“Mẹ tôi gả cho Chu Tuấn Mậu lúc đang mang thai tôi, tôi là con của bà và chồng trước, đương nhiên, đối với bên ngoài họ chỉ nói là ‘sinh non’,” Chu Hoài Cẩn cười khổ, “Người ngoài đều cảm thấy Chu Tuấn Mậu có bản lĩnh, có nghị lực, nhiệt tâm công ích, còn yêu nước – quả thật là hình mẫu đức cao vọng trọng, Phí tiên sinh, anh không cho là như thế chứ?”
Phí Độ hơi ngạc nhiên ngước nhìn lên.
“À, tôi nghe nói ông Phí sau khi góa vợ vẫn sống một mình,” Hiển nhiên, Chu Hoài Cẩn đã hiểu lầm nguyên nhân hắn ngạc nhiên, hơi tự giễu mà buông tay, “Chuyện kiểu này đối với anh là rất khó lý giải sao?”
Phí Độ nhẹ giọng hỏi: “Nói vậy anh đã làm giám định ADN?”
Chu Hoài Cẩn nhún vai: “Cái này thì cần gì phải làm? Từ nhỏ tôi đã biết mình không phải con ruột của lão, Chu Tuấn Mậu sẽ không tính sai, nếu không chắc chắn, thì lão phải làm giám định rồi. Tôi không có ảo tưởng gì với lão, Hoài Tín là đứa con một chính xác của lão, lão cũng thờ ơ suốt bao nhiêu năm, huống chi là tôi – không sợ anh chê cười, lão không hạ độc gϊếŧ chết tôi, đã là kết quả của đánh cờ nhiều mặt rồi.”
Tay Phí Độ còn đang run rẩy không khống chế được, hắn đành phải hơi dùng sức bóp chai nước suối giá ngắt, đồng thời hơi suy tư nhìn Chu Hoài Cẩn một cái – mặc dù Chu Hoài Cẩn trông rất trẻ, trên giấy tờ anh ta đã ba mươi tám tuổi rồi.
Chỉ sợ Chu Hoài Cẩn không rõ lắm, ba bảy ba tám năm trước, kỹ thuật giám định ADN còn chưa hề phổ biến.
“Anh đang ám chỉ Chu Tuấn Mậu người này,” Phí Độ cân nhắc từ ngữ, “Sẽ dùng một số thủ đoạn không chính đáng lắm?”
“Chứ không anh cho rằng cha ruột của tôi làm sao mà chết? Thật sự là chết vì bệnh tim à?” Chu Hoài Cẩn lạnh lùng nói, “Trịnh Khải Phong cánh tay đắc lực của lão là kẻ xuất thân du côn, vật họp theo loài, không có gì là bọn họ không làm được.”
“Làm sao anh biết?”
“Mẹ tôi trước lúc lâm chung đã nói cho tôi biết, thời trẻ bà bất mãn với du͙© vọиɠ khống chế và một số… sở thích không dễ chấp nhận của cha ruột tôi, lại tiếc rẻ không ly hôn, dưới các loại cám dỗ đã nɠɵạı ŧìиɧ với Chu Tuấn Mậu, do sự xúi giục của hai tên khốn Chu và Trịnh, cùng bọn chúng hợp mưu làm vụ ấy. Nhưng gian phu da^ʍ phụ cũng muốn thiên trường địa cửu à?” Chu Hoài Cẩn ấm áp như ngọc lộ ra sự cay nghiệt giấu bên trong mấy chục năm, “Quá nực cười! Không bao lâu bà liền phát hiện, người đàn ông này so với kẻ cặn bã lúc trước chỉ hơn chứ không kém, lại không khéo đã có tôi. Chu Tuấn Mậu vẫn cho rằng bà nắm giữ bằng chứng năm đó họ âm mưu gϊếŧ hại Chu Nhã Hậu, vì việc này – và cổ phần tập đoàn trong tay bà, lão vẫn bịt mũi vờ như tôi không tồn tại.”
Sự nghi ngờ trong lòng Phí Độ ngày càng tăng: “Cho rằng?”
