Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 153: Liễu Vô Hoàng bi thảm

Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

“Chết!”

Kiếm khí thế như chẻ tre, chém trúng thân thể một đệ tử Cuồng Đao Tông.

Phách Kiếm Liễu Vô Hoàng, ở trong Bách Thảo Bí Cảnh, tuyệt đối thuộc về nhóm cao thủ mạnh nhất, thực lực mạnh hơn hắn cũng chỉ có vài người.

Ngay khi Liễu Vô Hoàng chuẩn bị nhặt túi trữ vật của đối phương, con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Cách đó mấy chục thước, trên một thân cây to phía sau lưng hắn, một đạo nhân ảnh đang đứng ở đó, đạo nhân ảnh này rất yên tĩnh, không nói một câu, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác bị đè nén, giống như giông bão sắp xảy ra.

Phong Đao Đoạn Hải, đệ tử nội tông nổi tiếng nhất Cuồng Đao Tông, đương nhiên, hắn giờ phút này đã là Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới.

Đoạn Hải tướng mạo phổ thông, khóe mắt khép hờ, mái tóc dài buông xuống, hắn nhìn chăm chú vào Bách Chiến Đao của mình, không hề để ý Liễu Vô Hoàng.

Liễu Vô Hoàng không dám nhặt lên túi trữ vật, chậm rãi quay người lại.

“Phong Đao Đoạn Hải.” Liễu Vô Hoàng gằn từng chữ.

“Đem ngươi trảm thành mười tám khối.” Đoạn Hải chậm rãi nói.

“Chỉ sợ ngươi không làm được.” Tuy rằng hết sức kiêng kỵ Đoạn Hải, nhưng Liễu Vô Hoàng dù sao cũng nằm trong nhóm thiên kiêu mạnh nhất, sao có thể bị đàn áp bởi tâm linh ý chí của đối phương, ngữ khí kiên định nói.

“Vậy mười chín khối là được rồi.”

Đoạn Hải động thủ, giống như là tượng gỗ, động tác tứ chi của Đoạn Hải thập phần cứng ngắc, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, thân hình thoắt cái đã đến trước người Liễu Vô Hoàng, khiến đối thủ rợn cả tóc gáy.

Thương!

Liễu Vô Hoàng gần như là không thấy được Đoạn Hải xuất đao, dựa vào trực giác, hắn vội vàng lấy kiếm kháng cự lại đao phong.

Ánh lửa chói mắt bắn ra, kế tiếp ánh lửa càng nhiều hơn nữa.

“Thật nhanh.” Liễu Vô Hoàng rơi vào đường cùng, đao của Đoạn Hải quá nhanh, hắn không có biện pháp để phản kích, chỉ có thể bị động kháng cự, kháng cự, lại kháng cự.

“Không được, nhất định phải phản kích.” Liễu Vô Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, Mông Lung Chiến Khí bạo phát, khí thế phóng lên cao, bao phủ Phong Đao Đoạn Hải.

Ầm!

Một khí thế càng mạnh hơn xuất hiện, đánh tan khí thế Liễu Vô Hoàng.

Phù một tiếng, trên vai Liễu Vô Hoàng xuất hiện một vết thương há ra giống như là cái miệng đầy máu, kêu lên đau đớn, lại là một vết thương xuất hiện ở chân, sau đó là ngực, rồi đến bụng.

Thời gian vài lần hô hấp, trên người Liễu Vô Hoàng xuất hiện tám vết thương. Nếu như không phải Liễu Vô Hoàng đã kích phát bí pháp hai sao Bí Văn Công, không phải đơn giản chỉ là xuất hiện vết thương trên người, tuyệt đối sẽ bị mổ bụng, huyết nhục văng tung tóe.

