“Đúng vậy, bảy ngày. Không ít người vì ho lao mất mạng nhỏ, nhưng mà ho lao bảy ngày lại chết, cũng chỉ có Lâm Hiên Phượng.”
《 Trửu Hậu Bị Cấp Phương 》, với bệnh ho lao có nói: “Thời gian dài, dần dần đình trệ, dẫn đến tử vong.”
Lao trùng lây bệnh rất mạnh, vấn bệnh điếu tang, người thân cốt nhục sớm chiều ở chung với người bệnh, đều sẽ bị lây, thậm chí diệt môn. Nhưng lúc trước vẫn nghĩ cái chết của Lâm Hiên Phượng là do lao tâm quá độ, căn bản không nghĩ tới huynh ấy lây bệnh từ ai, trước khi chết gặp chuyện gì.
Huống hồ, người thường bị ho lao, nếu như thiên chất không đủ, cũng chỉ mất cân bằng, sau bệnh thì yếu đi, hoặc là dinh dưỡng bất thường. Lâm Hiên Phượng chưa từng bị bệnh qua, lại càng khiến ta bối rối thêm, Linh Kiếm sơn trang là môn phải lớn như vậy, sao chỉ có mình huynh ấy mắc bệnh?
Ta hỏi: “Ngươi xác định lời này là thật sao?”
“Trên giang hồ đều truyền như vậy, lão tử biết sao được? Nhưng loại sự tình thế này, bình thường đều không phải tin đồn vô căn cứ.”
“Ngươi nghe ai nói?”
“Một ngày gặp nhiều người như vậy, ai nhớ rõ là ai? Tiểu tử, lão tử hôm nay có việc, lần sau hẹn gặp lại, nhớ rõ phải cùng cha nuôi ngươi chơi đùa.”
Sau khi Khuyết Hữu Nhãn đi rồi, ta cùng Trọng Liên ngồi cạnh cửa sổ ước chừng nửa canh giờ, một câu cũng không nói. Có lẽ ai cũng muốn nói chuyện, nhưng người thì không chủ động mở miệng.
Ngón trỏ bên tay phải Trọng Liên quay vài vòng trên miệng bình trà. Chưa từng phát hiện ra các ngón tay hắn góc cạnh rõ ràng như thế, giống như cành trúc đầu xuân, uốn cong cực kỳ xinh đẹp tuyệt trần, móng tay cái đầy *** tế. Nam tử sinh ra không có bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi như thế, ngón tay nữ tử cũng sẽ không thon dài cường tráng như vậy. Trên ngón tay đeo nhẫn bạc, trên nhẫn khắc đồ văn hỏa diễm phượng hoàng, không lớn không nhỏ, đúng là biểu tượng của cung chủ Trọng Hỏa cung.
Hắn từ trước tới nay không thích mặc xiêm y hoa lệ, lúc này vẫn một thân đạm sắc ti y, trên màu áo đỏ sẫm như máu điểm xuyết mặc mai, lộ ra chiếc nhẫn khéo léo *** xảo cùng khuyên tai ngân liên (khuyên tai có hình hoa sen bằng bạc), trông rất đẹp mắt.
Trà Long Tĩnh Hải Đường mang ra từ trong cung đều đổ đi.
Ngón tay Trọng Liên đột nhiên dừng lại. Ta nao nao, còn chưa hoàn hồn lại, hắn liền thấp giọng nói:
“Có việc nói thẳng.”
Ta phản ứng đúng lúc, cầm tay hắn: “Liên, ta cảm thấy ngươi hôm nay thật sự rất đẹp, rất đẹp.”
Lời dạo đầu của ta còn chưa chấm dứt, hắn lập tức kết thúc:
“Ngươi muốn đi điều tra nguyên nhân cái chết của Lâm Hiên Phượng, đúng không.”
“Cũng không hẳn, ta chỉ là muốn xem lời đồn kỳ quái này do đâu mà có.” Ta nắm lấy tay hắn, đột nhiên phát hiện tay hắn còn lớn hơn tay ta. Kinh ngạc mà so lại gần thêm chút, quả thực lớn hơn ta, sau đó lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
“Loạn Táng thôn ở trên đường về, ngươi muốn điều tra, có thể trực tiếp trở về.” Trọng Liên dứt khoát rút tay về.