“Mẹ tôi có một két sắt bí mật ở một ngân hàng tư nhân, ngoại trừ bản thân bà và người thừa kế di sản do bà chỉ định, thì không ai có thể mở được, chìa khóa ấy chính là thứ bà dùng để kiềm chế Chu Tuấn Mậu, sau đó tới tay tôi,” Chu Hoài Cẩn thở dài, “Bây giờ dù sao Chu Tuấn Mậu cũng chết rồi, tôi cũng có thể nói thật – thực ra trong két sắt chỉ có một hộp thuốc trợ tim hết hạn. Không thì tôi đã khiến lão thân bại danh liệt từ lâu rồi, chứ đâu cần ép mình lá mặt lá trái như bây giờ?”
“Anh nói anh là con Chu Nhã Hậu,” Phí Độ chậm rãi hỏi, “Có những ai biết chuyện này?”
“Chu Đại Long ngoài mặt nhân nghĩa đạo đức, nhưng cả đời tự cho mình là ưng lang, làm sao có thể để mặc người ta biết màu sắc trên đầu mình? Ngoại trừ Trịnh Khải Phong, những người khác hẳn đều bị giấu hết. Có điều Hoài Tín…” Nói đến đây, Chu Hoài Cẩn một lần nữa ngẩng đầu nhìn đèn phòng giải phẫu, dừng một chút, khó khăn tiếp tục, “Hoài Tín từ nhỏ nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác, tôi cảm thấy nó hẳn đã đoán được, chỉ có điều chưa từng mở miệng nói ra. Thằng bé này… Thằng bé này là tôi nhìn lớn lên. Mẹ tôi bị vụ mưu sát năm đó tra tấn cả đời, lúc đẻ Hoài Tín lại lớn tuổi, chứng trầm cảm hậu sản làm nặng thêm vấn đề tinh thần, bà căn bản chẳng có thời gian chăm sóc nó. Ở nhà họ Chu, trừ kẻ sát nhân ngu xuẩn là mẹ tôi, nó là người duy nhất có quan hệ máu mủ với tôi, nó bé xíu, vô tội như vậy, tuy rằng chảy trong người dòng máu kẻ kia… Nhưng mà nó chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có nó.”
Đây là một cặp anh em lớn lên trong gia đình méo mó, đương nhiên có lý do để oán hận lẫn nhau, lại bị ép phải nương tựa vào nhau suốt một thời gian dài.
Chu Hoài Cẩn chắp tay, chống trán: “Nếu có báo ứng, tại sao lại rơi xuống người nó?”
Phí Độ biết, lúc này theo phép lịch sự, hắn nên vỗ vai Chu Hoài Cẩn vành mắt đỏ hoe để an ủi, song trong lòng hắn là sự chán ngán dửng dưng, hắn như một động vật máu lạnh trao đổi chất chậm chạp, lười giơ tay ra.
Hắn nghiêng đầu đánh giá Chu Hoài Cẩn, giọng điệu bình thản hỏi tiếp: “Anh vừa nói Hoài Tín là ‘con một’ của ông già – như vậy, anh đã biết Dương Ba và Chu Tuấn Mậu không có quan hệ huyết thống?”
“Các anh đã tra quan hệ ruột thịt của Dương Ba và Chu Tuấn Mậu? Cảnh sát trong nước hành động nhanh nhẹn đấy.” Chu Hoài Cẩn chớp mạnh mắt vài cái, cố gắng để cảm xúc ổn định lại, khàn khàn nói, “Dương Ba kẻ này… cực kỳ nông cạn, chí lớn tài mọn, ngày ngày bám đít Trịnh Khải Phong, tự xưng là học trò của lão ta, kỳ thực căn bản chỉ học được một chút bên ngoài. Người như vậy, không kinh nghiệm cũng không năng lực, xuất thân và bằng cấp đều tầm thường, tại sao tuổi còn trẻ đã được đề bạt đến vị trí ấy? Dĩ nhiên phải có người phỏng đoán, cho nên lúc ấy xuất hiện lời đồn ‘con riêng’.”
