Dịch giả: rolland
- Tình hình không ổn, lại là Thiết Bối Tinh Tinh.
Lý Phù Trần cau mày.
Thiết Bối Tinh Tinh là Yêu thú Nhị cấp Cao giai, một loại rất cường đại, lực lượng thân thể khoảng chừng 2 vạn cân, phối hợp với Yêu khí, mạnh mẽ xé một Võ giả Quy Nguyên cảnh Cao giai không phải chuyện đáng kể gì.
Còn chuyện hắn bị để mắt tới cũng không phức tạp gì, loài người cần tài liệu trên thân Yêu thú, Yêu thú thì muốn máu thịt của loài người.
Lực lượng thân thể của Lý Phù Trần khoảng chừng 1 vạn 5 ngàn cân, trong mắt của Thiết Bối Tinh Tinh không thể nghi ngờ là một viên thuốc bổ biết di động.
Sau mấy bước, Thiết Bối Tinh Tinh đi tới trước người Lý Phù Trần, chiều cao của nó hơn ba bốn thước, nắm đấm gần bằng một chậu nước, đập một quyền về phía Lý Phù Trần.
Cương phong mãnh miệt gần trong gang tấc, tóc của Lý Phù Trần bay phấp phới.
Ầm!
Một cái hố to xuất hiện, đất bùn văng tung tóe.
Thiết Bối Tinh Tinh thu lại nắm đấm, đi vào hố to nhìn một cái, vẻ mặt nghi ngờ.
Chẳng lẻ một quyền của mình đánh đối phương tan xương nát thịt, hài cốt không còn?
- Xem kiếm!
Phía sau Thiết Bối Tinh Tinh, thân hình của Lý Phù Trần lơ lửng giữa không trung, chém xuống một kiếm.
Một kiếm này cực kỳ chói mắt, giống như lưu tinh rơi phá trường không, ánh sáng cùng tốc độ trong nháy mắt đó khiến cho tâm thần của người khác dao động.
Phốc!
Yêu khí của Thiết Bối Tinh Tinh dưới một kiếm này, không khác gì tờ giấy, nhanh chóng tan rã, Thiết Bối Tinh Tinh trực tiếp bại lộ dưới kiếm.
Trong nháy mặt, máu tươi bắn ra, sau đầu Thiết Bối Tinh Tinh xuất hiện một lỗ máu.
Nhưng Lý Phù Trần lại lắc đầu, bằng vào cảm ứng theo Huyền Thiết Kiếm truyền tới, hắn biết, một kiếm này không thể xuyên qua đầu của Thiết Bối Tinh Tinh.
Bàn chân đạp trên lưng Thiết Bối Tinh Tinh, Lý Phù Trần bay ngược lên, tránh được một quyền khi xoay thân của Thiết Bối Tinh Tinh.
Thiết Bối Tinh Tinh bị thương, bạo phát hung tính, điên cuồng đuổi theo Lý Phù Trần.
Thiết Bối Tinh Tinh vốn không giỏi về tốc độ, không cách nào đuổi kịp Lý Phù Trần, tức giận kêu gào.
- Vạn Mai Kiếm Pháp!
Vô số kiếm quang bùng nổ, không biết từ lúc nào, Lý Phù Trần và Thiết Bối Tinh Tinh tiến vào khu vực chiến đấu của Trần Phương Hoa, nhìn thấy Lý Phù Trần, Trần Phương Hoa ngang nhiên xuất thủ.
Trong nháy mắt, Thiết Bối Tinh Tinh thành một cái tổ ong, toàn thân đều là lỗ máu.
Nhưng mà Thiết Bối Tinh Tinh có phòng ngự mạnh mẽ, ngược lại không có chết, làm cho Trần Phương Hoa giật mình.
- Chết!
Trần Phương Hoa đổi lại một kiếm pháp mới, xuyên thủng yết hầu của Thiết Bối Tinh Tinh.
- Đa tạ.
Lý Phù Trần nói cảm tạ.
Trần Phương Hoa như cười mà không cười nói:
- Khinh công của ngươi không tệ a, thậm chí ngay cả Thiết Bối Tinh Tinh cũng không đuổi kịp ngươi.
