Dịch giả: rolland
Thú triều không chỉ cuốn qua Thú Huyết Trấn, còn cuốn qua nhiều trấn khác.
Toàn bộ Cuồng Thú Thành, mật độ Yêu thú gấp mấy lần so với trước đây, rừng cây nhỏ thường ngày vô cùng an toàn, hiện tại nói không chừng có Yêu thú ẩn núp ở đó.
Mọi người cũng không đi Cuồng Thú Thành trao đổi Yêu hạch, ở trong tông môn có Giao Dịch Đại Điện.
Tông môn, thật ra cũng là một thành phố, chỉ là thành phố này có rất nhiều cường giả.
- Ba viên Yêu hạch Nhị cấp Sơ giai, hai viên Yêu hạch Nhị cấp Trung giai, một viên Yêu hạch Nhị cấp Cao giai biến dị, tổng cộng 30 vạn kim tệ.
Giao Dịch Đại Điện, Lý Phù Trần từ chiến trường Thú Huyết Trấn thu được sáu viên Yêu hạch, đổi được 30 vạn kim tệ.
- Lý sư đệ, lần này ngươi có một bút tài khoản lớn, phải mời chúng ta đến Trân Vị Các ăn một bữa a.
Trần Phương Hoa đề nghị.
- Đúng a.
Triệu Minh Nguyệt gật đầu liên tục.
Lý Phù Trần cười một tiếng:
- Không thành vấn đề.
Trân Vị Các là thực đường (nhà ăn) cao cấp của Thương Lan Tông, tương tự như tửu lâu bên ngoài, nhưng thức ăn bên trong vô cùng đắc, một bữa cơm hở một tí là ngàn kim tệ, xa xỉ một chút thì mấy chục ngàn kim tệ là chuyện bình thường.
Thương Lan Tông chia làm bốn chỗ Trân Vị Các, khu vực Ngoại Tông một tòa, Nội Tông một tòa, khu vực Chân Truyền một tòa, khu vực Hạch Tâm một tòa.
Nội Tông Trân Vị Các.
- Ăn ngon, lần trước ăn một lần, một mực nhớ thương, lần này rốt cuộc cũng được ăn nữa.
Trần Phương Hoa dùng đũa kẹp một miếng thịt các bỏ vào miệng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Triệu Minh Nguyệt cũng ăn không ngừng, mặc dù nàng là cháu gái của Đại trưởng lão Nội Tông, nhưng luôn độc lập tự chủ, rất ít đi đòi các loại tài nguyên.
Nhìn một bàn thức ăn, Lý Phù Trần rốt cuộc biết tại sao thức ăn trong Trân Vị Các lại đắc như vậy, nguyên liệu nơi này phần lớn là nguyên liệu trung cấp như rau cải, linh cầm, trừng của linh cầm, đậu hủ được làm bằng linh đậu, bảo ngư cấp hai...
Phải biết là Bảo ngư Nhị cấp giá trị 1 ngàn điểm cống hiến một cân, mười cân chính là 1 vạn điểm cống hiến, nếu đổi thành kim tệ chính là 2 vạn kim tệ a, tính luôn phí tổn chế biến, con Bảo ngư này ước chừng 2 vạn 1 ngàn kim tệ.
Cũng mau là những nguyên liệu nấu ăn trung cấp khác khá rẻ, cộng lại chỉ 9 ngàn kim tệ.
Bữa cơn này, Lý Phù Trần phải tốn 3 vạn kim tệ.
Nhưng hắn cũng không đau lòng, hắn cùng hai người kia đắm chìm trong việc hưởng thụ thức ăn ngon.
Dùng nguyên liệu trung cấp nấu ăn đúng là nhân gian mỹ vị, loại cảm giác này không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu ví những thứ này là thức ăn ngon, thì thức ăn trước kia là tẻ nhạt vô vị.
Sau bữa ăn, ba người cảm thấy thân thể đều nóng lên.
Nguyên liệu nấu ăn có cấp bậc phi thường bổ dưỡng, ba người ăn bữa cơm này, tương đương ăn mấy viên Hoàng cấp Cao giai Long Hổ Đan, thân thể không nóng lên mới lạ.
Sau khi đi ra Trân Vị Các, gió núi thổi qua, mát mẻ hơn rất nhiều.
- Lý Phù Trần, ngươi rốt cuộc chịu đi ra, hãy tự đoạn một cánh tay đi! Không cần kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự kiên nhẫn của ta, đúng rồi, quên nói cho ngươi, ta là Liêu Thiên Quân, tiểu thúc của Liêu Hải Long.
Mười thước ngoài cửa Trân Vị Các, một thanh niên ngang tàng, lạnh lẽo nhìn chòng chọc Lý Phù Trần như nhìn một người chết.
- Liêu Thiên Quân, Lý Phù Trần là bằng hữu của ta, khuyên ngươi nên nhanh chóng rời đi.
Trần Phương Hoa lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của Liêu Thiên Quân nhìn về phía Trần Phương Hoa:
- Trần Phương Hoa, ngươi muốn quản chuyện này sao?
- Không sai, chuyện này ta nhất định quản.
Trần Phương Hoa không chút do dự nào.
Ha hả!
Liêu Thiên Quân cười gằn:
- Trần Phương Hoa, ngươi cực kỳ ngu ngốc, vốn có một tiền đồ tốt đẹp, đáng tiếc, vì một con kiến hôi hén mọn mà chôn vùi, hay ngươi cho là ta nói mạnh miệng, nhưng sau này ngươi sẽ biết, ngươi đã làm ra quyết định sai lầm.