“Ghê tởm a, Liễu Vô Hoàng ta vì sao lại kém như vậy.” Liễu Vô Hoàng trong lòng rống giận, hắn oán hận bản thân quá yếu kém. Giờ phút này, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Lý Phù Trần, nếu như Lý Phù Trần ở đây, thì sẽ đối phó với Phong Đao Đoạn Hải như thế nào. Nhưng mà rất nhanh, Liễu Vô Hoàng loại bỏ cái ý nghĩ buồn cười này đi, Lý Phù Trần trong cùng cảnh giới chiến lực là rất mạnh, thế nhưng cảnh giới dù sao vẫn quá thấp, đối phó với Phong Đao Đoạn Hải đã là Địa Sát Cảnh nhất trọng cảnh giới, không thể nào là đối thủ.

Trên người lại có thêm vài vết thương, Liễu Vô Hoàng lùi lại rất nhanh, nếu không chạy thoát, hắn chắc chắn sẽ bị Đoạn Hải chém thành nhiều mảnh.

Hai người một đuổi một chạy, tốc độ nhanh như cơn gió.

“Liễu sư huynh, chúng ta tới trợ giúp huynh.”

Nơi đây nguyên khí dao động mãnh liệt, khiến cho Bạch Thủy Kiếm Bạch Đào cùng Lâm Uyển Tình cảm ứng được, hai người một trái một phải, gϊếŧ hướng Phong Đao Đoạn Hải.

Thấy thế, Liễu Vô Hoàng tinh trần phấn chấn, cũng xoay người phản công trở lại, ba người 3 kiếm, kiếm khí giống như thiên la địa võng, kín không một kẽ hở.

Đổi thành bất kỳ kẻ nào trong nhóm thiên kiêu mạnh nhất, đều có khả năng bị chém chết trong vòng vây của kiếm khí này.

Leng keng leng keng leng keng ….

Thế nhưng thực lực Đoạn Hải so với suy nghĩ của ba người còn mạnh hơn nữa, dưới sự liên thủ của ba người, cũng không thể công phá được lưới đao của Đoạn Hải, chỉ là hơi kiềm chế được đối phương.

“Quá mạnh mẽ.” Sau một hồi, Bạch Đào cùng Lâm Uyển Tình kinh hãi không thôi.

Hành trình Bách Thảo Bí Cảnh lần này, đệ tử 3 tông mạnh hơn rõ ràng, dễ dàng chèn ép đệ tử Thương Lan Tông, cho dù là Liễu Vô Hoàng không muốn cũng phải thừa nhận.

“Đoạn sư huynh, chúng ta cũng tới trợ giúp huynh.” Sau một khắc, bên phía Cuồng Đao Tông cũng có người đến, có hai người là Địa Sát Cảnh nhất trọng, một là Quy Nguyên Cảnh cửu trọng, cục diện nhất thời nghịch chuyển.

“Các ngươi đứng qua một bên.” giọng nói tràn ngập hung bạo vang lên,dĩ nhiên Đoạn Hải muốn lấy sức một người, độc chiến với ba người Liễu Vô Hoàng.

Nghe vậy, ba gã đệ tử Cuồng Đao Tông đang chuẩn bị lao vào chiến đấu chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ, bọn họ cũng không dám làm trái lời Đoạn Hải.

“Quên đi, chúng ta ở một bên áp trận.” Một tên đệ tử Cuồng Đao Tông có thực lực Địa Sát Cảnh nhất trọng ung dung nói.

“Chỉ có thể làm như vậy.” Ba người lùi ra xa quan chiến.

….

Cách nơi đó mười mấy dặm, nhóm bốn người Lý Phù Trần đang tìm thảo dược, không chỉ có Lý Phù Trần cần Quy Nguyên Thảo, Vũ Văn Thiên cũng cần Quy Nguyên Thảo. Đương nhiên, gốc Quy Nguyên Thảo tìm thấy đầu tiên sẽ được dành cho Lý Phù Trần, Vũ Văn Thiên phải đợi sau đó rồi, đối với chuyện này Vũ Văn Thiên cũng không có ý kiến. Mặc kệ hắn có muốn thừa nhận hay không, so với hắn thì Lý Phù Trần có ảnh hưởng lớn hơn bội phần, chỉ có dựa vào Lý Phù Trần, đệ tử Thương Lan Tông mới có khả năng chống lại đệ tử 3 tông khác.