“Lời đồn này một dạo truyền sôi sùng sục, nhưng bất luận là bản thân Chu Tuấn Mậu, hay Trịnh Khải Phong chỗ dựa vững chắc của Dương Ba, đều chưa từng ra mặt giải quyết, dần dà, có thể tên này còn thật sự cho mình là ‘Hoàn Châu thái tử’.” Chu Hoài Cẩn bóp chai nước suối, lắc đầu, “Hắn lặng lẽ thu thập ADN của Chu Tuấn Mậu và mình, lén tìm một trung tâm giám định ADN không chính quy lắm… Đến cả việc này cũng lén lén lút lút, có một số kẻ quả thật là từ trong bản chất đã nhục nhã.”
Phí Độ hỏi tiếp theo lời anh ta: “Anh phát hiện chuyện hắn bí mật tìm người làm giám định?”
“Người phụ trách trung tâm lậu ấy tôi quen khi chơi đá bóng, cũng coi như là bạn chơi bóng,” Chu Hoài Cẩn nói, “‘Rác trắng’ điển hình, một tên lừa đảo, hắn biết bí mật của không ít người, thoạt nhìn như hồ lô cưa miệng, cái gì cũng giữ được, kỳ thực lén giao dịch rất nhiều, chỉ xem anh có trả nổi hay không.”
“Hắn đem chuyện này tiết lộ cho anh biết-“
“Nên nói là, hắn đem chuyện này tặng miễn phí cho tôi,” Chu Hoài Cẩn nói, “Tôi trả tiền mua là một phục vụ khác, tôi bảo hắn thay mẫu của Hoài Tín vào.”
Dương Ba, một gã trai nghèo hai bàn tay trắng, tự dưng được ông chủ khen ngợi, trong lòng hơn một nửa là vừa tự hào vừa cảm kích, thậm chí có thể hơi sợ hãi. Nhất định hắn từng cẩn trọng theo sát người đàn ông có ơn tri ngộ, mỗi ngày đều vắt óc suy tính để mình trông không tầm thường, không chừng còn coi ông lão cuộc đời chứa đầy truyền kỳ ấy là thần tượng để phấn đấu.
Nhưng nếu một ngày kia, hắn phát hiện hết thảy mình có được, có thể chỉ bởi vì mình là người thừa kế hợp pháp của “thần tượng” thì sao?
Mới đầu, hắn tất nhiên kinh ngạc và oán hận, bởi vì điều này có nghĩa là mẹ hắn đã phản bội cha và gia đình, thần tượng cuộc đời hắn đã phản bội lòng tin của hắn.
Thế nhưng, có lẽ người này thiên tính yếu đuối và ti tiện, sự căm hận không hề kiên định này không thể lâu dài, hắn lại mau chóng trỗi lên vài ý nghĩ khác thường – thì ra mình vốn cũng nên ngậm thìa vàng ra đời, hoàn toàn có thể ngang vai ngang vế với đám “tuổi trẻ tài cao” dựa vào bậc cha chú đó.
Chu Hoài Cẩn, Chu Hoài Tín, và đám bạn bè vênh váo hống hách, có tư cách gì khinh thường hắn?
Dựa vào cái gì mà Chu Tuấn Mậu không muốn nhận hắn?
Hắn là con trai Chu Tuấn Mậu, lại là cốt cán của ông Trịnh, ai cũng biết ông Trịnh và con trưởng Chu Thị quan hệ căng thẳng. Cùng là một người cha sinh ra, tại sao hắn chỉ có thể làm công ăn lương, không thể chia một phần trong gia nghiệp khổng lồ này?
Hoặc nói là – Chu Thị không thể là của hắn?
“Thì ra là anh,” Phí Độ thấp giọng nói, “‘Hắn sắp sửa coi khinh vận mệnh, phỉ nhổ sống chết, vượt lên hết thảy lẽ phải, loại bỏ hết thảy nghi ngờ, cố chấp với hi vọng không thể’.”
Chu Hoài Cẩn nhắm mắt, môi khẽ mấp máy, hầu như không thể nghe thấy mà tiếp câu kế: “‘Các ngươi đều biết, tự tin là kẻ thù lớn nhất của loài người."”
