Dịch giả: rolland
Trịnh gia.
Một tháng chờ đợi để cho cao tầng của Trịnh gia rất khó chịu.
Ngọc phật là bảo vật gia truyền của Trịnh gia, Huyền Long Bí Pháp là bí pháp truyền thừa của Trịnh gia, không thể để mất được, nếu Lý Phù Trần thất bại, bọn họ thật sự không biết làm như thế nào cả.
- Không biết Lý thiếu hiệp có tìm được ba huynh đệ họ Vương không?
Trên một toà nhà cao bảy tầng của Trịnh gia, Trịnh gia chủ cùng lão giả Trịnh gia nhìn về phương xa, hy vọng có thể nhìn thấy được bóng người của Lý Phù Trần.
- Aizz!
Nhìn hồi lâu, lão giả Trịnh gia lắc đầu, đang chuẩn bị đi xuống.
- Nhị bá, ngươi nhìn, hình như là Lý thiếu hiệp?
Trịnh gia chủ kích động, tay chỉ về phương xa.
- Ta nhìn một chút.
Lão giả Trịnh gia vội vàng trở về.
- Là Lý thiếu hiệp, ha ha, chúng ta nhanh đi nghênh đón hắn.
Lão giả Trịnh gia cười ha hả nói.
Ngoài cửa lớn Trịnh gia, cao tầng của Trịnh gia chia thành hai hàng, đứng ở cửa ngênh đón.
- Lý thiếu hiệp, không biết ngọc phật...
Trịnh gia chủ cẩn thận hỏi.
Lý Phù Trần từ đối diện đi tới, cười nói:
- May mắn không làm nhục mệnh.
Nói xong, hắn móc ngọc phật từ l*иg ngực ra.
- Đa tạ Lý thiếu hiệp, đa tạ Lý thiếu hiệp.
Trịnh gia chủ kích động không thôi, từ trên tay Lý Phù Trần tiếp nhận ngọc phật.
Bởi vì tu luyện Huyền Long Bí Pháp, cần dùng đến ngọc phật, nên Lý Phù Trần không thể làm gì khác hơn là tạm trú tại Trịnh gia.
Hắn định đem Huyền Long Bí Pháp tu luyện tới thứ ba tầng rồi mới trở về.
Tránh cho lần sau lại tới.
- Lý thiếu hiệp, bữa trưa của ngài.
Bên ngoài, hai thị nữ bưng thức ăn vào.
- Để trên bàn đá bên ngoài đi, một hồi nữa ta sẽ ăn.
Trong phòng, truyền ra âm thanh của Lý Phù Trần.
- Lý thiếu hiệp đúng là khắc khổ, một tuần nay, mỗi ngày đều không bước chân ra khỏi nhà, khắc khổ luyện công, khó trách có thức lực như vậy.
- Aizz, nếu Lý thiếu hiệp là phu quân của ta thì tốt biết mấy.
- Đừng có nằm mơ, tiểu thư Trịnh gia ta còn không xứng với Lý thiếu hiệp, ngươi dẹp ý niệm này đi!
- Ta chỉ nói một chút thôi.
Để thức ăn xuống, hai tên thị nữ thấp giọng cười nói rời đi.
Lý Phù Trần cười khổ, lắc đầu một cái.
Huyền Long Bí Pháp tầng thứ ba, rất khó luyện, nửa tháng trôi qua, hắn còn chưa tìm được thời cơ đột phá, phỏng chừng, không có một hai tháng thì không thể nào luyện thành.
Một ngày nọ, Lý Phù Trần vẫn đang tu luyện như cũ.
Trên đường lớn cách Trịnh gia mười mấy dặm, một nhóm người cưỡi Yêu Huyết Mã chạy như bay tới Trịnh gia.
- Khánh Dương thiếu gia, tên Trịnh gia chủ này thật đúng là không thích uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt, Khánh Dương thiếu gia vừa ý tiểu thư Trịnh gia Trịnh Vi, là phúc phận của Trịnh gia bọn chúng, bọn chúng lại dám cự tuyệt.
- Không sai, tiểu thư của tiểu gia tộc Lữ gia đó không theo Khánh Dương thiếu gia, đến cuối cùng không phải vẫn làm tiểu thϊếp cho Khánh Dương thiếu gia sao.
Cưỡi Yêu Huyết Mã Nhị cấp đi đầu chính là một tên thanh niên chừng ba mươi tuổi, một khuôn mặt ngựa, mũi hình củ tỏi, hình dáng không xấu xí, nhưng làm người khác không dễ chịu.
Hai tên hán tử bên cạnh không ngừng nịnh nọt thanh niên này.
Thanh niên gọi là Mã Khánh Dương, hắn âm ngoan nói:
- Tiểu thư Lữ gia không chịu theo ta, ta hành hạ nàng một tháng, tiểu thư Trịnh gia này không theo ta, đợi ta bắt nàng về, nhất định hành hạ nàng ba tháng.
Mã gia hắn là một trong ba gia tộc của Lâm Sát Thành, trong gia tộc có ba vị Võ giả Địa Sát cảnh, không ít đệ tử Mã gia tiến vào Thương Lan Tông, toàn bộ Lâm Sát Thành, ngoại trừ hai gia tộc lớn còn lại, không ai dám đắc tội Mã gia.
- Khánh Dương thiếu gia, đến Trịnh gia.
- Xông vào
Tốc độ của Mã Khánh Dương không giảm, cả người lẫn ngựa xông vào Trịnh gia.
Nhiều người ngựa xông vào như vậy, làm Trịnh gia lòng người bàng hoàng.