“Sau này vẫn còn cơ hội.” Vũ Văn Thiên tay nắm thật chặt, trước đây hắn cho rằng mình có 5 sao căn cốt đã là rất giỏi, nhưng từ sau khi nhìn thấy các đệ tử thiên kiêu của 3 tông, hắn mới nhận ra rằng bọn họ mạnh hơn hắn bội phần.

Giờ phút này, đối thủ của hắn không chỉ là Lý Phù Trần, đối với hắn tất cả những kẻ mạnh nhất của 3 tông lẫn Thương Lan Tông đều chỉ là quân cờ, một ngày nào đó, hắn sẽ đem tất cả bọn họ dẫm nát dưới bàn chân.

Phát hiện một gốc Huyền Cấp thảo dược, đáng tiếc không phải là Quy Nguyên Thảo, Địa Sát Quả cũng hoàn toàn không nhìn thấy.

Quy Nguyên Thảo cùng Địa Sát Quả, ở bên ngoài đã tuyệt tích từ lâu rồi, trong Bách Thảo Bí Cảnh rõ ràng cũng không nhiều lắm.

“Phía trước hình như là Liễu Vô Hoàng, hắn đang bị người đuổi gϊếŧ.” Cất đi gốc Huyền Cấp thảo dược, Tiêu Biệt Ly ngẩng đầu, bỗng nhiên nhướng mày.

Mấy nghìn thước phía trước, Liễu Vô Hoàng vô cùng chật vật, khắp người

toàn là máu, mà ở phía sau hắn, là Phong Đao Đoạn Hải cầm đầu bốn đệ tử Cuồng Đao Tông, cùng với Lệ Vô Huyết cầm đầu ba đệ tử Thiên Sát Môn, tổng cộng bảy người đang đuổi gϊếŧ Liễu Vô Hoàng, hắn có thể sống đến bây giờ không hề dễ dàng chút nào.

Vốn lấy thực lực của ba người, hoàn toàn có thể ngăn chặn Phong Đao Đoạn Hải, còn ba gã đệ tử Cuồng Đao Tông nghe lệnh Đoạn Hải cũng không dám tham chiến. Đáng tiếc vận khí của ba người Liễu Vô Hoàng không đủ, vừa đúng lúc ba người Lệ Vô Huyết ở gần đó, sau khi cảm ứng được nguyên khí dao động liền chạy tới.

Người khác kiêng kỵ Đoạn Hải, Lệ Vô Huyết thì không, đương nhiên, Lệ Vô Huyết cũng không tấn công Đoạn Hải, mà là trợ giúp hắn đánh gϊếŧ người của Thương Lan Tông.

Dưới sự công kích của hai người, Bạch Đào cùng Lâm Uyển Tình chết thảm tại chỗ, Liễu Vô Hoàng dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng trốn thoát, thế nhưng trốn không được bao lâu, máu của hắn gần như chảy cạn, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi chữa trị.

“Nhanh hơn đi.” Tiêu Biệt Ly rút kiếm ra, nhanh chóng nghĩ cách cứu viện Liễu Vô Hoàng, Liễu Vô Hoàng cũng phát hiện đám người Tiêu Biệt Ly, liền nhanh chóng xoay người lao tới.

“Bắt đầu chiến đi!” Kích phát Huyền Long Bí Pháp, cộng thêm Thần Hành Thối, tốc độ Lý Phù Trần nhanh hơn Tiêu Biệt Ly rất nhiều.

“Liễu Vô Hoàng, bọn chúng không kịp cứu ngươi đâu, chết đi!” Vũ khí của Lệ Vô Huyết là một cây trường thương màu đỏ máu, trường thương xoay tròn, tựa như con rồng màu máu đang phẫn nộ, nhanh chóng đâm về phía Liễu Vô Hoàng.

Liễu Vô Hoàng thập phần không cam lòng, hét lên đầy giận dữ.

Mắt thấy mũi thương sắp đâm trúng Liễu Vô Hoàng.

Choang!

Một thanh Ô Kim Kiếm chặn đầu mũi thương.

“Trở lại!” Lý Phù Trần phát lực cánh tay, đẩy lui Lệ Vô Huyết.