Ta nghe nàng nói mà không hiểu ra sao.
Thứ nhất, ta lờ mờ nhớ rõ tại đường hầm dưới nhà vệ sinh, nghe được tin gì đó vô cùng quan trọng, nhưng sau khi cùng Huyết Phượng Hoàng mập hợp, quên luôn cuộc đối thoại mấu chốt. Ta chỉ nhớ được một câu, nhưng vô luận muốn thế nào nó cũng không gợi dậy. Nguyên nhân là vì nàng ta hạ cổ trên người ta.
Thứ hai, không thể nghi ngờ, người này là Quỷ Mẫu. Nhưng thanh âm của nàng như đã nghe qua ở nơi nào.
Thứ ba, Ân Tứ là ai?
Ba vấn đề này, hỏi cái cuối cùng dường như an toàn hơn.
“Ân Tứ?” Nàng chậm rãi nói. “Y là một đại phu. Cứu người không ràng buộc, gϊếŧ người không ràng buộc.”
“Tự của y là Hành Xuyên?”
“Nhìn không ra, ngươi vậy mà nghe qua tên y.”
Thân ảnh của nàng chậm rãi chuyển tới đây, ta ngửi thấy cỗ hương thanh nhã. Nhưng vẫn như cũ không nhìn rõ mặt nàng.
“Cố y hạ trên người ta, rất nghiêm trọng?”
“Không nghiêm trọng. Chỉ khiến ngươi quên đi chuyện hoặc lời nói đã xảy ra trong nháy mắt. Đương nhiên, câu này nhất định tương đối quan trọng. Bởi vì tất cả cổ đều có hại với thân thể, mà trên người ngươi là vô hại. Cổ mà vô hại có thể nói là vô giá.”
“Người hạ cổ là nữ nhân, hẳn không phải Ân Tứ?”
“Y chỉ phụ trách chế cổ, còn về phần có phải y hạ hay không, cái này không nói được. Chắc có nhiều người.” Nàng dứt lời, quay đầu sang Đỗ Viêm nói: “Đỗ Viêm, tự ngươi nói xem nên làm gì?”
Đỗ Viêm không nói hai lời, bắt đầu tát lên mặt mình.
Tay kia phải nói là nặng. Bình thường tính cách Đỗ Viêm tự tiếc mình như thế, không biết tại sao xuống tay như không.
Quỷ Mẫu vẫn không nói gì, đợi tới khi hắn đánh được tầm năm sáu mươi cái, nàng nói:
“Dừng tay lại. Đi phân loại độc cổ cho ta.”
Đỗ Viêm vừa lùi ra, ta đột nhiên nhớ ra thanh âm của nàng.
Hai tiếng ‘Dừng tay’ này, nàng đã ở chỗ đó nói qua.
Khi ta cùng Trọng Liên chạy ra từ Loạn Táng thôn, bị người Thiên Sơn bao vây, nàng khi đó đã nói những lời này.
Song, vì sao mà nàng phải cứu? Nàng hẳn là kẻ địch của Trọng Liên.
Không ngoại trừ khả năng khác: nàng cảm thấy gϊếŧ chết Trọng Liên ngay quả là quá tiện nghi, hoặc nàng muốn độc chiếm Trọng Liên.
Đương nhiên, ta không thể cứ dưới tình huống này mà hỏi nàng.
“Nhị tôn chủ không thể thay vãn bối giải cổ sao?”
“Không phải không thể, là không muốn.”
“Vì cái gì?”
“Ân Tứ và ta nước giếng không phạm nước sông. Người y quen hạ cổ, ta không muốn quản. Huống hồ, ngươi cũng không nhất thiết phải giải.”
Nước giếng không phạm nước sông?
Xem ra, Hành Xuyên tiên nhân không phải người Thiên Sơn.
Hơn nữa, câu nói cuối cùng kia của nàng nghe thật nhẹ nhàng. Dự cảm không tốt, xoay người bước đi:
“Được rồi, ta tự mình tìm y. Đa tạ tiền bối.”
