Muốn so với lực chấn động trong lời này, thế gian này chỉ sợ không có câu thứ hai.
Đám người trong nháy mắt như bị hóa đá, sau đó mọi người chỉnh tề quay đầu lại, hướng về phía âm thanh truyền tới.
Tuy nói đó là giọng của hắn, nhưng trước khi tận mắt thấy, vẫn không thể tin được. Nhìn thấy người đó chậm rãi đi đến, đứng cạnh bên người ta, ta vẫn không lấy lại *** thần.
Nhóm người Thiên Sơn kia đã sợ đến ngây người. Riêng Cơ Khang trực tiếp há hốc mồm, nhất cử nhất động phong nhã ban đầu cũng nhất thời tan thành mây khói.
“Thiếu, thiếu cung… Trọng Liên?”
Trọng Liên cười nhạt, cũng không nói gì.
Giờ phút này, đám người dưới đài như tức nước vỡ bờ, nháy mắt oanh tạc lộn xộn.
Trong cái mớ nhao nhao ồn ào, ta có thể nghe được vài từ, đại khái có “Trọng Liên”, “Trọng Liên như thế nào có thể?”, “Trời ạ”
(Lời Aki lúc đó ấy à: “Cảm tạ trời đất, con biết mợ Diên không hại chết con mà.”)
Người của Trọng Hỏa cung bên kia, ngoại trừ Chu Sa hưng phấn tới nỗi lắc mạnh cánh tay Lưu Ly, những người khác đều khóe miệng nhếch lên, mọi việc xem ra không ngoài dự tính.
Ra là bọn họ sớm có kế hoạch tốt.
“Cái này rốt cuộc… Chuyện gì đang diễn ra?” Ta nhìn Trọng Liên, hạ giọng nói.
“Hoàng nhi, một lúc nữa sẽ nói cho ngươi biết.” Trọng Liên lại quay sang Cơ Khang nói. “Cơ môn chủ, bây giờ có thể xuất thủ hay chưa?”
Không ai biết võ công hiện tại của hắn đã đạt đến mức độ nào.
Trọng Liên thời niên thiếu thực sự như xuất thần nhập thánh, vô luận đi đến đâu cũng thân như mây yên, chân đạp nguyệt, thân pháp mờ mịt hư ảo khiến người ta không thể tưởng tượng.
Mà hắn sau khi thành niên, thói quen khác một trời một vực lúc trước.
Bây giờ, lúc nào hắn có thể không ra tay, tuyệt sẽ không xuất thủ cũng như khi nào hắn có thể đi bộ, tuyệt không thi triển khinh công. Cũng như ta có lúc có thể ngồi xuống thì tuyệt không đứng, lúc có thể nằm thì tuyệt không ngồi.
Hắn đã tới mức không cần động tác để chứng minh thân thủ của mình.
Từ lúc Trọng Liên xuất hiện tới giờ, đều không thấy thi triển nửa điểm công phu.
Ngay cả khi lên lôi đài, hắn cũng đoan chính thong dong, từng bước một đi tới.
Chính là bởi như thế, mới càng khiến kẻ khác khó tưởng tượng, nếu hắn ra tay sẽ có bộ dáng thế nào.
Sòng bạc Phi Long không cần khai mở. Toàn bộ dân cờ bạc đều đổi sang cược cho Trọng Liên, với một tốc độ mà thường nhân không tưởng tượng nổi.
Không có ai cược cho Cơ Khang. Một người cũng không.
Cơ Khang nhìn đám người, có chút không biết làm sao. Mà một vài vị môn chủ khác của Thiên Sơn, Bách Lý Tú vẻ mặt phẫn nộ, muốn đứng lên, bị Vệ gia gia kia ngăn lại. Hậu Trì băng bó miệng vết thương, trong mắt cơ hồ phát ra lửa. Còn tiểu lão đầu kia, vẻ mặt âm trầm quan sát Trọng Liên.
“Trọng Liên, ta có thể chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện.”
“Các hạ mới là người khiêu chiến, dùng gì khiến tại hạ chấp nhận ba điều kiện của ngươi?” Trọng Liên giơ lên một ngọc bội, cầm lấy dây đỏ mà quơ quơ.
Cơ Khang cả kinh nói: “Ngươi dám trộm ngọc bội của ta!”
“Đồ của Trọng Hỏa cung, xưa nay không cho người ngoài dùng.” Trọng Liên ném ngọc bội lên không trung, lại bình tĩnh bắt lấy, nắm ở trong lòng bàn tay. “Huống chi, thông hành tín vật này, hiện tại không cần dùng nữa.”
Dứt lời, giơ tay lên, một tống bột phấn trắng trong tay từ từ rơi xuống.
