Bần Hàn Tức Phụ

Chương 41

Editor: Đô Đô

Loại chuyện báo tin mừng này, vốn dĩ cũng không cần Tạ Thành Nam tự thân xuất mã.

Bất quá lần này thứ hạng Triệu Từ không sai, được thánh thượng sắc phong thám hoa lang, từ lúc khai quốc tới nay, lần đầu tiên Bì Lăng huyện ra thám hoa lang, hắn nhất định phải biểu hiện một chút. Cho nên quan sai báo tin mừng bên Bắc Đô Thành vừa đến, hắn liền cưỡi ngựa dẫn người đến Triệu gia thôn.

Lại không nghĩ mới đi đến cửa thôn, liền nghe thấy tiếng pháo trúc kêu răng rắc.

Vừa vào thôn lại trông thấy già trẻ lớn bé tụ tập một chỗ tung tăng hoan hô như chim sẻ, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, chẳng lẽ người trong thôn này đã biết chuyện Triệu Từ đỗ thám hoa?

"Ai nha, Huyện lệnh đại nhân tới."

Lão tộc trưởng đang cười tủm tỉm nhìn người trong thôn, khóe mắt lơ đãng quét qua bóng dáng Tạ Thành Nam mặc quan phục màu xanh biếc, mặc dù hắn chưa thấy mặt Tạ Thành Nam, bất quá đã nhìn thấy quan bào này, lúc này biết thân phận người đến, kinh hô ra tiếng.

Người bên cạnh nghe được, cũng lập tức im lặng, nhìn về phía Tạ Thành Nam.

Chỉ thấy một người cưỡi ngựa đi ở đằng trước, đằng sau có mấy người mặc áo choàng đỏ đi theo, vui vẻ. Hơn nữa còn có người ở thổi kèn Xona.

Dù gì Triệu gia thôn nhân cũng đã từng một lần chứng kiến cảnh tượng quan sai đến báo tin mừng, xem như người từng trải việc đời đâu, thấy cái trận chiến này, rối rít bắt đầu suy đoán.

Lão tộc trưởng chạy tới nghênh đón: "Thảo dân gặp qua đại nhân."

Những người còn lại cũng đều rối rít hành lễ.

Hôm nay Tạ Thành Nam là đến báo tin mừng, ở đâu nhận đại lễ này, vội vàng xuống ngựa đỡ lão tộc trưởng dậy: "Mau mau đứng lên đi, hôm nay chính là ngày đại hỉ của Triệu gia thôn đấy."

Lão tộc trưởng nghe vậy, kinh ngạc nói: "Chớ không phải là đại nhân cũng biết hôm nay ngày thôn ta khai giảng tộc đường?"

"Tộc đường?" Tạ Thành Nam sững sờ, lập tức xuat tay: "Không phải không phải, lão ông, hôm nay đến là muốn thông báo vì hỉ sự càng lớn đâu. Bổn quan xin chúc mừng trước, Triệu cử nhân Triệu gia thôn hiện giờ đã đỗ thi đình, Thánh thượng sắc phong thám hoa lang, đến Hàn lâm viện làm việc, hiện giờ chính là đại quan. Sứ giả bên Bắc Đô Thành cũng tới báo tin mừng đâu."

Nói xong đứng dịch sang một bên cho mọi người thấy vài cái quan sai mặc y phục màu xanh viền đỏ.

Những quan sai kia vội vàng lấy ra cuốn sổ báo tin mừng, đem trong nội dung sổ con niệm một lần. Lưu loát, mọi người đều nghe không hiểu, chỉ hiểu một câu cuối cùng, quả nhiên là Triệu Từ thành thám hoa lang.

"Thật sự là trúng, Triệu thị bộ tộc ta ra cái thám hoa lang. Đúng là khó tin" Lão tộc trưởng kích động rơi lệ. Người còn lại cũng bị lấy ảnh hưởng rối rít hoan hô gạt lệ.

Triệu mẫu cùng La Tố sớm đã bị người dẫn tới phía trước.

"Đây thân mẫu cùng tẩu tử thám hoa đại nhân."

"Nguyên lai là lão phu nhân và đại phu nhân." Những quan sai kia thi lễ một cái.

Triệu mẫu vội vàng gạt lệ hoàn lễ: "Không được không được, thật sự là làm phiền các vị, tiện đây có ly rượu nhạt chút thức ăn ngon, muốn mời các vị ở lại, hảo hảo chiêu đãi một phen."

