Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao
Rất rõ ràng, cả 2 bên đều không đạt được mục đích của mình.
Thiết cầu của Vô Ưu Môn tuy rất lợi hại, chuyên dùng để phá chân khí hộ thể, nhưng bi thép dù sao cũng quá nhỏ, trừ khi có mấy chục viên cùng lúc bắn về phía kẻ địch, nếu không rất khó có thể đánh chết kẻ địch.
Bàn về uy lực, thì kém xa so với Oanh Thiên Lôi.
Tất nhiên, mỗi loại đều có ưu điểm nhược điểm, tuy Oanh Thiên Lôi có uy lực lớn, nhưng có thể dễ dàng phòng vệ, chỉ cần có một cái khiên chắn Huyền Cấp, là có thể bảo vệ bản thân không chịu tổn thương quá lớn.
Lần công kích này, 2 bên chỉ là muốn thăm dò lẫn nhau, chứ chưa có ý định lấy ra đòn sát thủ.
Chỉ có điều, coi như là đòn thăm dò, thiệt hại cũng khiến người thường không thể chịu nổi, đồ vật gây sát thương mà sáu người ném ra, gộp lại có giá trị lên tới mấy triệu kim tệ, nếu như dùng để đối phó với võ giả Địa Sát Cảnh tầm thường, cũng đủ để nổ chết mấy trăm người.
Ngay khi 6 người chuẩn bị tiếp tục lao lên chém gϊếŧ thì.
Cót két!
Đám người Tô Mộc Vũ, cũng không biết đã dùng phương pháp gì, mà có thể mở ra cánh cửa lớn bằng kim loại, từ trong cánh cửa phát ra ánh sáng màu xanh lam chói lọi, ánh sáng che khuất đám người Tô Mộc Vũ, đồng thời cũng che khuất đám người Lý Phù Trần.
Ánh sáng màu xanh lam chói lọi bắt đầu co rút lại, cánh cửa lớn bằng kim loại đã đóng lại, tất cả mọi người đều biến mất.
“Nơi này là bên trong lăng mộ?” Lý Phù Trần mở mắt ra, thấy mình đang đứng trong một đại sảnh tối tăm làm từ đá.
Hắn ngẩng đầu lên, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Nhìn qua nơi đây rất là cổ xưa, chỉ sợ đã có lịch sử mấy trăm năm rồi, phía trên đỉnh đầu tầm bảy tám mét có treo một hàng đèn dầu, theo sự xuất hiện của hắn, từng cây đèn bắt đầu bốc cháy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mang theo cảm giác lành lạnh.
“Lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh, có thần kỳ đến như vậy?” Lý Phù Trần cảm thấy hoài nghi.
Có thể kiến tạo lăng mộ ở Mê Vụ Chi Địa, vốn đã là cực kỳ bất phàm, mà ánh sáng màu xanh lam xuất hiện ban nãy, chỉ sợ đã thoát ra khỏi phạm trù năng lực của võ giả Thoát Thai Cảnh.
Đưa tay ra hút một cái, một ngọn lửa trên cây đèn bị Lý Phù Trần hút tới.
Phốc một tiếng!
Tầng chân khí mà Lý Phù Trần bố trí, trực tiếp bị ngọn lửa xuyên thủng, ngọn lửa to cỡ quả trứng gà rơi trên mặt đất, ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy không hề có dấu hiệu bị dập tắt.
Đây là một ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa vô cùng tinh khiết, giống như là một đóa hoa bằng thủy tinh, mà ở trung tâm của ngọn lửa, là một giọt chất lỏng sền sệt màu xanh lam.
“Chẳng lẽ là máu của yêu thú cấp sáu Hoang Huyết Lam Diễm Thú?” Lý Phù Trần nghi ngờ không thôi.
Hắn đã từng xem qua một quyển sách tranh cổ xưa, có ghi chép về các loại yêu thú mạnh mẽ, trong đó có Hoang Huyết Lam Diễm Thú.
Toàn thân Hoang Huyết Lam Diễm Thú được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh lam, chỉ một đốm lửa nhỏ, cũng có thể đốt chết một vị võ giả Thoát Thai Cảnh, cho dù đã chết, ngọn lửa trên thân yêu thú vẫn cháy mãi, cho tới khi máu thịt khô héo mới thôi.