Không biết tại sao khi Trần Phương Hoa nghe Liêu Thiên Quân nói những lời này, có chút phát lạnh.
Triệu Minh Nguyệt có chút không ưa Liêu Thiên Quân uy hϊếp Trần Phương Hoa, híp mắt nói:
- Liêu Thiên Quân, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn âm thầm động Trần sư tỷ, thì ngươi cứ chờ coi.
Liêu Thiên Quân nghe vậy, không để ý nói:
- Ai nói ta muốn động nàng, chẳng lẽ nói cũng phạm tông quy sao?
- Ngươi!
Triệu Minh Nguyệt làm sao có thể nói lại Liêu Thiên Quân, mới nói một câu liền bị đối phương chặn họng.
Ánh mắt của hắn lần nữa chuyển sang Lý Phù Trần, Liêu Thiên Quân khinh thường nói:
- Sao đây, ngươi định cả đời núp sau lưng hai người đàn bà này, làm một con rùa đen rút đầu? Bây giờ tự đoạn một cánh tay, ta có thể không nhắc lại chuyện cũ, bằng không, hậu quả ngươi không cách nào chịu được, ngàn vạn lần đừng coi lời nói của ta là chuyện đùa, ta là người rất nghiêm túc.
Lúc Liêu Thiên Quân nói chuyện, hết sức lịch sự, nhưng làm người khác cảm giác giống như một con rắn độc, mỗi một chữ đều lạnh tim.
Lý Phù Trần cười một tiếng:
- Liêu Thiên Quân, ta nhớ không sai thì năm nay ngươi ba mươi mốt tuổi đi!
- Phải thì như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng bởi vì tuổi tác mà ta không tốt tìm ngươi phiền toái, vậy thì ngươi đã lầm rồi.
Liêu Thiên Quân cười nhạt.
Lý Phù Trần lắc đầu một cái:
- Cho ta một năm, một năm sau, Nội Tông, Phong Vân Đài, một trận thắng thua.
Phong Vân Đài, nơi đặc biệt cho đệ tử giải quyết ân oán.
Mặc dù Phong Vân Đài cấm chỉ gϊếŧ người, nhưng lại có thể đánh đối phương tàn phế, hơn nữa phe thất bại không được trả thù, khi bị tông môn tra ra âm thầm trả thù sẽ trực tiếp xử tử.
- Một năm?
Liêu Thiên Quân đánh giá Lý Phù Trần.
Thân hình của Lý Phù Trần như trường thương, gió núi lất phất, vẫn không nhúc nhích, cặp mắt của đối phương sau không lường được, không có bất kỳ lo lắng nào.
- Xin lỗi, ta không muốn cho ngươi một năm, bây giờ hãy tự đoạn một cánh tay đi, các nàng không thể mãi ở bên cạnh ngươi.
Liêu Thiên Quân lắc đầu.
Hắn là người thích nắm chắc mọi chuyện, một năm sau, biến số quá nhiều.
Huống chi, tại sao hắn phải cho đối phương một năm.
- Liêu Thiên Quân, ngươi đúng là một tên quỷ nhát gan, ngươi là Quy Nguyên cảnh bát trọng, Lý Phù Trần chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng, một năm cũng không dám, tính cái gì anh hùng hảo hán.
Triệu Minh Nguyệt khinh bỉ nói.
Động tĩnh bên này hấp dẫn không ít đệ tử Nội Tông.
Nghe Triệu Minh Nguyệt nói, mọi người nhìn về phía Liêu Thiên Quân, vẻ mặt có chút khác thường.
Sắc mặt của Liêu Thiên Quân từ từ khó coi:
- Được, ta cho ngươi một năm, một năm sau, Phong Vân Đài gặp lại, đến lúc đó ta sẽ phế bỏ đan điền, cắt đứt tứ chi của ngươi, để cho ngươi suốt đời sống trên giường.
- Những lời này ta cũng muốn nói cho ngươi.
Lý Phù Trần thờ ơ, nhàn nhạt nói.
Lý Phù Trần rất tĩnh táo, khiến cho Liêu Thiên Quân suýt nữa không khống chế, cho tới bây giờ hắn đều nắm chắc mọi thứ, nhưng ở Lý Phù Trần nơi này, hắn có cảm giác rất bị động.
Bất kể hắn nói cái gì, Lý Phù Trần đều không lộ ra cảm tình gì.
- Hừ, ta cũng không tin, một năm sau, ngươi có tiến bộ bao lớn, đến lúc đó đừng khóc lóc xin tha thứ.
Liêu Thiên Quân bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
- Một năm sau, Liêu sư huynh quyết chiến với Lý Phù Trần ở Phong Vân Đài?
- Lý Phù Trần có phải quá lỗ mãnh hay không, Liêu sư huynh nửa năm trước đã bước vào Quy Nguyên cảnh bát trọng, một năm sau, rất có thể bước vào Quy Nguyên cảnh cửu trọng.
- Có chút lỗ mãng a, Lý Phù Trần mới có tu vi Quy Nguyên cảnh tứ trọng, một năm sau, nhiều nhất là Quy Nguyên cảnh lục trọng, hơn nữa còn không chắc, một trọng so với một trọng khó đột phá hơn.
Những đệ tử Nội Tông vây xem bàn luận sôi nổi, phần lớn người không quá coi trọng Lý Phù Trần.