Quan sai dẫn đầu nói: "Làm không được, hôm nay chúng ta là đến báo tin mừng, cũng không thể trì hoãn hành trình, muốn nhanh đi về báo cáo kết quả." Nói xong từ trong tay áo móc ra một phong thư: "Đây là phong thư Triệu đại nhân nhờ ta mang tới."

Triệu mẫu kích động tiến lên tiếp nhận.

La Tiểu Hổ vội vội vàng vàng chạy tới, từ trong tay áo móc ra một cái hầu bao màu đỏ đưa cho La Tố. La Tố nhận lấy, cười đưa cho quan sai kia: "Chưa kịp chuẩn bị, thật sự khiến các vị vất vả, hiện giờ các vị quan gia có công vụ ở thân cũng không tiện cường lưu, mong các vị cầm chút tiền thưởng, trên đường cũng có thể uống chén nước trà.Thứ hai cũng là chia vui cùng chúng ta."

"Đại phu nhân thật đúng là khách khí." Quan sai kia cười nhận lấy, trong tay âm thầm ước lượng, là nén bạc. Xem ra người nhà thám hoa lang này cũng không đơn giản.

Xem ra có chút của cải, không hẳn chỉ là một gia đình thuần nông.

Đám quan sai báo tin mừng phải đi, Tạ Thành Nam lại không muốn đi.

Hắn nghe nói hôm nay chính là ngày tộc đường Triệu gia thôn khánh thành, hiện giờ Triệu gia thôn ra cái thám hoa lang, trong lòng hắn tương đối có chút khác xưa, cho nên muốn lưu lại đây quan sát một lát. Nên lệnh cho cấp dưới đưa đám quan sai trở về chiêu đãi thật tốt một phen. Còn mình lưu lại đây xem tộc đường này khai giảng thế nào.

Lão tộc trưởng không ngờ tới còn có chuyện tốt này: "Hôm nay vốn là song hỷ lâm môn, hiện giờ đại nhân lại đích thân tới tộc đường chúng ta, đây là tam hỉ lâm môn. Hôm nay thật sự là ngày tốt lành trăm năm mới gặp. Mong rằng đại nhân có thể hạ bút, viết tặng tộc đường chúng ta hai câu đối."

Loại chuyện này, Tạ Thành Nam tự nhiên cam tâm tình nguyện cho cái thể diện: "Như thế, bổn quan mà từ chối thì không hay."

Tạ Thành Nam là người đọc sách có tiếng có tài được đại gia tộc bồi dưỡng ra, thoáng suy tư, liền chấp bút viết xuống hai tấm giấy câu đối: "Kỳ lân trên trời vốn có gan, môn sinh đào lý tự thành danh."Xin tặng câu đối này cho Triệu gia thôn, khích lệ đệ tử trong tộc hảo nhập học khảo thủ công danh, cũng là một món quà nhỏ cho kim khoa Thám hoa Triệu Từ.

Hàn môn tử đệ cũng có thể vào triều làm quan, không phải để chỉ môn sinh đào lý tự thành danh?

Triệu gia thôn nhân tự nhiên không hiểu nó có ý nghĩa gì, bất quá ngược lại đều biết đạo tiếp khách, Tạ Thành Nam vừa đặt bút xuống ngâm một lượt, những người khác liền rối rít lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Còn chuyện hảo ở địa phương nào, tự nhiên là không có người quan tâm. Tạ Thành Nam cũng sẽ không có chuyện gì làm mà đi tìm người hỏi.

La Tố ở bên cạnh thấy vậy, cảm thấy thập phần đáng yêu. Lại nghĩ tới lúc trước La Lão Căn kể chuyện lúc trước nàng không biết chữ dán ngược câu đối còn được người trong thôn khen ngợi.

Quả nhiên nhân dân lao động chính là chất phác đáng yêu như vậy a.

Nhịn không được kéo khóe miệng nở nụ cười.

Lão tộc trưởng còn định nhờ Tạ Thành Nam viết chữ trên tấm bia đá, Tạ Thành Nam lại nhã nhặn từ chối: "Ít ngày nữa thám hoa lang nhất định sẽ trở về thăm quê, không thể không vì lớp hậu sinh trong tộc viết đôi câu cổ vũ, bổn quan không thể cướp mất cơ hội này."