(In nghiêng trích từ Macbeth)
“Nữ thần Hecate,” Phí Độ hơi trào phúng nhìn anh ta, “Anh tốn nhiều công sức, khiến Dương Ba cho rằng mình là con rơi của Chu Thị, cho hắn hi vọng vô hạn, mục đích là gì?”
“Dương Ba là người của Trịnh Khải Phong,” Chu Hoài Cẩn nói, “Tôi không biết vì sao Trịnh Khải Phong coi trọng hắn, nhưng lão già đó quả thật coi tên này là tâm phúc, năm ấy cũng là Trịnh đề bạt Dương Ba bất chấp mọi người phản đối, ngay cả Chu Đại Long cũng từng âm thầm có ý kiến – tuy rằng sau đó lão cũng chấp nhận rồi. Đây là một ván cờ, tôi thế đơn lực bạc, chỉ có thể bằng mọi cách phá hoại tình đồng minh của đối thủ trước. Tôi cần khơi lên dã tâm của Dương Ba, lợi dụng hắn cắm một cây gai giữa Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong, tôi muốn khiến tất cả họ đều trả giá đắt.”
Phí Độ thản nhiên nhìn anh ta.
“Là thật, tới nông nỗi này rồi, tôi thực sự không cần thiết lừa anh,” Chu Hoài Cẩn bóp mạnh mũi mình, “Phí tiên sinh, cho dù thủ đoạn của tôi không hề quang minh, tôi cũng chưa từng sử dụng thủ đoạn phạm tội gϊếŧ người phóng hỏa đi báo thù, anh có thể chỉ trích tôi trên đạo đức, nhưng anh phải thừa nhận, tôi làm thế không có gì đáng trách.”
“Chu tiên sinh,” Phí Độ chậm rãi nói, “Anh nên bị chỉ trích, hay nên trả giá đắt, tôi không quyết định được, đầu tiên phải xem anh lãng phí lực lượng cảnh sát, gây ra trò hề như vậy, mang tính chất thế nào, tiếp theo phải xem kết quả điều tra vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu.”
“Tôi không đoán được Chu Tuấn Mậu sẽ bất ngờ chết vì tai nạn giao thông, trong kịch bản tôi sắp xếp, vốn nên do người phụ trách trung tâm giám định ADN kia cho Dương Ba biết kết quả, tôi lại ‘trùng hợp’ có được thứ này, chạy đến trước mặt Dương Ba hỏi tội, tôi sẽ chọc giận hắn trước, rồi nổi giận khẳng định, ‘Ba sẽ không nhận anh’. Tôi hiểu tên Dương Ba này, hắn cực kỳ nông cạn, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, hắn sẽ rất dễ dàng không lựa lời, nếu may mắn, tôi có thể có được một đoạn ghi âm để tương lai dùng. Đồng thời Dương Ba bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rất có thể sẽ dồn nén lại, muốn dùng sự thật ‘nhận tổ quy tông’ vả mặt tôi – đối với việc này tôi còn có bố trí tiếp sau – nhưng bây giờ anh đã nhìn thấy rồi, Chu Tuấn Mậu chết quá không đúng lúc, kế hoạch của tôi vừa bắt đầu đã chết non.”
“Sau khi nghe tin Chu Tuấn Mậu chết, anh lập tức ý thức được, mặc dù kế hoạch bị xáo trộn, nhưng đây cũng là một cơ hội, vậy nên anh gợi ý cho Chu Hoài Tín báo cảnh sát, thu hút sự chú ý của cảnh sát và công chúng tới, đẩy Dương Ba ra làm tấm mộc. Sau đó anh nương dư âm hoài nghi trong vụ tai nạn giao thông, tự biên tự diễn một vở kịch hay, khiến cái chết của Chu Tuấn Mậu càng trở nên phức tạp, trước tiên giá họa cho Dương Ba, rồi dùng chuyện quỹ công ích dẫn dắt cảnh sát điều tra Trịnh Khải Phong, nhân khi Chu Thị rối ren, một mũi tên tiêu diệt hai kẻ địch, đồng thời lợi dụng dư luận đổ dầu vào lửa, khiến Chu Tuấn Mậu hoàn toàn thân bại danh liệt-“
Chu Hoài Cẩn yết hầu nhúc nhích, không giải thích, xem như thừa nhận.