Ta lại xấu xa bắt lấy tay hắn.
“Ngươi tức giận?”
“Không có.”
“Ngươi tức giận.”
“Không có.”
“Ngươi đúng là khẩu thị tâm phi.” (miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo)
Trọng Liên vẫn không nhìn ta, dùng hết trà trong tách, thản nhiên nói: “Tình cảm của ngươi cùng Lâm Hiên Phượng ta biết rõ ràng, không cần phải vì chuyện này mà nổi giận.”
“Không có không có, ta thích ngươi nhất, đừng có đoán mò.”
“Chúng ta khởi hành thôi.”
Thật là phi thường bất hạnh, tình cảm mà ta và Trọng Liên cố gắng cải tạo lại một lần nữa sụp đổ.
Ngồi trên xe ngựa, suốt đêm tăng tốc mà đi. Đi nơi nào, ta cũng không dám hỏi.
Mãi đến khi dạ nguyệt hoành ta, phía sau màn che, kỳ chi sơ ảnh.
Trọng Liên một chân khoát lên trên đùi, một tay đặt trên đùi, tay kia đặt ở trên nệm ghế, người theo xe mà lắc qua lắc lại. Ta ở bên cạnh chân bắt chéo, chân để xiên, chân để ngang, nằm ngang nằm ngửa, lăn qua lộn lại, cái tư thế ngồi nằm nào cũng dùng đủ, hắn lại duy trì tư thế này, cả ngày.
“Liên.”
“Ân?”
“Liên Liên.”
“Ân?”
“Liên Liên Liên Liên Liên.”
“Sao thế?”
“Không được không để ý tới ta.” Ta cọ qua, ôm lấy thắt lưng hắn. “Ngươi không nói chuyện với ta, ta thấy đời thật nhàm chán.”
Trọng Liên cười nhạt: “Nói cái gì thế?”
Ta lại ở cần cổ hắn cọ cọ: “Mỗi lần ta và ngươi cãi nhau, ngươi liền không nói lời nào. Nếu ngươi tức giận, thì cứ nói ra. Dùng ưu điểm của ngươi đối phó khuyết điểm của ta, rất không công bằng.”
Bóng hoa đầu cành, trên người Trọng Liên pha tạp hoa ảnh.
Hắn nắm mặt ta, nhẹ nhàng lôi kéo:
“Hôm nay ta không vui, ngươi có biết nguyên nhân.”
“Ta chỉ tò mò nguyên nhân cái chết của Hiên Phượng ca ca…”
“Ta biết.” Hắn ngắt lời ta. “Bây giờ chúng ta đi Loạn Táng thôn, điều tra kĩ một chút, giải quyết xong xuôi, ngươi sẽ không còn nghĩ tới hắn.”
Ta thiêu mi: “Cái đó không thể nói trước.”
Trọng Liên nhăn mày, tay trên mặt ta dùng sức mà nắn. Đúng lúc đó xe ngựa lắc lư, mà cái kéo kia cũng không phải nhẹ nhàng. Ta kêu thảm thiết một tiếng, gạt tay hắn ra: “Ôi mẹ của ta!”
Trọng Liên vội vàng dựa lại: “Sao thế? Rất đau?”
Ta trở nên phàn nàn: “Ngươi thực sự mất đi võ công? Sao có thể xuống tay mạnh thế chứ?”
“Ta xem xem.” Trọng Liên cúi đầu kiểm tra hai má của ta, vuốt vuốt, lại hỏi xem ta có ổn không. Khoảng cách gần gũi kia mà không thể tới gần, mùi hương lại cứ thế bay ra, khiến ta đầu óc choáng váng, thú tính bạo phát. (Aki: Ra cũng biết mình có thú tính.) Vì thế kiềm chế không được, đầu hơi nhấc lên, hôn hắn.