Lúc này lão tộc trưởng mới nghĩ ra, vội vàng cười ha hả cho qua.

Làm xong nghi thức, tộc đường tuyên bố chính thức khai giảng. Phu tử dạy học là lão tú tài trong huyện, gọi là Cao phu tử, đã lớn tuổi, nghe nói lúc trước đã khảo cử nhân rất nhiều lần, vẫn liên tục không đậu. Sau khi tân triều khôi phục khoa cử, đã từng tham gia một lần, chưa từng trúng cử như cũ, lúc này mới tắt tâm tư, về sau ở trong huyện thành dạy người học vỡ lòng. Lão tộc trưởng cố ý tìm trở về, lại đáp ứng xây một căn phòng riêng cho hắn ở trong tộc đường, trừ mấy chuyện bình thường bên ngoài, tất cả cái ăn đều do người trong thôn cung ứng. Nói đơn giản chính là bao ăn bao ở tiền lương cao, lão tiên sinh lúc này mới đáp ứng đến trong thôn dạy nhóm oa nhi thích ngoạn bùn.

Chỉ là vị lão tú tài này không hề nghĩ tới ngày đầu tiên khai giảng, có thể thấy Huyện thái gia, trong lúc nhất thời kích không thể động đậy. Mặc dù không thể nói chuyện với Huyện thái gia một câu, chỉ cần đứng từ xa nhìn cũng đã cảm thấy thập phần hãnh diện. Lại thấy nơi mình dạy học được Huyện thái gia tự tay viết câu đối, đây chính là chuyện học đường khác cầu mà không được, càng nghĩ càng cảm thấy quyết định ban đầu của mình vô cùng anh minh. Trọng trách mang trên người vô cùng cao cả. Vào trong lớp học, đứng ở trên giảng đài, Cao phu tử lập tức cảm giác mình tỏa ra hào quang vạn trượng.

Đáng tiếc trừ những người trong thôn có chút hiếu kỳ vây quanh bên ngoài cửa sổ xem biểu hiện của bọn nhỏ ở trong học đường, Huyện thái gia đã sớm ly khai tộc học.

Lúc trước hắn chỉ ghé qua Triệu gia thôn một lần, còn là vội vội vàng vàng. Lần này tới Triệu gia thôn, hắn phát hiện Triệu gia thôn trở nên vô cùng khác trước, cho nên thừa dịp cơ hội lần này ở trong thôn đi dạo một vòng.

Lão tộc trưởng vốn định theo bồi hắn, lại bị cự tuyệt.

Lão tộc trưởng ngược lại không thất vọng. Hiện tại ông còn có nhiều việc gấp phải làm đâu. Bây giờ Triệu Từ trở thành quan lớn, này Triệu gia phòng ở cần phải vội vàng xây lại, tiệc cơ động trong thôn cũng phải bắt đầu chuẩn bị. Cũng không biết có thể bắt kịp vụ gieo trồng mùa xuân hay không. Hơn nữa tộc đường mới khai, cũng không biết bọn tiểu tử kia có không chịu thua kém hay không.

Trước kia cảm thấy thập phần thanh nhàn, có thể bắt đầu dưỡng lão lão tộc trưởng đột nhiên phát hiện, vị trí tộc trưởng này thật sự là quá cực khổ, quá nhiều việc phải lo. Từng việc đều phải quan tâm.

Sau khi ở Triệu gia thôn đi dạo một vòng, trong lòng Tạ Thành Nam âm thầm kinh ngạc.

Thời điểm lần trước đến Triệu gia thôn, mặc dù người nơi này trông đều thập phần có tinh thần, thân mình cũng không phải gầy như quả dưa chuột nhưng y phục còn thập phần rách nát. Nhưng lần này tới, lại phát hiện những người này ăn mặc đã tốt lên rất nhiều. Tuy vẫn có miếng vá, nhưng lại rất ít, mấy phụ nhân còn có thể mặc xiêm y có màu sắc và hoa văn, thậm chí còn có người mang ngân trâm trên đầu.

Những thứ này cho thấy cái gì?

Điều này nói rõ người Triệu gia này ngày qua càng thêm náo nhiệt hơn trước. Những người này đã không còn đơn thuần cầu ăn no mặc ấm, mà còn có theo đuổi cao hơn.

"Sớm nên nghĩ đến, bọn họ có thể khai tộc học, cho bọn nhỏ trong thôn học bài. Tự nhiên là ngày qua tốt lắm."

