như thế, còn có cái gì đáng giá ở lại trên thế gian này …
Còn không bằng hủy đi …
Tất cả đều hủy đi …
......
Hắn đứng ở bên trong một đám lửa, nhìn bên cạnh hết thảy chậm rãi ở trong ngọn lửa lớn hóa thành tro tàn.
Đương khi ngọn lửa xâm nhập đến thân thể hắn, nội tâm nguyên bản lạnh nhạt đột nhiên tràn ngập sợ hãi.
Hắn còn trẻ tuổi như vậy, hắn còn chưa có trải qua ngày tháng tốt đẹp, không nên cứ như vậy mà chết đi …
Nên khi một người như thần xuất hiện ở trước mặt hắn, nói với hắn có thể giúp hắn sống sót, hắn một lần nữa thấy được hy vọng.
Hắn còn sống, có tên mới, mà mạng của hắn cũng không còn thuộc về hắn.
Hắn học được võ công, học được gϊếŧ người, thậm chí học được không từ thủ đoạn để đoạt lấy thứ hắn muốn.
Hắn từng nghĩ rằng, đây là cuộc sống hắn muốn.
Mà khi hắn vâng theo mệnh lệnh của ân nhân, một lần lại một lần dùng thân thể của chính mình đi hầu hạ người khác, chỉ vì thu hoạch tình báo mà ân nhân muốn, hắn bi ai phát hiện, cuộc sống của mình nguyên lai cũng không có gì thay đổi.
Cho đến khi hắn phụng mệnh ẩn vào Phượng Huyền Cung, gặp người kia, hắn mới hoàn toàn hiểu được, chính mình thật sự muốn gì.
Người nọ rõ ràng là người có địa vị cao nhất trong Phượng Huyền Cung, lại lựa chọn một thân một mình sinh hoạt tại tiểu viện hẻo lánh.
Di thế phiêu phiêu như trích tiên, quả quyết ngăn cách trần thế.
Người nọ sẽ cười đối với mỗi người bên cạnh, nhưng không có gì có thể lọt vào đáy mắt hắn.
Hắn đứng ở bên cạnh người nọ, liều mạng muốn khiến cho người nọ chú ý, nhiều nhất lại chỉ có thể đổi về một ánh mắt hư vô, một nụ cười tịch mịch.
Hắn chậm rãi phát hiện, tâm của người nọ, kỳ thật sớm không còn trên đời này.
Một lần say rượu, một lần phóng túng, một lần an ủi. Hắn được y, nhưng cũng hoàn toàn chết tâm.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người nọ khóc, lần đầu tiên từ miệng người nọ nghe được tên của tiền cung chủ.
Hắn chết tâm.
Bởi vì người sống vĩnh viễn cũng tranh không lại người chết.
Người nọ, cuối cùng cũng không thuộc về hắn.
Nên khi Thiếu cung chủ đem vong xuyên giao cho hắn, hắn không có chút do dự.
Hắn không muốn lại nhìn thấy người nọ tiếp tục thống khổ.
Có lẽ quên đi, hết thảy sẽ có thể giải thoát.
“Ta biết, trí nhớ của ngươi đã khôi phục lại.” Hắn nhìn ta, tóc dài mềm mại như tơ dừng ở trên mặt ta, mang đến cảm giác mát lạnh.
“Phải, ta đã nhớ lại rồi.” Ta chậm rãi mở mắt ra, mặc ngón tay hắn chậm rãi chạy khắp cơ thể ta, không phản kháng cũng không đáp lại.
Cố gắng hồi tưởng lại hắn trước khi ta mất trí nhớ, nhưng lại chỉ có một hình tượng đại khái mơ hồ. Chỉ biết là có một thân ảnh hồng sắc sẽ luôn lơ đãng xuất hiện ở mỗi một ngõ ngách ta tùy ý đi qua.
Duy nhất một lần say rượu, muốn tìm người an ủi, mà hắn vừa lúc xuất hiện ở trước mặt ta, cho nên ta lựa chọn hắn.
Chính là muốn một lần đau đớn ngắn ngủi mê hoặc chính mình, sa vào trong ***, để đổi lấy sự bình yên trong chốc lát.
Chính là một đêm mà thôi.
Mà ta khi đó, cũng không có nhớ rõ tên của hắn.
“Ta nhớ rõ, cho ta uống vong xuyên chính là ngươi.” Ta thản nhiên nói.
Sau đó, ta rõ ràng cảm giác được thân thể hắn cứng đờ.
“Ngươi quả thật hận ta sao?” Hắn cười khổ một tiếng, trong ánh mắt chậm rãi sinh ra vết rạn, “Ta biết ta không nên xa cầu (cầu mong điều xa vời), thực xin lỗi.” Nói xong, hắn đứng thẳng dậy, muốn từ trên người ta rời đi.
Ta cầm lấy tay hắn, xoay người đặt hắn ở dưới thân.
“Ngươi …” Hắn hơi hơi run sợ một chút, hai tay có chút kháng cự.
“Không phải ngươi mới vừa cầu ta đừng rời khỏi ngươi sao? Như thế nào, nhanh như vậy liền đổi ý?” Ta hướng hắn tà mị cười, tùy tay kéo quần của mình.
“Ta …” Hắn trầm tĩnh lại, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Thật sâu nhìn ta, trong ánh mắt không hề có bi thương, lại ôn nhu giống như sắp tràn nước.
Ta không kiên nhẫn dùng thân thể cọ xát hắn, lại chậm chạp đợi không được động tác của hắn.
“Nguyên lai, ngươi là nghĩ muốn cường bạo ta.” Ngay tại lúc ta chờ đến sắp nổi điên, hắn giảo hoạt cười, một bàn tay xoa cái mông của ta.
“Đúng vậy, ta hôm nay chính là muốn cường bạo ngươi tên thương hoạn này!” Ta hung tợn nói, hai tay đã muốn khẩn cấp vạch quần áo của hắn tìm tòi, “Cho dù miệng vết thương của ngươi có vỡ ra, ta cũng không quản!”
Thân thể bị nâng lên. Ngay sau đó, cảm giác ở chỗ hư không sâu nhất trong nháy mắt bị lấp đầy, làm cho ta kìm lòng không đậu rêи ɾỉ ra tiếng.
Sa trướng đột nhiên loạn, nến đỏ lay động.
Nội bích gắt gao ôm lấy hắn, mặc hắn điên cuồng mà ở trong cơ thể ta đòi lấy.
Không có nhắm mắt lại, ta ôm hắn, lớn tiếng kêu lên, chính là muốn nhìn thấy thần sắc đồng dạng mê ly mà cuồng loạn của hắn.
“Đoạn … Khâm …” Ta không cần quá khứ của ngươi, ta chỉ để ý ngươi của hiện tại.
Lúc này đây, ta sẽ đem tên ngươi khắc tiến vào lòng, không bao giờ … lại quên nữa.