Thời gian luôn thay đổi. Bác Dương trấn, năm đó là nơi mãn viên sinh hương, đồ lưu hồng nhan ngày xưa phiền muộn.
Mà người trong thiên hạ đều biết, đương triều Thừa tướng có hai người con, danh khắp thiên hạ.
Đại công tử dung nhan tuyệt thế, nhị công tử nhân tâm thánh trí.
Tuy là cùng một mẹ sinh ra, nhưng khí chất hai người lại hoàn toàn bất đồng.
Phượng Ly Chi nho nhã, khiêm tốn cùng nội liễm, tùy ý cười như là xuân phong thích ý.
Mà Phượng Huyền Dã tuấn mỹ lại quá mức cao ngạo, giống như ly trần. Tính cách y trong trẻo nhưng lạnh lùng quái gở, cũng khiến cho y khó có thể cùng người thân cận, trừ bỏ Phượng Ly Chi, trên đời này tìm không ra người thứ hai có thể đi vào trong lòng y. Y chỉ để ý hắn.
Y hiểu được cảm tình của mình đối với hắn sớm đã vượt qua loại tình cảm huynh đệ, lại còn đem phần cảm tình này giấu ở trong lòng, chỉ cầu yên lặng canh giữ ở bên người hắn.
Y cự tuyệt hảo ý của Phượng Diệc Nhân muốn cưới vợ cho y, lại không nghĩ rằng, Ly Chi là con trai độc nhất của Thừa tướng, sớm hay muộn cũng phải thành gia.
Khi y vì chính miệng Ly Chi đáp ứng cưới con gái của một vị quan to nhất phẩm triều đình làm vợ mà thống khổ, cũng là lúc bỗng nhiên phát hiện, đã chờ đợi nhiều năm như thế đúng là ngu xuẩn.
Y muốn có được hắn, vô luận thủ đoạn gì, vô luận trả giá nào.
Vì thế, đêm đó ở Hoàng Chiêu Tự, y như nguyện chiếm được thân thể hắn, nhưng không cách nào khẳng định trong lòng hắn có y hay không.
Phượng Ly Chi nằm mơ cũng không nghĩ đến, ca ca mà bao nhiêu năm qua hắn sùng bái kính yêu, thế nhưng đối với hắn ôm loại tình cảm này. Càng làm cho hắn không thể dễ dàng tha thứ chính là, đêm hôm đó, chính mình là bị y bắt buộc, thế nhưng lại có chút buông xuôi thậm chí dung túng.
Hắn không biết chính mình vì sao lại như vậy, cũng vô pháp để ý rốt cuộc mình đối với người nọ là loại tình cảm gì. Cố ý xem nhẹ rung động trong lòng, hắn yếu đuối lựa chọn trốn tránh.
Mà Phượng Huyền Dã lại đột nhiên bỏ đi, từ đó về sau bặt vô âm tín.
Đem mất mát che giấu thật sâu tận đáy lòng, Phượng Ly Chi tự an ủi có lẽ như vậy đối với cả hai người đều tốt.
Không hỏi chuyện trên giang hồ nên hắn đương nhiên không biết, trên giang hồ gần đây xuất hiện một giáo phái thần bí gọi là Phượng Huyền Cung, cung chủ dung nhan tuyệt sắc, làm việc ngoan lợi cũng sẽ không biết người tạo dựng nên Phượng Huyền Cung cùng mình có quan hệ mật thiết.
Mà khi hắn tận mắt thấy phụ thân đã lớn tuổi cùng thê tử ôn nhu chết thảm trước mắt mình, khi hắn biết hung thủ chính là Phượng Huyền Dã chính mình một lòng tâm tâm niệm niệm, tất cả nhu tình không còn sót lại chút gì, trong lòng chỉ còn lại có thù hận.
Hắn giả ý mang theo ấu tử theo Phượng Huyền Dã trở về Phượng Huyền Cung, cũng không tiếp tục cự tuyệt Phượng Huyền Dã cầu hoan mà thuận theo đón ý nói hùa, hết thảy chỉ vì báo thù rửa hận. Mà khi hắn rốt cục nhìn thấy Phượng Huyền Dã chết ở trên tay mình, hắn mới hoàn toàn hiểu được, chính mình kỳ thật là thương y.
Hắn vĩnh viễn không thể quên cảnh người nọ đứng ở trên vũng máu, đầy thâm tình nói với hắn muốn dẫn hắn đi, cũng vô pháp quên ánh mắt của người nọ trước khi chết vô hạn quyến luyến. Chính là người đã qua đời, bọn họ đều làm sai nhiều như vậy, tất cả đều không thể quay lại.
Vì vậy, thế giới của hắn chỉ còn lại có hắc ám.
Đần độn, như một con rối tham sống sợ chết mười mấy năm, thẳng đến mấy năm trước người duy nhất hắn quải niệm chính tay đưa vong xuyên đến trước mặt hắn.
Hắn cười uống vong xuyên, trong lòng cũng thản nhiên. Có lẽ, đây là giải thoát.
Sau khi tỉnh lại, hắn đã quên tất cả, trở thành một người tên chỉ là Hà Ngôn.
Chuyện cũ trước kia giai tiêu. Hắn nghĩ đến nhân sinh tự tại trong tay, nhưng vẫn đang bị quấn vào thế sự hỗn loạn.
