Trong nghĩa trang trên một quả núi ở ngoại ô thành phố, Trần Tiến chắp tay, bước từng bậc đi lên.
Để tìm được mộ của Cam Giai Ninh rất đơn giản, hôm đó anh ta bám theo bà mẹ chồng nhà họ Hà.
Đó là một ngôi mộ đôi, trên mộ là bức ảnh chụp chung của Hà Kiến Sinh và Cam Giai Ninh, tất nhiên, Trần Tiến biết mộ của Cam Giai Ninh là ngôi mộ trống, bởi vì thi thể cô đã không thể tìm lại được. Nhìn bức ảnh chụp chung của hai người, một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng Trần Tiến, anh ta thì thầm: "Cao ráo, đẹp trai cũng có để làm gì đâu, rốt cục vẫn bị đánh chết, lại còn liên lụy đến em, bây giờ hối hận rồi phải không?"
Anh ta mím môi, vuốt mái tóc không dày dặn gì của mình, lấy ví tiền ra, rút từ trong ví ra một tấm ảnh thẻ, đặt lên trên ảnh của Hà Kiến Sinh so sánh, vốn định nhét vào khung ảnh trên mộ để thay thế Hà Kiến Sinh, nhưng nghĩ rồi lại thôi: "Thôi, nếu anh mà làm vậy, chắc chắn là em sẽ tính sổ với anh. Em chỉ thích cái kiểu đẹp trai thư sinh thế này. Hà Kiến Sinh ạ, ông đúng là đã lấy được một người vợ tốt đến chết đi được. Tình cảm của cô ấy dành cho ông sâu nặng như vậy, ông có biết là tôi ngưỡng mộ ông thế nào không? Nếu tôi mà có được một nửa cái phúc của ông, dẫu có chết ngay ngày mai, tôi cũng mãn nguyện."
Anh ta để tấm ảnh xuống bên cạnh bia mộ, lấy một hòn đá chặn lên, ngồi sang một bên rồi tiếp tục nói: Hai vợ chồng nhà ông ở đây, tấm ảnh của tôi xen vào, không khó chịu chứ? Cho dù là khó chịu thì cũng chẳng phản đối được. Nhưng mà tôi cũng rất biết điều đấy, tôi giúp vợ chồng ông làm tí việc. Kết quả, tôi đã mất đi người bạn nối khố từ thuở nhỏ là Từ Tăng, chắc cậu ấy nghĩ rằng tôi bị điên rồi, hai vợ chồng ông thì thế nào, nghe tôi lảm nhảm nói suốt thế này, có thấy đầu óc tôi có vấn đề không? Thực ra đầu óc tôi rất tỉnh táo, Từ Tăng không thể nào hiểu được những việc tôi làm. Có điều, Cam Giai Ninh, em đã dám làm như vậy, tất nhiên là em hiểu được."
Nói xong những lời ấy, Trần Tiến lại thấy hoa mắt chóng mặt, anh ta cố gắng chịu đựng, lấy thuốc ra uống, mấy phút sau, anh ta tỉnh táo trở lại: "Giờ đây vợ chồng ông cũng chẳng nghe thấy được những lời tôi nói, chỉ là tôi thấy hơi cô đơn, nên nói đôi câu với tấm bia mộ, cũng là nói với mình. Cam Giai Ninh, em đoán xem, anh sẽ dùng cách nào để đối phó với bọn chúng? Chắc chắn là em không thể đoán ra được, em cứ đứng một bên mà xem nhé, anh sẽ hoàn thành vụ án đầu tiên cho em mở mang tầm nhìn. Tất nhiên rồi, lần này không tính là một mình anh hành động, anh còn dẫn theo một trợ thủ bất ngờ, người bạn đó mới là nhân vật chính trong vụ phạm tội, anh tình nguyện làm nhân vật phụ thôi. Ha ha, có điều chắc chắn cảnh sát sẽ tưởng rằng anh là nhân vật chính. Thực ra đối phó với bọn chúng cũng rất nực cười, nghĩ đến cái hôm chúng nó làʍ t̠ìиɦ làm tội con trai em, giờ chúng nó lại van xin anh thảm thiết, anh chỉ cần hắt hơi một cái cũng đủ để làm cho chúng nó đứt dây thần kinh, thật kịch tính. Thôi, hôm nay anh vẫn còn rất nhiều việc, nói chuyện thế đã nhé, sau này có dịp anh lại đến thăm vợ chồng em."
Anh ta đứng dậy, phủi mông, thót vùng cơ bụng nguyên một múi của mình lại, chắp tay hai tay sau lưng, nét cười thoáng trên môi, chầm chậm bước từng bậc đi xuống.
