Dịch giả: rolland
Hồng Ngọc Công đạt tới tầng thứ năm, tốc độ tu luyện Chân khí của Lý Phù Trần tăng nhanh rất nhiều, hầu như mỗi ngày đều cảm thấy Chân khí tăng lên từng chút từng chút một. Dựa theo tốc độ này, nhiều nhất là bảy tám tháng, có thể đột phá tới Luyện Khí cảnh lục trọng.
Đương nhiên, cái tốc độ này đối với người khác là rất nhanh rồi, nhưng đối với Lý Phù Trần mà nói, vẫn quá chậm.
- Nếu có một kiện trang sức của Võ giả, có thể tăng lên tốc độ tu luyện.
Trên trang sức của Võ giả có khảm Nguyên khí thủy tinh, có thể giúp Võ giả hội tụ Thiên Địa Nguyên Khí, tuy hiệu quả yếu ớt, nhưng lợi ở lâu dài. Lý Phù Trần muốn mua trang sức của Võ giả có khảm Nguyên khí thuỷ tinh cao cấp, hiệu quả chắc cũng không tệ lắm.
Nhưng mà, Lý Phù Trần cũng không dự định lấy kim tệ của cha mẹ mua. Hắn nghĩ, ông trời ban cho hắn Kim Sắc Tiểu Phù, nếu như phải dựa vào người ngoài, thì quá vô dụng. Hắn định dùng kim tệ mà mình kiếm được để mua.
Con đường duy nhất mà hắn thu được kim tệ chính là gϊếŧ Yêu thú, thu thập dược thảo.
Vân Vụ Sơn Mạch rất lớn, lần này Lý Phù Trần thay đổi đường tiến nhập vào Vân Vụ Sơn Mạch.
Nhưng hắn không nghĩ tới là, con đường này vô cùng an toàn, dọc đường không gặp phải một con Yêu thú nào, ngay cả một gốc dược thảo cũng không hái được.
Bất tri bất giác, Lý Phù Trần đi tới bên cạnh một cái hồ trong suốt.
Ven hồ có cỏ dại rất cao, gần như cao tới hông của Lý Phù Trần. Cách đó mấy chục thước, Lý Phù Trần thấy một khối đá lớn ven hồ, trên tảng đá có một gốc cây nhỏ màu xám trắng, dưới ánh mặt trời, hiện lên ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.
- Thạch Tâm Thảo!
Lý Phù Trần híp mắt một cái.
Thạch Tâm Thảo là dược thảo Hoàng cấp Cao giai, một gốc có giá hơn hai trăm kim tệ, sinh trưởng trên khoáng thạch phong phú. Đây là lần đầu tiên, Lý Phù Trần thấy Thạch Tâm Thảo chân chính, dược thảo trước đây biết được đều qua hình vẽ trong sách.
- Nhất định phải lấy được.
Trong ánh mắt của Lý Phù Trần hiện lên tinh quang, Thạch Tâm Thảo có công hiệu cường hoá cốt cách. Thân thể của Yêu thú cường đại như vậy, chính là vì da thịt cùng cốt cách mạnh mẽ hơn nhân loại rất nhiều.
Rút ra Tinh Cương Kiếm, Lý Phù Trần thận trọng tới gần Thạch Tâm Thảo.
Rống!
Ngay khi Lý Phù Trần cách Thạch Tâm Thảo mười bước thì, trong bụi cỏ, đột nhiên có một đạo quanh ảnh màu đỏ bắn ra, khí tức giống như cơn lốc tàn bạo, cuốn lấy cây cỏ bay khắp trời.
- Thanh Phong Nhất Kiếm!
Lý Phù Trần không sợ hãi chút nào, kiếm quang loé lên trên hư không, máu tươi bắn ra.
Ào ào ào!
Quán tính to lớn, làm thân ảnh màu đỏ văng xa hơn mười thước, ở cổ họng của nó, có một lỗ máu sâu, máu bắn ra ngoài.
Huyết Ảnh Báo, Nhất cấp Trung giai Yêu thú, lấy tốc độ làm sở trường, một đấu một, nó không phải là đối thủ của Nhất cấp Trung giai Yêu thú như Thiết Cốt Sài, Thiết Trảo Lang. Nhưng Thiết Cốt Sài, Thiết Trảo Lang dùng hết sức "bú sữa mẹ" cũng không đuổi kịp Huyết Ảnh Báo. Đáng tiếc, trước Thanh Phong Nhất Kiếm của Lý Phù Trần, tốc độ của Huyết Ảnh Báo vẫn không cách nào so sánh được.
Tới bên cạnh Thạch Tâm Thảo, Lý Phù Trần bị vẻ ngoài xinh đẹp của Thạch Tâm Thảo hấp dẫn.
Đây là một cây cỏ nhỏ giống như được điêu khắc từ ngọc thạch, vì đã trưởng thành, nên toả ra ánh sáng màu trắng, cùng một mùi hương giống như gạo.
Cẩn thận ngắt Thạch Tâm Thảo, Lý Phù Trần nhanh chóng để vào trong hộp ngọc, tránh cho Nguyên khí bị xói mòn.
Trong rừng rậm cuối bãi cỏ.
- Đầu Trọc, lão Lục, các ngươi đoán xem ta thấy người nào?
Cung tiễn thủ nhanh nhẹ nhảy lên một cây đại thụ, sau khi nhìn về phía ven hồ, cúi người nói với hai người phía dưới.
- Thấy ai?
Hán tử (người đàn ông) đầu trọc cùng hán tử gầy gò hiếu kỳ nói.
- Là thiếu gia của Lý gia, Lý Phù Trần.