Phí Độ: “Anh không sợ Chu Thị từ đây không gượng dậy nổi, tới tay anh cũng là một đống hỗn độn?”
“Chu Thị hiện tại, là ‘chu’ của Chu Tuấn Mậu,” Chu Hoài Cẩn thấp giọng nói, “Huyết mạch nối liền với danh tiếng sau lưng khi lão còn sống, cũng là một phần của lão, tôi muốn đập nát bức tượng vàng của lão. Về phần những cái khác… Không phải đều là vật ngoài thân à? Phí tiên sinh, nếu trong lòng anh cũng có một cây dằm cắm ở đó từ nhỏ, anh sẽ vì sợ hãi mình táng gia bại sản mà không dám rút nó ra chứ? Tiền tài, vật chất… Đối với người như chúng ta, đôi khi thật sự không có sức hấp dẫn lớn thế đâu.”
Khi nghe câu “dằm trong lòng” kia, các ngón tay Phí Độ vô thức siết chặt hơn, cơ hồ bóp móp chai nước suối. Đúng lúc này, mấy y tá xách huyết tương vội vã chạy qua trước mặt họ, lao vào phòng giải phẫu, trong tiếng bước chân như chứa đựng nhịp điệu xui xẻo.
Chu Hoài Cẩn đứng bật dậy: “Bác sĩ, em tôi…”
Nhà họ Chu là đại kim chủ của bệnh viện Hằng Ái, một nhân viên y tế ăn mặc kiểu y tá uyển chuyển nói: “Anh yên tâm, chúng tôi nhất định cấp cứu hết khả năng.”
Chu Hoài Cẩn nghe được ý nằm ngoài lời nói của đối phương, bước chân hơi lảo đảo.
Phí Độ đỡ khuỷu tay anh ta: “Chu tiên sinh, Hoài Tín với anh mà nói, cũng là vật ngoài thân ư?”
Chu Hoài Cẩn như bị giẫm phải đuôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Song Phí Độ không chịu buông tha: “Khi anh với tay sai Hồ Chấn Vũ kẻ xướng người họa, anh ta đã phát hiện điều gì đó, nhưng không lộ ra, mà còn phối hợp diễn tiếp vở kịch này, anh có biết anh ta đã nói gì với Hồ Chấn Vũ không?”
“Tôi không…”
“Anh ta nói mình không hiểu những việc đó của các anh, chỉ cần anh bình an,” Phí Độ hạ giọng xuống vừa nhanh vừa cứng rắn, như một con dao găm ngắn mà sắc lẻm, đâm vào tai Chu Hoài Cẩn, “Sau đó khi tôi thăm dò, anh ta thậm chí định nhận tội ‘bắt cóc’ thay anh. Chu tiên sinh, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, từ ban nãy đến bây giờ, anh kể vở hoàng tử báo thù ký có nhân có quả, tại sao không nhắc một câu tới cô gái cầm dao hành hung, giống như anh biết tại sao cô ta phát rồ như vậy. Anh có thể cho tôi biết không-“
Cửa phòng giải phẫu chợt mở ra từ bên trong, đột nhiên cắt ngang Phí Độ.
Chiếc đồng hồ vội vàng chạy không ngừng một giây trên tường bệnh viện như cũng tạm dừng theo, Chu Hoài Cẩn ánh mắt kinh hoàng nhìn bác sĩ đi ra. Mà cùng lúc đó, di động trong túi quần Phí Độ rung nhẹ, hắn lấy ra xem, Lạc Văn Chu gửi cho hắn một tin nhắn lời ít ý nhiều – “Đổng Hiểu Tình chết rồi.”
Phí Độ sửng sốt, lập tức buông Chu Hoài Cẩn ra, phản ứng đầu tiên là gọi điện lại: “Anh làm sao rồi?”
Bên phía Lạc Văn Chu rất ồn ào, còn chưa kịp lên tiếng, Chu Hoài Cẩn trước mặt Phí Độ đã quỳ thụp xuống đất, hắn nghe thấy bác sĩ nói: “Xin lỗi Chu tiên sinh, chúng tôi thật sự…”