Yêu thú cấp 6 Hoang Huyết Lam Diễm Thú, là một tồn tại vô cùng cường đại, thổi một hơi đã có thể gϊếŧ chết võ giả Thoát Thai Cảnh, thế nhưng bên trong lăng mộ này, lại lấy máu của chúng để làm nhiên liệu, đốt lấy ánh sáng, hiện tại cho dù có ai đó khẳng định với Lý Phù Trần, đây là lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh, thì hắn cũng không thể tin nổi X-phone thật tuyệt vời ^-^.
Lý Phù Trần muốn thu giữ ngọn lửa này, đáng tiếc là hắn chỉ có thể dùng chân khí dẫn dắt ngọn lửa, chứ không thể khống chế, một khi chân khí của hắn tới quá gần ngọn lửa, thì sẽ bị ngọn lửa đốt cháy thành hư vô.
Sau một khắc, từ trên cây đèn truyền đến một luồng hấp lực kỳ dị, hút ngọn lửa màu xanh lam lên, trở lại cây đèn ban nãy.
“Không biết cái lăng mộ này, là lăng mộ của cường giả thuộc cấp bậc nào.” Lý Phù Trần trong lòng rất hiếu kỳ.
Cường giả siêu cấp biến mất đã lâu, những ghi chép liên quan tới bọn họ đều rất mơ hồ, hay là chỉ có võ giả Thoát Thai Cảnh mới có thể tiếp xúc được nhiều thông tin hơn, hiện tại, chính hắn cũng không biết gì hết.
Trong đại sảnh cũng không có gì đặc biệt, Lý Phù Trần tiếp tục đi ra ngoài.
Lăng mộ rất lớn, có rất nhiều con đường, giống như là mê cung vậy.
Không biết đi trong bao lâu, Lý Phù Trần phát hiện ra một căn phòng.
Khi hắn tiến vào trong căn phòng, cả người bị đẩy lùi ra ngoài.
Lý Phù Trần nhíu mày, tay phải chậm rãi đưa về hư không trước cánh cửa.
Hắn cảm nhận được một luồng chân khí vô hình, nhưng tồn tại một cách chân thực, hình thành lên bức tường ngăn cản bàn tay Lý Phù Trần, hắn tiếp tục dùng sức nhấn một cái, bức tường này còn có thể co dãn, phản chấn khiến cho bàn tay của Lý Phù Trần tê dại.
“Chẳng lẽ là chân lý võ đạo?” Lý Phù Trần cảm thấy rùng mình.
Địa Cấp chân lý võ đạo, có thể thoát ly khỏi phạm trù võ học, tồn tại một cách độc lập, rất rõ ràng, ở cửa gian phòng này, có một đạo phòng ngự chân ý, không phá vỡ đạo phòng ngự chân ý này, thì đừng nghĩ có thể tiến vào.
Rút ra Ô Kim Kiếm, Lý Phù Trần xuất ra một chiêu đâm về phía hư không cánh cửa.
Hư không vặn vẹo một hồi, lực phản chấn cường đại khiến cho mặt đất nơi Lý Phù Trần đang đứng không được ổn định.
“Có phản ứng!” Lý Phù Trần cảm thấy vui vẻ, nếu đã có phản ứng, thì rõ ràng có thể phá tan đạo phòng ngự chân ý này.
Tinh Hỏa Kiếm Ý!
Toàn Lưu Kiếm Ý!
Lý Phù Trần phát hiện, nếu muốn phá tan phòng ngự chân ý, nhất định phải dùng chân ý để bào mòn, nếu như không dùng tới chân ý, căn bản không thể lay động được đạo phòng ngự chân ý này.
Trôi qua nửa canh giờ, đạo phòng ngự chân ý rốt cuộc cũng bị Lý Phù Trần phá tan.
Đi vào trong gian phòng, Lý Phù Trần nhìn thấy một cái bàn dài, ở trung tâm cái bàn, có một quyển sách bằng da thú.
“Chắc là bí tịch võ học!” Lý Phù Trần đi tới, cầm lấy quyển sách da thú, sau đó mở ra.