Mà hiện giờ, hắn cái gì cũng đều nhớ lại.
Ta cái gì cũng đều nhớ lại.
Ta đã cho rằng ta thay thế một linh hồn biến mất, kết quả mới biết được là, kỳ thật, ta chính là hắn.
Ở dị thế bận rộn vô vi 32 năm chỉ là một giấc mộng.
Hà Ngôn, đúng là chưa bao giờ tồn tại.
Khi ta tỉnh lại, thân thể đã khôi phục bình tĩnh, chỉ có trong lòng ủ rũ vô tận.
Sương mù lượn lờ dày đặc chung quanh, làm hết thảy có vẻ mơ hồ không rõ, ta nhất thời không thể kết luận là thật hay là vẫn còn trong mơ.
Bên tai truyền đến một tiếng dặn dò, ngực chạm phải một mảnh da thịt trắng mịn. Ta cúi đầu liền thấy một cái đầu bù xù, Mạc Thu cuộn mình ngủ trong lòng ta.
Trong đầu y hi hiện lên một ít cảnh tượng linh tinh tối hôm qua, ta cả kinh, đẩy mạnh hắn ra, lúc này mới phát hiện lúc này cả hai người đều trần trụi, mà chỗ kia của ta thế nhưng vẫn còn ở trong cơ thể hắn!
Ta vừa động, nam tính đã mềm nhũn liền từ trong cơ thể hắn rút ra, ma xát sinh ra xúc cảm giống như một trận điện lưu thẳng hướng tâm trí. Có bạch trọc hoà lẫn chất lỏng đỏ tươi từ chỗ sớm sưng đỏ không chịu nổi kia chậm rãi chảy ra, mà trên sàng đan một bãi lại một bãi hỗn độn khô cạn, nhuận thấp hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi mắt của ta.
Ta … ta … rốt cuộc ta đã làm gì?
Bị động tác của ta bừng tỉnh, trên mặt Mạc Thu hiện lên một chút đau đớn. Mắt nửa nhắm nửa mở, vừa thấy ta, trong mắt hắn liền ngập nước, từng giọt từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
“Đại thúc, ngươi tối hôm qua khi dễ ta thật thảm, làm hại mông của ta đau quá a! Ô ô ô …” Hắn khóc lớn nhào vào trong ***g ngực ta.
“Mạc Thu, ta …” Thân thủ ôm lấy hắn, măch cho trước ngực bị từng dòng chất lỏng thấm ướt, “Đừng khóc, đối với ngươi làm loại chuyện này là ta không tốt, ta sẽ bồi thường ngươi.”
Ngoài miệng nghĩ biện pháp nói chút lời an ủi, trong đầu cũng cười khổ. Ta cái dạng này, như thế nào cực kỳ giống loại người xấu lừa gạt tiểu cô nương không hiểu sự đời?
“Đại thúc … Ô ô ô … Ta còn chưa có cưới vợ … Lần đầu tiên đã bị ngươi thống mông, ngươi nhất định phải đối với ta phụ trách nha …” (cười chết ta, tiểu Mạc thật giống một tiểu cô nương nha, đáng iu quá) Dưới sự trấn an của ta hắn dần dần bình tĩnh trở lại, khụt khịt mũi, tiếng nói vẫn mang theo giọng mũi nồng đậm, “Ngươi nhất định không được rời khỏi ta, vô luận ngươi đi đâu, nhất định cũng phải mang theo ta …”
Hắn biết ta muốn rời đi sao?
Phượng Ly Chi từng bỏ qua nội tâm chính mình mà lựa chọn trốn tránh, cuối cùng tạo thành cục diện không thể vãn hồi, ta hiện giờ nhất định không thể để chuyện như vậy phát sinh lần thứ hai. Mà chuyện tình năm đó cũng có quá nhiều bí ẩn, đã đến lúc ta phải đi tìm hiểu.
Chờ hết thảy giải quyết, ta mới có thể tìm được đường về của ta …
Biểu tình của ta làm cho hắn phát hiện cái gì, hắn đột nhiên bắt lấy cánh tay của ta, dùng ánh mắt chờ đợi, bất an rồi lại kiên quyết nhìn ta.
Ánh mắt hắn quá mức khiêm tốn cùng mãnh liệt, nhìn hắn, trong lòng không khỏi sinh ra hoảng hốt trong nháy mắt, có đau đớn nhè nhẹ lan tràn.
Ta biết tối hôm qua là hắn hạ dược ta, mới làm cho ta làm ra loại chuyện này, nhưng như vậy thì sao? Hắn chính là tuổi còn nhỏ, rất không có cảm giác an toàn mà thôi. Một người cô đơn quá lâu, liền đối với người chung quanh sinh ra cảm giác không muốn xa rời, chờ hắn tìm được người có thể thật sự làm bạn cùng hắn cả đời, sẽ không còn chấp niệm đối với ta nữa!
Thôi thì cứ để cho ta bồi hắn thêm một đoạn đường nữa đi.
Thở dài một hơi, nâng gáy hắn để cho hắn chôn sâu vào ngực của ta, cằm để ở trên đỉnh đầu của hắn, ôm chặt lấy hắn, cảm nhận được thân thể vẫn run nhè nhẹ của hắn chậm rãi bình phục.
“Yên tâm đi, ta sẽ không rời khỏi ngươi …”