“Ngươi… Ngươi không thể làm ta bị thương.” Cơ Khang nói.
“Yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi.” Khóe mặt Trọng Liên khẽ cong lên. “Ta chỉ biết gϊếŧ ngươi.”
“Ngươi tên điên lục thân không nhận!” (Lục thân: cha mẹ, anh em, con cái, ái nhân, bằng hữu và chính mình.)
“Ngươi hẳn là rõ hơn ai hết, Trọng Liên từ trước tới nay lục thân không nhận.”
Dứt lời, đang định ra tay, một lão nhân đột nhiên nói.
“Khoan đã.” Lão đầu héo rút kia rốt cuộc đi tới, từng bước cà nhắc, nhưng đứng trước mặt Trọng Liên, tuyệt không thấp bé, “Liên cung chủ, đã lâu không gặp.”
“Gặp qua Thực lão tiền bối.” Trọng Liên chắp tay, lại đối với Vệ lão nhân phía sau nói. “Vệ lão tiền bối cũng ở đây.”
Vệ lão nhân cười cười, vẻ mặt yêu thương: “Liên cung chủ.”
Kẻ thù gặp lại, quả là một cuộc đoàn tụ hòa thuận vui vẻ như bằng hữu.
Chỉ sợ là năm năm tháng tháng, hận tới thấu xương, chẳng cần biểu hiện ra ngoài. Báo thù, cũng không cần phải nhất thời hành động.
Vệ lão nhân càng cười càng vui vẻ, đôi mắt híp lại thành đường cong: “Liên cung chủ ơi Liên cung chủ, Cơ tiểu tử này là đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cũng không cần vì hắn tức giận. Nên biết rằng, năm người chúng ta chỉ là môn chủ nhỏ nhoi, chỉ là con mồi giơ ra phía trước. Ngươi hôm nay có thể gϊếŧ Cơ Khang, nhưng khi ngươi rơi vào tay ba vị tôn chủ, e rằng có thể sống lâu thêm chút.”
Sống lâu thêm một chút. Uy hϊếp hảo biếи ŧɦái. Chỉ là một môn chủ nho nhỏ mà đã hận ý như vậy, nếu Trọng Liên thực sự bị họ bắt lấy, sợ là muốn chết càng nhanh càng tốt.
Có điều quan sát Trọng Liên, thấy *** thần hắn thực sự tốt. Muốn bắt hắn, đại khái là chuyện không có khả năng.
“Ta cũng không sợ tôn chủ của các người. Song, ta sẽ nể mặt hai vị lão tiền bối.” Trọng Liên giơ tay. “Cơ môn chủ, mời.”
Cơ Khang không cam lòng rời đi.
Hậu Trì vẫn hung tợn nhìn Trọng Liên, không nói một lời mà đi.
Ta lúc này mới lấy lại *** thần, nhìn xuống Hoa Di Kiếm, lại ngẩng đầu, phát hiện đoàn người Bạch Linh đang từ từ di chuyển. Ta lập tức chạy theo, hô:
“Bạch Linh ——”
Rèm châu bay lên, giống như đại tuyết vào đông, tản mác phong lưu.
Người trên đại liễn quay đầu lại, ngẩng lên nhìn ta. Ta rất ít khi được thấy ánh mắt sáng người như thế, thủy linh xinh đẹp giống như một cô nương — nói không chừng, chính là một cô nương.
Bạch Linh chống tay lên tay vịn, nắm chặt lại.
“Hoàng nhi.”
Một tiếng này thốt lên, bảy hồn đã đi mất sáu hồn. Từ đầu đến chân, thậm chí lông tơ, không một chỗ không trở nền mềm yếu, vô hạn mất hồn.
Trong thời khắc này, làm sao nhớ rõ người khác?
Mới vừa quay đầu lại, một đạo mãnh liệt như đoán trước lao xuống.
Gần ba năm, chưa từng âu yếm, Trọng Liên ôm chặt thắt lưng, cúi đầu mà hôn, chúng ta không biết là đã bay đến địa phương nào.
Chờ đến khi hắn buông lỏng, Bạch Linh cùng đám người Thiên Sơn không biết đi nơi nào. Còn lại chỉ lại một đôi song đại giống như mắt lớn tròn xoe.
Ta lắc lư đi sát cạnh Liên, đừng nói tới Tư Đồ Tuyết Thiên hay Hoa Di Kiếm, ngay cả con gái ta cũng quên.
Chỉ là vừa rời hội trường của đại hội anh hùng, Trọng Liên đè lại ngực, hồi lâu không nhúc nhích. Ta đang muốn hỏi hắn, trước ngực hắn chấn động, phun ra một ngụm máu lớn.