“Khoan đã. Ngươi tới nơi này rồi, còn muốn sống ra ngoài sao?”
“Vì sao không thể? Ta không biết ta ở chỗ nào?”
“Ngươi còn giả ngu với ta? Có tin ta khiến ngươi chết rất khó coi.”
Không giả ngu chết càng khó coi.
“Ta thật không biết, tiền bối chớ cho là ta nói giỡn.”
“Ngươi ở Quỷ Mẫu Quan.”
“Trời!” Ta cố ý hít một hơi. “Ta trước khi chết đã biết được, Quỷ Mẫu Quan là nơi thần kỳ thế này.”
Quỷ Mẫu hừ lạnh một tiếng.
“Càng không nghĩ tới, tôn chủ Quỷ Mẫu lại là nữ nhân trẻ tuổi.”
“Sao ngươi biết ta trẻ tuổi?”
“Nghe giọng là biết, ngài nhiều nhất là hai lăm.”
Lời khuyên của Hồng Đinh thúc thúc: khi đoán tuổi của một nữ nhân, không cần suy nghĩ, cứ đoán theo chiều nhỏ. Nhưng khoa trương quá cũng không tốt, tốt nhất là so với tuổi Tiểu Ngũ.
“Vậy sao?” Quỷ Mẫu nhẹ cười ra tiếng. “Hai lăm là một tiểu nha đầu.”
Ta ngẩn người, ta nghe giọng nàng cũng đã ba mươi.
Nhưng khi nàng xuất hiện dưới ánh sáng, ta phát hiện mình vô cùng sai.
Nghe nói nàng tiếp xúc với độc vật trường kỳ, ngâm nước tắm với cổ, hẳn là người đã nát vụn rồi.
Nhưng làn da nàng tốt đến kinh người, đừng nói nếp nhăn, ngay cả nữ tử đôi tám còn thấy tự ti. Hai gò má thực gầy, mắt nửa mở, thập phần mị thái.
Ánh mắt vĩnh viễn không lừa người.
Người đã già nua, ánh mắt luôn thiếu đi ánh sáng, mất đi sự quan tâm với mọi vật.
“Tiền bối, ngài, ngài rốt cuộc là bao nhiêu?” Ta thừa nhận ta có chút khoa trương. Nhưng thật sự kinh ngạc.
Khi nàng chậm rãi đi dưới ngọn đèn, ta phát hiện bước đi có chút không ổn.
Thật sự mà nói, một cái chân cứng ngắc, như vật chết.
Ta tận lực không chú ý tới chân nàng.
Nàng nói, nhẹ nhàng bâng quơ: “Chân giả đó.”
“Sao có thể cản trở vẻ đẹp của chủ nhân. Vốn không biết, nhị tôn chủ thường xuyên giao tiếp với độc vật lại xinh đẹp như thế.” Ta ngửi ngửi. “Lại còn thơm như vậy.”
“Thật sao.” Khóe miệng nàng hơi nhếch lên. “Phần lớn độc vật đều có hương. Người mà phát ra mùi hương như vậy, đại bộ phận đều rất độc.”
Ta bỗng nhiên nhớ tới Trọng Liên.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, vỗ vỗ vai ta. Ta nghĩ đến việc cả người nàng là độc, liền rất muốn lui lại. Nhưng vẫn nhịn.
Nàng nếu muốn gϊếŧ ta, sớm muộn gì cũng sẽ xuống tay.
“Tiểu tử, ngươi vậy mà không sợ ta.”
“Tại sao phải sợ? Người xinh đẹp trẻ tuổi, ta chưa bao giờ sợ.”
“Nữ nhân thân ở giang hồ, thì có đủ gì?” Nàng nhợt nhạt cười, nhìn ta nửa ngày, ánh mắt đặc biệt tang thương. “Kiếm, son, hộp phấn, độc dược, nam nhân. Tuổi trẻ xinh đẹp, chỉ hại ngươi thôi.”