Trịnh gia chủ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đi tới Mã Khánh Dương đang cưỡi Yêu Huyết Mã ôm quyền nói:
- Khánh Dương thiếu gia, không biết hôm nay tới Trịnh gia, là có chuyện gì?
Mã Khánh Dương không nói gì, hán tử bên cạnh hắn hừ lạnh nói:
- Mang con gái của ngươi ra ngoài, Khánh Dương thiếu gia nhà ta, phải dẫn nàng trở về Mã gia, ngoài ra, chuẩn bị mười vạn kim tệ làm sính lễ, nếu không, ngươi tự biết.
Trịnh gia chủ kềm chế lửa giận trong lòng, thấp giọng nói:
- Khánh Dương thiếu gia có thể vừa ý tiểu nữ, theo đạo lý mà nói, là phúc phận của tiểu nữ, nhưng mà tiểu nữ đã sớm có người yêu, cho nên...
- To gan, ngươi có biết, Khánh Dương thiếu gia nhà ta là cháu trai duy nhất của lão tổ, còn dám dài dòng, thì diệt Trịnh gia ngươi.
Một tên hán tử khác rút ra trường kiếm, phẫn nộ quát.
Dù sao Trịnh gia chủ là người đứng đầu một gia tộc, lúc này cũng tức giận, hắn cứng rắn nói:
- Mã gia ngươi làm xằng làm bậy, Thành chủ có biết chuyện này?
Đệ nhất gia tộc của Lâm Sát Thành không nghi ngờ chút nào là gia tộc của Thành chủ Hứa gia.
Mã Khánh Dương nghe vậy, trong mắt lóe lên sát khí:
- Dám dùng Thành chủ áp ta, ngươi muốn chết phải không?
- Không dám, nhưng cũng không cần uy hϊếp ta.
Trịnh gia chủ còn không tin Mã gia dám diệt Trịnh gia hắn, Thương Lan Tông là tông môn chính đạo, trong phạm vi thống trị tương đối hoà bình, một đại gia tộc diệt một tiểu gia tộc, trừ khi âm thầm làm việc, hơn nữa khiến người khác không hay biết, nếu không, Thành chủ nhất định sẽ quản, dù sao trong thành thị mình quản hạt xảy ra chuyện này, sẽ tổn hại uy tín của hắn.
- Ha ha, diệt Trịnh gia ngươi, ta không ngu như vậy, nhưng đem ngươi về tra hỏi, thì có thể làm được. Tất cả nghe lệnh, Trịnh gia chủ âm thầm mưu hại một thành viên của Mã gia ta, bây giờ lấy được tang vật, lập tức bắt hắn về thẩm vấn, người kháng cự, đánh tàn phế cho ta.
Mã Khánh Dương vung tay lên, âm tàn nói.
- Các ngươi dám!
Lão giả Trịnh gia đi ra đại sảnh, cả giận nói.
- Có gì không dám, Mã gia ta chính là trời của Lâm Sát Thành này, không tuân theo Mã gia, thì phải bắt lại.
Theo Mã Khánh Dương ra lệnh, trên Yêu Huyết Mã sau lưng hắn, bốn tên Võ giả Quy Nguyên cảnh cửu trọng nhảy xuống, vây Trịnh gia chủ và lão giả Trịnh gia lại.
Sắc mặt của Trịnh gia chủ âm trầm vô cùng, thật ngông cuồng, thật vô pháp vô thiên.
- Phụ thân.
Ngay lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp lo lắng chạy tới.
- Vi nhi, làm sao ngươi đi ta, mau trở vào đi.
Vẻ mặt của Trịnh gia chủ đại biến.
- Nếu đã đi ra thì cần gì phải vào, Trịnh Vi, phụ thân ngươi phạm lỗi, phải đi tới Mã gia ta một chuyến, tốt nhất ngươi nên đi theo, nói không chừng có thể giảm cho phụ thân ngươi một ít tội, nếu hầu hạ ta tốt, thả ra phụ thân ngươi cũng không phải không thể.
Mã Khánh Dương háo sắc như mệnh, há mồm cười nói.
- Ta cùng các ngươi trở về, nhưng phải bỏ qua phụ thân ta.
Trịnh Vi cam chịu nói.
- Vi nhi, không thể.
Trịnh gia chủ nóng nảy nói.
- Phụ thân ngươi nói năng lỗ mãng, đã phạm vào đại kỵ của ta, nhưng ta có thể cho hắn một cơ hội, để cho hắn quỳ xuống cầu xin ta.
Mã Khánh Dương một mực không xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống.
- Đáng ghét.
Trịnh gia chủ muốn liều mạng.
- Khẩu khí thật lớn, ai cho ngươi gan chó giễu võ dương oai nơi này.
Ngay lúc này, một bóng người đi ra tiền viện Trịnh gia.
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết phải không? Dám mắng Khánh Dương thiếu gia là chó.
Một hán tử rút kiếm chém về phía Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần loé lên hàn quang, đánh ra một chưởng.
Hồng quang chói mắt, trong nháy mắt, tên hán tử này hoá thành than đen, văng ra ngoài.
Mọi người Mã gia thấy vậy đều trợn tròn mắt.
Lại dám gϊếŧ người của Mã gia bọn họ, tên này đã phạm vào sai lầm không thể bù đắp, ai cũng không cứu được hắn, Thành chủ tới, bọn họ đều có lý.
- Rác rưởi từ đâu nhô ra, làm thịt hắn cho ta.
Mã Khánh Dương hét lên.
- Gϊếŧ!
Rất nhiều người của Mã gia gϊếŧ tới Lý Phù Trần.