Trọng Liên lúc đầu còn sửng sốt, tiếng cười nhẹ nhàng lập tức từ trong miệng truyền ra. Bất tri bất giác, tay hắn thâm nhập vào góc áo ta, chậm rãi du lên trên. Trong lòng ta nghĩ này cũng tốt, liếc trộm bên ngoài, trừ bỏ người thúc ngựa, người bên ngoài đều cách chúng ta rất xa.
Đang chuẩn bị đem hắn đả đảo, hắn hơi thở trầm đυ.c, đem ta ôm vào chân của hắn.
“Hoàng nhi, đến.”
Nhất thời một đạo oanh lôi đánh vào đầu ta. Ta lắc lắc đầu: “Đến cái gì mà đến? Tư thế này không đúng.”
Trọng Liên không hiểu nhìn ta.
Ta giãy giụa nhảy ra: “Trái lại, trái lại, để quan gia đây hảo hảo yêu thương ngươi.”
“Cái gì?”
Nam tử hán đại trượng phu, lão tử phải kiên cường đứng lên.
“Bây giờ võ công ngươi còn chưa khôi phục, ta sợ ngươi mệt, vẫn nên để cho ta tới đi.” Nói xong đã muốn áp hắn. Ai ngờ ta còn chưa qua, hắn đã làm phản, nắm chặt tay ta.
Đạo lực đó, làm gì giống một người mất đi võ công?
“Sao lại thế?”
“Những năm qua, Hoàng nhi không chỉ lớn, mà gan cũng to lên.” Trọng Liên mỉm cười nói. “Như thế này đã muốn tạo phản?”
Ta dùng sức vung tay hắn, vung không được, mặt nóng lên, bắt đầu sinh nhiệt: “Ngươi lừa ta!”
“Ta không thể vận chuyển chân khí, nhưng không có nghĩa khí lực không còn.”
Hình như lúc này Trọng Liên có chút hưng phấn, bằng không thì chắc chắn không cười đê tiện như thế. Ta muốn vận chân khí, nhất định có thể đánh bại hắn, nhưng hắn có thể hay không cho ta khi dễ?
Thế nhưng nếu ta không đánh trả, sau này không còn cơ hội đổi đời.
Đang giữa lúc mâu thuẫn giày vò, Trọng Liên đã đem ta đẩy lên ghế. Đầu vừa chạm vào nệm ghế mềm, cả người hắn đã che trên người ta.
Chẳng lẽ ngay cả khi hắn mất võ công, ta cũng phải chịu hắn áp chế?
Đang định phản kích, tiếng cười của Trọng Liên bỗng trở nên tương đương *** đãng:
“Ha ha.”
Ta hoảng.
Đây là tình huống gì đây?
Hắn kéo mạnh chân ta ra:
“Bản cung hôm nay tâm tình không tốt, ngươi tốt nhất không phản kháng.”
Ta kinh hãi.
Hắn, hắn, hắn không phải đã sớm song tính hợp nhất sao? Sao có thể còn trở nên biếи ŧɦái như thế này.
(Aki: Thực tế vẫn luôn biếи ŧɦái mà….)
Khóe miệng Trọng Liên hơi nhếch lên, một tay bắt lấy cả hai tay ta, đem tay ta giơ qua đỉnh đầu, như cầm thú loạn cắn miệng ta.
Nếu là táo bạo Liên, ta còn băn khoăn cái gì? Ta Lâm nhị thiếu gia cái gì không biết, chứ luôn hiểu được lấy cứng sợ mềm, lấy bạo chế bạo.
Ta sử dụng chân khí, rút tay ra, đẩy hắn. Nào ngờ hắn phản ứng nhanh chóng, một chưởng đón tay của ta, ngược lại còn chụp ở sau lưng. Ta đá hắn, xe ngựa xóc lên một cái, hiển nhiên gục ở ghế trên.
Quần bị hắn giật ra, hắn ở phía sau càn rỡ cười nói:
“Hôm nay bản cung phải ở trên người ngươi đào thành động, đánh cho ngươi rốt cuộc hô không ra ba chữ ‘Lâm Hiên Phượng’!