Có hai người, một nam một nữ, từ con đường dưới chân núi đi lên, người đàn ông là Từ Tăng, tay cầm một bó cúc trắng, người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, nhìn cách ăn mặc và chiếc túi xách trên tay biết ngay là tiểu thư con nhà giàu.
Lúc hai người đi lướt qua nhau, Từ Tăng nhìn Trần Tiến một cái, rồi lập tức lại đưa mắt nhìn về phía trước, như thể người đó hoàn toàn không tồn tại.
Sau khi hai người đã cách nhau khá xa, cô gái khẽ hỏi: "Sao cái chú kỳ quặc khi nãy cứ nhìn anh chằm chằm thế?"
"Cái chú kỳ quặc?" Từ Tăng ngớ ra, rồi bật cười, "Trông người đó rất già à?"
Cô gái đáp: "Hỏi vớ hỏi vẩn."
"Em nhìn xem người đó bao nhiêu tuổi?"
"Có gì mà phải nhìn, chắc là năm mươi tuổi."
Từ Tăng ho liền mấy tiếng, cố nén cười, bảo: "Nếu mà người đó cũng trạc bằng tuổi anh, không biết nghe em nói thế có tức hộc máu không?"
Cô gái lấy làm lạ hỏi: "Anh quen ông ấy à?"
Từ Tăng quả quyết lắc đầu phủ nhận: "Quen thế nào được, anh làm sao có thể quen những loại thần kinh kỳ quặc như thế."
"Ồ," cô gái thở phào nhẹ nhõm, "làm em sợ chết khϊếp đi được, ông ấy cứ nhìn anh mãi, nghe anh nói thế, em cứ tưởng anh quen ông ta."
Từ Tăng nói: "Đi đi, mình mang bó hoa đặt lên mộ rồi còn về."
Cô gái nói: "Hôm nay có phải là ngày gì đâu, anh đến nghĩa trang làm gì?"
"Nói với em rồi thôi, thăm một người bạn của bạn anh, hôm nay là bốn chín ngày sau khi cô ấy mất."
"Bạn của người bạn nào của anh?"
"Bạn nối khố từ nhỏ, giờ đang ở Mỹ, là một tiến sĩ hóa học, nhờ anh mang bó hoa đến mộ."
"Ồ… chính là cái chị Cam nhà họ Hà mà anh kể ấy hả?"
"Ừ."
Cô gái chép miệng: "Chị ấy đúng là liệt nữ, xem ra anh bạn anh nhất định là thích chị ấy, chị ấy lấy chồng bao nhiêu năm rồi, giờ mất rồi mà anh ấy vẫn nhớ đến chị ấy. Không biết tình cảm của anh dành cho em có sâu sắc được như thế không."
Từ Tăng cười giòn giã: "Em cũng thử làm liệt nữ một lần đi, xem tình cảm của anh có sâu sắc thế không."
"Anh muốn chết hả!" Cô gái vặn đầu véo mặt Từ Tăng, anh vừa cười vừa né tránh, nhưng ánh mắt vẫn thoáng nhìn theo bóng dáng cô độc đang xa dần dưới chân núi, trong lòng bất giác trào lên một cảm giác chua xót, anh vội nhìn đi chỗ khác, không nghĩ tiếp nữa.
Đến trước mộ của Cam Giai Ninh, anh nhìn thấy ngôi mộ đã được quét dọn sạch sẽ, trên mộ còn có một bó hoa, anh nghĩ là của Trần Tiến, cũng không để ý.
Cô gái ngồi chờ bên cạnh, Từ Tăng đặt hoa lên mộ, nhổ bớt cỏ dại ở trước mộ, vô tình chạm vào hòn đá đó, nhìn thấy dưới hòn đá có tấm ảnh, anh nhấc hòn đá lên, rút tấm ảnh ra mới phát hiện thấy là ảnh của Trần Tiến, Từ Tăng đứng tại chỗ nheo mắt lại, bực bội nghĩ thầm trong đầu, để ảnh mình ở đây, chẳng may có ai trông thấy thì ngay lập tức trở thành đối tượng khả nghi chứ không à? Anh liền cầm luôn tấm ảnh lên, xé vụn ra rồi vo thành một nắm, vứt sang bên cạnh.
Từ Tăng đứng yên tại chỗ, im lặng hồi lâu rồi nhặt một viên đá nhọn ở dưới đất gạch chằng chịt vào ảnh của Hà Kiến Sinh trên mộ, thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.