Mặc dù Thiết Bối Tinh Tinh không giỏi tốc độ, nhưng chỉ tương đối mà thôi.
Lý Phù Trần mà một tên Võ giả Quy Nguyên cảnh tứ trọng, có thể tránh được Thiết Bối Tinh Tinh đuổi gϊếŧ, thành tựu về khinh công không thể tưởng tượng được.
- Không bằng chúng ta hợp thành một đội đi!
Triệu Minh Nguyệt đề nghị.
Nàng rất tò mò đối với Lý Phù Trần, sau khi hợp thành một đội có lẽ nhìn ra được một hai.
- Được, ta không có ý kiến.
Trần Phương Hoa gật đầu.
- Ta cũng không có ý kiến.
Lý Phù Trần suy nghĩ một chút, cũng gật đầu.
Bất kể như thế nào, đối phương đã giúp hắn giải quyết một cái phiền phức, hắn không thể trở mặt ngay với người ta được.
Tổ ba người làm hiệu suất tăng lên không ít.
Trần Phương Hoa trực diện, Lý Phù Trần cùng Triệu Minh Nguyệt một trái một phải, hiệu suất chém gϊếŧ Yêu thú không kém hơn chín người Liêu Hải Long.
Duy nhất để Lý Phù Trần buồn bực chính là, Trần Phương Hoa cùng Triệu Minh Nguyệt thỉnh thoảng lại chú ý hắn.
Hắn cũng không nghĩ hai người đối với hắn có hảo cảm mà là đang muốn tìm ra bí mật của hắn.
"Nếu bí mật bị đào ra dễ dàng thì còn là bí mật sao?"
Lý Phù Trần thầm nói.
Lý Phù Trần không biết là, Trần Phương Hoa cùng Triệu Minh Nguyệt cũng rất giật mình.
Hai nàng nhìn Lý Phù Trần xuất thủ, vô cùng ác liệt, kiếm quang lóe lên, như điện quang hỏa thạch, hơn nửa mỗi kiếm đều có uy lực rất lớn, vượt xa đệ tử Nội Tông tu vi Quy Nguyên cảnh ngũ lục trọng.
Triệu Minh Nguyệt không nhịn được hỏi:
- Lý Phù Trần, Xích Hỏa Huyền Công của ngươi tới tầng thứ mấy.
Tu vi của nàng tương đương với Lý Phù Trần, Minh Ngọc Huyền Công tầng thứ mười, nàng đoán Xích Hỏa Huyền Công của Lý Phù Trần khoảng chừng tầng thứ mười một.
Trần Phương Hoa cũng không nhịn được mà nhìn về phía Lý Phù Trần.
Nàng trở thành đệ tử Nội Tông hơn sáu năm, nhưng mới đem Thanh Nguyên Huyền Công tu luyện đến tầng thứ mười hai mà thôi.
Lý Phù Trần cảm thấy không cần thiết giấu giếm, nói:
- Tầng thứ mười ba.
- Tầng thứ mười ba sao? Khá tốt, cái gì...
Triệu Minh Nguyệt theo bản năng gật đầu, nhưng nhanh phát giác có cái gì không đúng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm há ra, trợn mắt nhìn.
- Tầng thứ mười ba...
Trần Phương Hoa hít một ngụm khí lạnh.
Công pháp vốn khó luyện hơn Võ học, công pháp Huyền cấp Trung giai khó luyện có thể so với Võ học Huyền cấp Cao giai.
Mặc dù đối với Võ giả rất ít hạn chế, chỉ cần đến Quy Nguyên cảnh liền có thể tu luyện, mà Võ học Huyền cấp Cao giai, không tới Địa Sát cảnh, căn bản không thể nắm giữa tinh nghĩa trong đó.
Nhưng như thế nào đi nữa thì công pháp Huyền cấp Trung giai, một năm đột phá một tầng đã là thiên tài rồi, một năm đột phá hai tầng, căn cốt ngũ tinh cũng làm không được, Lý Phù Trần từ tầng thứ bảy đột phá đến tầng thứ mười ba, ròng rã sáu tầng.
