Phượng Huyền Cung Thương

Chương 55: Diễn chi nhan

Hắn tiếp lời, mắt dừng trên người ta, chậm rãi tới gần.

“Thanh Dương, ngươi …” Len lén lui về phía sau, lại bị hắn bắt lấy cổ tay kéo lại gần.

“Hà Ngôn, sao ngươi lại trốn ta?” Hắn cười khổ một tiếng, hơi thở ấm áp phất quá hai má của ta. Muốn giãy dụa, hắn lại buông tay ra, thay ta vuốt lại nếp uốn nơi vạt áo, “Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì ngươi.”

Hắn vừa nói như vậy, ta thật có chút băn khoăn, “Thanh Dương, ta không phải ý tứ này …” Nóng lòng giải thích lại bị tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang.

“Thiếu gia, thiếu gia!” Là thanh âm một thị nữ.

Mục Thanh Dương mở cửa ra, thần tình lạnh lùng, thanh âm lạnh như băng: “Chuyện gì kích động như vậy?”

“Là … là Mạc công tử …” Thị nữ nghẹn khuất cắn môi dưới, ngập ngừng nói, “Mạc công tử đang yên đang lành đột nhiên náo loạn lên, ngay cả Tả thiếu gia cũng khuyên không được.”

“Hắn hiện tại ở đâu?” Còn chưa chờ Mục Thanh Dương nói chuyện, ta giành hỏi trước.

“Ở Thính Vũ Các bên Đông sương.” Thị nữ vừa nói xong, ta đã chạy vội đi ra ngoài.

“Tránh ra! Ta không muốn ở nơi này, ta muốn ở chung với đại thúc!” Khi ta vào cửa, liền nhìn thấy Mạc Thu thở phì phì ngồi ở trên giường. Tả Niệm đứng ở một bên, trên mặt mang theo cười khổ không thể nề hà.

“Mạc công tử, nơi này là chúng ta cố ý an bài cho ngươi, nếu không hài lòng có thể đổi sang phòng khác, còn bây giờ …” Tả Niệm tận tình khuyên bảo.

“Các ngươi đem ta cùng đại thúc cách xa như vậy, còn tìm thị nữ đến phiền ta, ai biết các ngươi có chủ ý gì?” Mạc Thu như trước không tha.

Ta nhìn phía sau, nơi này cùng Hoài Bích Các của ta cách nhau một hành lang ngắn ngủn. Hai thị nữ hậu lập một bên, thấy ta nhìn hướng các nàng, liền song song cúi đầu.

“Mạc Thu, ở đây chúng ta là khách, ngươi sao có thể hồ nháo như thế?” Ta mắng hắn một câu. Mạc Thu này, chính là không cho người ta sống yên ổn.

Thấy ta, Mạc Thu hoan hô một tiếng, nhảy đến ôm cổ ta làm nũng: “Đại thúc, ta không muốn ở đây, ta muốn ở chung phòng với ngươi!”

“Ngươi không phải mới vừa rồi còn rất sảng khoái sao, như thế nào đột nhiên liền đổi ý?” Ta kéo hắn xuống.

“Ta thay đổi chủ ý thôi! Ta một mình ở nơi này sẽ ăn không ngon ngủ không yên, ngươi đành lòng sao?” Nói xong còn ám chỉ hướng ta nháy mắt mấy cái.

Thấy hắn như vậy, ta biết nếu không đáp ứng hắn sẽ không bỏ qua. Xoay người nhìn Mục Thanh Dương theo sau ta đi vào trong phòng, “Thanh Dương, ngươi xem …”

Mục Thanh Dương cười, nói: “Tùy các ngươi! Hà Ngôn, ngươi cứ xem đây như nhà của mình, không cần câu nệ.”

“Đúng vậy, đại thúc, ngươi xem chủ nhân người ta cũng đáp ứng rồi.” Mạc Thu nói xong nhìn Mục Thanh Dương liếc mắt một cái, ánh mắt mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Được rồi, ngươi muốn ở đâu thì ở, ta mặc kệ.” Mạc Thu này, xem ra là nhìn Mục Thanh Dương không vừa mắt, cố ý làm loạn.

Mạc Thu sau đó liền vào ở tại Hoài Bích Các.

Ban đêm. Kiểu nguyệt như tuyết.

Trong Hoài Bích Các, một cây đèn dầu chiếu cả phòng sáng ngời như ban ngày.

Ta ngồi xem sách, hoàn toàn không để ý tới Mạc Thu ngồi ở trước mặt ta liều mạng muốn làm cho ta chú ý.

“Đại thúc, hiện tại đã khuya rồi.” Hắn ghé vào trên bàn nhìn ta, mắt mở to đầy mong đợi (e hèm, bé đang mong đợi gì dzậy kà chớp chớp).

“Ân.” Ta lên tiếng, lại lật thêm một tờ.

“Đại thúc, ngươi còn không ngủ sao?” Hắn đá lông nheo.

“Ngươi mệt thì ngủ trước đi, ta xem sách một lát nữa.”