“Nguyên Đan Công, Huyền Cấp trung giai công pháp, nếu tu luyện thành công, trong cơ thể sẽ ngưng tụ Nguyên Đan Chân Khí, có thể kéo dài tuổi thọ, chí ít cũng phải sống trên trăm tuổi.” Nhìn thấy lời giới thiệu trên quyển sách da thú, Lý Phù Trần nhíu mày, công pháp giúp gia tăng tuổi thọ, vốn rất ít ỏi.
Phần lớn các loại công pháp, đều theo đuổi lực sát thương cùng lực bộc phát, có sức ép rất lớn tới cơ thể người tu luyện, trừ phi đạt tới Thoát Thai Cảnh, bằng không chỉ có thể thọ tới 100 tuổi, ví như Phần Thiên Chân Công, người tu luyện phải chịu sức ép rất lớn, nếu như không tu luyện Công Pháp Luyện Thể, căn bản không thể tu luyện, nếu cố tình luyện thì sẽ bị lửa từ trong người bùng ra thiêu đốt đến chết.
“Lần trước ta đưa cho cha mẹ công pháp Hoàng Cấp đỉnh giai Tam Nguyên Quyết, đẳng cấp vẫn quá thấp, quyển Nguyên Đan Công này, vừa vặn có thể để cho cha mẹ tu luyện.” Tuy rằng cha mẹ còn chưa trở thành võ giả Địa Sát Cảnh, nhưng sau này nhất định sẽ là võ giả Địa Sát Cảnh.
Mà võ giả Địa Sát Cảnh, nếu tu luyện công pháp Hoàng Cấp đỉnh giai, thì phải mất rất nhiều năm mới có thể nâng lên một tầng cảnh giới, nếu như có công pháp Huyền Cấp trung giai thì sẽ khác, tốc độ tu luyện sẽ được gia tăng rất nhiều.
Cất đi quyển sách da thú, Lý Phù Trần đi ra khỏi căn phòng.
Cũng trong lúc đó, ở những nơi khác trong lăng mộ, tất cả mọi người đều gặp căn phòng thứ nhất.
Ngoại trừ Tô Mộc Vũ, những người còn lại đều không nắm giữ Huyền Cấp trung giai chân ý, nên phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phá tan phòng ngự chân ý.
Lý Phù Trần vẫn tiếp tục đi tới, chợt nghe thấy đằng trước có tiếng động.
“Đáng ghét, đạo phòng ngự chân ý này sao lại chắc chắn đến như vậy, đã mất một canh giờ, còn không thể phá tan.” Từ Hắc Sơn tức giận vô cùng, tay cầm Lưu Tinh Chùy, điên cuồng oanh kích về phía hư không, phát ra âm thanh như tiếng sấm.
Lỗ tai khẽ động, Từ Hắc Sơn vội vã nghiêng đầu.
Có một bóng đen phá không mà đến, đang trên đường bay bỗng nhiên biến mất.
“Nguy hiểm!” Từ Hắc Sơn tê dại cả da dầu, thân hình chỉ kịp di chuyển một chút.
Phốc!
Máu tươi từ sau lưng chảy ra, đạo bóng đen vẫn còn lực đánh lên vách tường, phát ra âm thanh đinh đang giòn giã.
“Chết!” Một bóng người bất ngờ tấn công tới, rõ ràng là Lý Phù Trần.
“Lý Phù Trần, ngươi muốn chết.” Từ Hắc Sơn đã bị trọng thương, nhưng dù sao hắn cũng là võ giả Địa Sát Cảnh bát trọng, nhanh chóng dùng thiết côn trong tay chặn lại.
Đốm lửa óng ánh nổ lắp bắp, thân hình Từ Hắc Sơn bay ngược ra sau, há mồm phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Không thể đánh chết Từ Hắc Sơn, Lý Phù Trần cũng không cảm thấy thất vọng, lúc trước hắn có thể đánh chết Lưu Nghiễm Phong của Ngân Y Tông, là bởi vì trước đó đối phương không nhận ra sự tồn tại của Lý Phù Trần, mà lần này, Từ Hắc Sơn đã sớm nhận ra nguy cơ, thân thể kịp lách khoảng một tấc, nếu không, tuyệt đối sẽ bị mảnh quạt chiến đâm xuyên tim.
“Lý Phù Trần, ngươi dám gϊếŧ ta, Thiên Sát Môn nhất định sẽ không bỏ qua đâu.” Từ Hắc Sơn tỏ vẻ oán độc cùng hoang mang.