“Nếu không xinh đẹp, cần son phấn làm gì?”
“Đối phó nam nhân cần nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi — là nam nhân, không phải tình nhân.” Nàng dừng một chút, lại nói, “Ngươi trở về đi.”
Ta không kịp phản ứng. Nàng cứ thế ta cho ta.
“Đổi lại là người khác, ta đã sớm gϊếŧ.” Nàng chuyển giọng, nhẹ nhàng nói. “Nếu con ta không chết, cũng lớn như ngươi.”
“Tôn chủ, ta còn một chuyện.”
“Nói.”
“Vì sao tiếp lời của ta không đúng? Hơn nữa vế trên giống nhau, vế dưới trả lời của các nàng lại khác nhau.”
“Ngươi biết vì sao Quỷ Mẫu Quan và Hồng Thường Quan lại liên tiếp ở khu nam kĩ này không?”
“Không biết.”
“Lúc người đang nghe, có lẽ là hai thanh âm, từ hai bên trái phải phát ra câu giống nhau: ‘Ngọc bẩn nhuộm đỏ thẫm’.”
“Đúng vậy.”
“Trên thực tế, hai người chỉ có một người nói như vậy. Một người khác đang nói ‘ngọc bẩn nhuộm trầm hồng”, ‘ngọc bẩn nhuộm liễu hồng’, ‘ngọc bẩn nhuộm xích hồng’ lần lượt.”
“Sao có thể? Ta chỉ nghe có một.”
“Đây là sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân. Nữ nhân nghe được hai âm thanh, đối ứng ra khẩu hiệu khác nhau. Nam nhân thì lại không thể. Mà khu nam kĩ không có nữ nhân tiến vào, nam nhân lại không phân biệt được, cũng không sợ xuất hiện gian tế.”
“Thế mà ta lại chưa từng phát hiện điều này.”
“Đương nhiên, có một ngoại lệ.”
“Ai?”
“Trọng Liên.” Quỷ Mẫu thản nhiên nói, “Hắn không phải nam nhân.”
Hảo cảm đối với nàng nhất thời trời sụp đất nứt. Ta không nói hai lời, rút khỏi Quỷ Mẫu Quan.
“Phong Tước Quan?” Đỗ Viêm mệt mỏi dựa trên giường. “Chỉ có Quỷ Mẫu Quan cùng Hồng Thường Quan ở Lạc Dương. Tất cả mọi người đều biết Quỷ Mẫu Quan cạnh Hồng Thường Quan, nhưng Phong Tước Quan hẳn là ở phụ cẩn Yên Ảnh thành. Đại tôn chủ mỗi lần ở đây đều từ đó tới.”
“Yên Ảnh thành?”
“Đại bản doanh của Thiên Sơn, thần cung cũng ở đó. Nghe nói võ công đại tôn chủ cao như vậy, phần lớn là do Diễm Tửu dạy. Ngưng y cùng Diễm Tửu thích Bộ Sơ, cho nên gần đây có nội chiến. Đây đều là tin đồn, ta không biết.” Hắn xoa xoa đầu.”Người ta ngủ.”
Mấy ngày tiếp đó, không biết Bạch Linh đi nơi nào. Đỗ Viêm nói, Bạch Linh tới túc liễu miên hoa chỉ là cái cớ, y thực tế là cấp bạc cho Hồng Thường Quỷ Mẫu. Ba vạn lượng chính là con số mặt ngoài, còn số tiên phía dưới, không ai dám tưởng tượng.
Ta nghĩ trước tiên phải kiếm chi phí, một hơi tiếp không dưới ba mươi khách nhân. Sau đó ta kinh ngạc phát hiện, phần lớn ta đều nghe qua tên. Sau đó, có những người nhận ra ta. Phần lớn những kẻ nhận ra ta đều bị ta uy hϊếp, sau đó đá ra cửa.
Trước mắt, đại hội hoa khôi sắp bắt đầu, Hồng Thường Quan vô cùng náo nhiệt.