- Lúc ta ở Ngoại Tông, đã đem Xích Hỏa Huyền Công tu luyện tới tầng thứ chín rồi, một năm hai tầng cũng không tồi!
Lý Phù Trần nói.
Triệu Minh Nguyệt trợn trắng mắt:
- Công pháp càng về sau càng khó tăng lên, không đúng, ngươi vừa nói cái gì, ngươi ở Ngoại Tông đã tu luyện Xích Hỏa Huyền Công tới tầng thứ chín, điều này sao có thể?
Luyện Khí cảnh có thể đem công pháp Huyền cấp Trung giai tăng lên một tầng, đến tầng thứ tám, đã thuộc về cấp bậc yêu nghiệt, chỉ có căn cốt ngũ tinh mới làm được.
Dưới ngũ tinh cần dùng đan được mới đột phá.
Lý Phù Trần lại có thể tăng lên hai tầng ở Luyện Khí cảnh, còn muốn người khác sống hay không.
Trần Phương Hoa cố gắng kiềm chế buồn bực, nói:
- Ngộ tính của ngươi ở Thương Lan Tông ta, phỏng chừng chỉ có Kiếm Si sư huynh mới so với ngươi được.
Nàng không so sánh Lý Phù Trần cùng Kiếm Si, mà nói Kiếm Si có thể so sánh với hắn, trong lòng nàng, nàng cho rằng Kiếm Si cũng chỉ đến như thế.
- Ta cũng chỉ có ngộ tính mà thôi.
Lý Phù Trần chém gϊếŧ một con Yêu thú Nhị cấp Đê giai, nói.
Triệu Minh Nguyệt nói:
- Nếu ta có ngộ tính như ngươi thì thật tốt.
Nói xong, vẻ mặt của nàng đầy hâm mộ, nàng có căn cốt tứ tinh, nếu ngộ tính có thể như Lý Phù Trần, căn cốt năm sao cũng không bằng nàng.
- Căn cốt của ngươi chỉ là phổ thông sao?
Triệu Minh Nguyệt không nhịn được hỏi lại.
Lý Phù Trần nói:
- Nếu căn cốt của ta là tinh cấp, ngươi nghĩ ta sẽ dừng lại ở Quy Nguyên cảnh tứ trọng sao.
- Cũng đúng.
Triệu Minh Nguyệt gật đầu một cái, nói:
- Ngộ tính của Vũ Văn Thiên không bằng ngươi, nhưng hắn đã đạt tới Quy Nguyên cảnh ngũ trọng.
Căn cốt tăng lên mọi mặt còn ngộ tính chỉ tăng một mặt.
Thời gian từ từ trôi qua, áp lực của mọi người càng ngày càng lớn.
Ban đầu trong một trăm Yêu thú Nhất cấp, mới có một con Yêu thú Nhị cấp, bây giờ mười Yêu thú Nhất cấp sẽ xuất hiện một con Yêu thú Nhị cấp.
Phanh!
Trên chiến trường, có đệ tử Nội Tông bóp nát Cầu Cứu Phù, theo một đạo pháo bông năm màu phóng lên cao, trên tường rào, một tên Trưởng Lão Ngoại Tông nhảy lên, đưa tay lấy tên đệ tử Nội Tông này, hơn nữa một chưởng đánh chết ba con Yêu thú Nhị cấp đang vây công hắn.
Triệu Minh Nguyệt nuốt xuống một viên Hồi Khí Đan, nói:
- Yêu thú Nhị cấp càng ngày càng nhiều, chúng ta phải liên hợp với những người khác.
Áp lực của Trần Phương Hoa tạm thời không lớn, nhưng nàng đồng ý đề nghị của Triệu Minh Nguyệt.
Ngay khi ba người chuẩn bị di chuyển, xa xa, đột nhiên có mấy chục đạo kình khí bộc phát, vô số Yêu thú Nhất, Nhị cấp dưới khí thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng điên cuồng hơn, xong về phía trước.
- Yêu thú Tam cấp.
Con ngươi của Lý Phù Trần co rụt một cái.