- Lý Phù Trần?
Hán tử gầy gò kinh ngạc.
- Tiểu tử kia dám chạy tới Vân Vụ Sơn Mạch?
- Hắc hắc, cơ hội đã tới, Lý Phù Trần đánh trọng thương Dương Kỳ thiếu gia. Nếu chúng ta đánh chết Lý Phù Trần, đem đầu hắn mang về Dương gia, nhất định sẽ được khen thưởng phong phú.
Hán tử đầu trọc nhếch miệng nói.
Ba người bọn họ là hộ vệ thượng đẳng của Dương gia, bởi vì đánh bạc, tiền lương không đủ, cho nên thỉnh thoảng đi vào Vân Vụ Sơn Mạch thử vận may, kiếm chút tiền đánh bạc.
Thu hồi hộp ngọc, Lý Phù Trần đang muốn xoay người.
Hưu!
Một âm thanh lạnh lẽo phá trường không.
"Có người đánh lén."
Cảm ứng của Lý Phù Trần rất kinh khủng, âm thanh còn chưa vang, thì cả người đã lăn dưới đất, mà trong chớp mắt hắn rời đi, một mũi tên nhọn cắm trên cỏ, rất sâu.
Phốc! Phốc!
Lý Phù Trần không có ngừng lăn mình, sau lưng hắn, hai mũi tên bắn vào bãi cỏ liên tiếp, cung tiễn thủ đánh lén hắn, căn cứ theo quỹ tích mà hắn di động để bắn tên. Nếu không phải hắn nhanh nửa bước, bây giờ đã trở thành một cổ thi thể.
Bắn ba phát liên tiếp, cung tiễn thủ lấy ra một trái cây ăn. Theo hắn, Lý Phù Trần hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
- Đầu Trọc, lão Lục, các người đem thi thể của hắn tới đây đi!
Cung tiễn thủ nói.
- Ngươi thật thoải mái.
Đại hán đầu trọc cười mắng, cùng đại hán gầy đi ra rừng rậm, hướng tới vùng ven hồ.
Cỏ dại rất cao, Lý Phù Trần nhanh chóng ngẩng đầu nhìn phương hướng mà mũi tên phóng tới. Ngoài sáu mươi bảy mươi thước, một đại hán đầu trọc cùng một đại hán gầy đi ra rừng rậm, đi tới bên này.
Bằng vào cảm ứng cường hãn của minh, hắn đoán đại hán đầu trọc có tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng, còn đại hán gầy là Võ giả Luyện Khí cảnh thất trọng.
"Trước tiên giải quyết một cái."
Lý Phù Trần loé lên hàn quang, không một tiếng động ẩn núp đi tới gần đại hán gầy, giống như một con mãng xà.
Năm mươi thước.
Bốn mươi thước.
Ba mươi thước.
Còn cách đại hán gầy ba mươi thước, thì Lý Phù Trần nằm tại chỗ không nhúc nhích, trên người không có một tia khí tức nào, nếu không nhìn ở khoảng cách gần, căn bản không phát hiện sự tồn tại của Lý Phù Trần.
Ma luyện trong Vân Vụ Sơn Mạch hai ngày, Lý Phù Trần dần nắm giữ một ít thiên phú của Linh hồn, ví dụ như có thể giấu diếm hơi thở của mình.
Đương nhiên, hắn không rõ đây là thiên phú của Linh hồn, hay là công hiệu của Kim Sắc Tiểu Phù.
Bụi cỏ cao chừng một thước, che giấu Lý Phù Trần kín đáo. Tay phải đặt trên chuôi kiếm, Lý Phù Trần đợi đại hán gầy tới gần.
Mười thước.
Năm thước.
Ba thước.
"Chính là lúc này."
Thân thể của Lý Phù Trần bắn ra, dưới ánh mặt trời, kiếm quang chói mắt nhoáng qua ánh mắt của đại hán gầy.
Phốc xuy!
Cái cổ mát lạnh, đại hán gầy mở to mắt, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
- Lão Lục.
Đại hán đầu trọc hét lớn một tiếng, nhảy lên, bổ một kiếm về phía Lý Phù Trần.
Một kiếm toàn lực của Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng, đừng nói là Lý Phù Trần, coi như Nhất cấp Trung giai Yêu thú, cũng bị chém thành hai khúc.
Đáng tiếc, Lý Phù Trần cũng không phải Yêu thú, đối với Võ giả nhân loại mà nói, còn đáng sợ hơn Yêu thú, ít nhất Yêu thú không có linh hoạt như thế, cảm ứng của hắn mạnh mẽ, trong nháy mắt có thể phân tích ra quỹ tích công kích của đại hán đầu trọc.
Nhưng mà Lý Phù Trần chỉ có tu vi Luyện Khí cảnh ngũ trọng, cho dù phán đoán ra được quỹ tích công kích của đại hán đầu trọc, cũng không có năng lực phản kích, chỉ có thể tránh qua một bên.
Rầm!
Một tảng đá lớn một thước bị chém đứt, kỹ xảo chiến đấu của đại hán đầu trọc cũng không kém, một kiếm không trúng Lý Phù Trần, hai tay vội phát lực, từ chém xuống đổi thành quét ngang.
Lý Phù Trần đã sớm phòng bị công kích tiếp theo của đại hán, thân thể nhào ra ngoài.
- Hảo tiểu tử!
Con ngươi của đại hán đầu trọc co rụt lại, kinh nghiệm chiến đấu của Lý Phù Trần vượt quá tưởng tượng của hắn, đây không phải là chuyện mà Võ giả Luyện Khí cảnh ngũ trọng có thể làm được.