“Đại thúc, ngươi còn muốn xem bao lâu?” Hắn tiếp tục hỏi.

Bỏ sách xuống, ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi không phải muốn nói gì chứ?”

“Không, không có gì.” Hắn ngốc hề hề cười, đứng lên chạy đi, “Đại thúc, ta ngủ trước a, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút.”

Sau đó liền truyền đến âm thanh bức rèm che chạm vào nhau cùng với tiếng cởi đồ tất tất tác tác.

Sau một nén nhang, ta tắt đèn đi đến bên giường. Đang muốn cởϊ qυầи áo, lại nhìn thấy Mạc Thu cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ (ách, té ghế, không ngờ tiểu Mạc chủ động như thế, cái này có thể nói là “ăn quen bén mùi” hem ta?!) nằm chính giữa giường, da thịt bạch ngọc dưới ánh sáng hôn ám của nến hiện ra một tầng ngưng quang nhợt nhạt. Lông mi nhắm chặt run run, tựa hồ đang chờ mong gì đó.

Biết hắn còn chưa ngủ, ta vỗ lên đùi hắn một cái, lấy chăn quăng lên người hắn.

“Ngươi làm gì vậy? Cũng không sợ cảm lạnh.”

Hắn cuốn chăn từ trên giường đứng lên, ngồi chồm hổm trước mặt ta, ngượng ngùng cười nói: “Đại thúc, nhìn thấy ta như vậy, ngươi có cảm giác gì không?” (tiểu Hoa: “Ta nói tiểu Mạc, ngươi bé như thế có gì hấp dẫn đâu mà cảm với chả giác” tiểu Mạc: “Hóa cốt phấn của ta để đâu rồi?” tiểu Hoa chạy té tát)

“Cảm giác gì?” Ta nhìn cũng không nhìn hắn, bỏ đi áo khoác.

“Chính là cả người nóng lên, ách … Có xúc động muốn làm chút chuyện gì đó vân vân.” Con mắt đen bóng nhanh như chớp vừa chuyển, hắn cẩn thận lựa từ nói.

“Xúc động sao … Có.” Ta thực còn thật sự nhìn hắn. Hắn mở to hai mắt, trên mặt dần dần nổi lên ửng hồng.

“Chính là ngủ.” Nói xong, ta không để ý đến hắn, ngả đầu liền ngủ.

Hắn sửng sốt, tức giận nghẹn đỏ hai mắt: “Đại thúc, ngươi thật sự là đầu gỗ không hiểu phong tình!”

Ngủ thẳng tới nửa đêm, ta bị một loại cảm giác kỳ dị trên thân thể đánh thức.

Chỗ trung tâm của thân thể bị một loại cảm giác ướŧ áŧ bao vây, mơ mơ màng màng nhìn xuống thân dưới, lại thấy ở giữa hai chân có một cái đầu bù xù, buồn ngủ nháy mắt toàn bộ biến mất.

“Mạc Thu, ngươi đang làm gì?” Ta hoảng hốt, muốn đứng dậy, lại nhịn không được xụi lơ ở trên giường.

“Đại thúc, trong sách nói như vậy sẽ có cảm giác, quả nhiên là không sai.” Hắn mơ hồ nói không rõ, lại vùi đầu tiếp tục phun ra nuốt vào.

“Ngươi … ngươi xem cái loại sách gì?” Kỹ xảo mặc dù ngây ngô, nhưng vẫn có một loại kɧoáı ©ảʍ lâng lâng thẳng hướng tâm trí. Hai tay nắm chặt sàng đan, ta cố gắng muốn khống chế thân thể của chính mình.

Thở dốc ồ ồ càng tăng, thân thủ muốn đẩy ra hắn, hai tay lại không tự chủ nắm tóc hắn, đưa hắn kéo đến càng gần.

“Long dương … Khụ khụ …《 long dương thập bát thức 》…” Hắn ho một trận, tựa hồ bị chạm tới yết hầu. Hai mắt tràn ngập sương mù nhu hòa nhìn ta, trên mặt mất tự nhiên ửng đỏ.

Thân thể không thể tránh khỏi nổi lên ***, trong đầu kêu khổ không nói nổi.

Lại bị tiểu tử này tính kế …

Ngoài phòng, ánh trăng ngân bạch chiếu rọi, đem thân ảnh một người cao ngất đứng lặng kéo dài.

Người nọ đối diện với Hoài Bích Các mà đứng, vẫn không nhúc nhích, giống như pho tượng. (Aizz, tội tình gì phải như thế chứ Thanh ca!)

“Nhẹ, điểm nhẹ, ngươi cắn trúng ta …”

“…”

“Mau buông ra … Mau … Phải đi ra …”

“A …”

Trong phòng âm thanh *** mĩ không ngừng vang lên, hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng tai. Tựa hồ là không thể chịu được nữa, người nọ rốt cục phẩy tay áo bỏ đi.

Một cánh cửa, liền ngăn cách hai thế giới.