Tạ Thành Nam mặt mũi tràn đầy cảm khái, tâm tình phức tạp.

Dưới sự cai quản của hắn có thôn như vậy, trong lòng tự nhiên là tự hào cao hứng. Nhưng nhớ tới những thôn khác còn nghèo khổ, trong lòng lại khó tránh khỏi khó chịu. Nếu

tất cả các thôn trong Bì Lăng huyện cũng có thể trải qua cuộc sống như Triệu gia thôn, vậy chẳng phải Bì Lăng huyện thái bình? Nếu người trong thiên hạ cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, thiên hạ chẳng phải là thịnh thế?

Cũng may năm ngoái hắn đã ám hiệu những thôn khác học theo kỹ thuật trồng trọt của Triệu gia thôn, năm nay chắc chắn sẽ có hiệu quả. Thử xem một chút hiệu quả như thế nào, nếu là hảo... Không thể không tốn thêm chút tâm tư, tìm hiểu xem Triệu gia thôn này làm thế nào biến thành bộ dáng như này. Chỉ cần tìm ra điểm mấu chốt này, hắn tổng có thể làm cho những thôn khác cũng giàu có lên theo.

La Tố không biết Huyện thái gia đang chất chứa tâm tư này.

Lúc này nàng đang bồi Triệu mẫu quỳ ở trước hương án dập đầu.

Triệu Từ cuối cùng đề danh bảng vàng.

Hắn không làm cho các nàng thất vọng, đỗ thám hoa lang, hiện giờ còn vào trong triều làm quan.

Nhớ tới nụ cười tươi tắn đạm mạc ôn hòa kia, một khi đã là thám hoa lang, không biết có bao nhiêu kiêu ngạo, hăng hái.

Chỉ là ngẫm lại, La Tố càng cảm thấy hãnh diện.

Kia chính là tiểu thúc của nàng!

Lợi hại hơn nữa, cũng vẫn phải gọi nàng một tiếng đại tẩu. Cuối cùng sau này nàng cũng có cái chỗ dựa vững chắc. Thân phận giờ đây của nàng cũng không phải sợ đại nhân vật nào. Hiện giờ có Triệu Từ, sau này trong nhà cũng không lo sợ bị ác bá ngang ngược khi dễ.

Lần đầu tiên La Tố cảm thấy, mình ở cái xã hội phong kiến này an toàn.

Triệu mẫu đυ.ng đầu xong đứng dậy, lau nước mắt, nức nở nói: "Đại nha, ngày khác lại đi tìm tộc trưởng nói một chút, chúng ta còn phải đi bái bái lão tổ tông. Đa tạ lão tổ tông phù hộ. Lại đi mua một đầu heo trở về, giỗ tổ dùng."

Chuyện Triệu Từ đỗ thám hoa, chính là sự kiện động trời.

Triệu mẫu kích động không phân rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể tận lực bình phục tâm tình dặn dò những chuyện nhỏ nhặt này.

La Tố nhất nhất ứng, lại nói: "Tộc trưởng đã nói, chọn một ngày hoàng đạo trong tháng này mở từ đường đâu."

"Thật tốt, chúng ta cũng đỡ hao tổn tâm tư."

Sau khi trấn an Triệu mẫu, La Tố còn có chút kinh ngạc, lần trước Triệu Từ trúng cử, mọi nhà Triệu gia thôn đều cố ý tới cửa chúc, sao lần này lại không thấy bóng người nào.

Mãi cho đến buổi trưa, La Tố mới hiểu được. Nguyên lai ảnh hưởng của tin tức này quá lớn, mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần, cứ thế chậm nửa nhịp.

Cho đến khi Triệu gia thôn nhân rời tộc học sau khi về nhà, mới kịp phản ứng, Triệu gia lão nhị nhưng là trúng thám hoa lang, hiện tại ở dưới chân thiên tử làm quan rồi ư.

"Còn thất thần làm gì a, mau đi bắt con gà mang sang nhà bọn họ chúc mừng một câu a. Đây chính là nhà có người làm quan, đã không còn giống chúng ta nữa rồi." Triệu lão nhị tầng tầng chụp đầu, mắng phụ nữ có chồng nhà mình vụng về.

Thê tử hắn luống cuống tay chân đi bắt gà.

Không chỉ có một nhà Triệu lão nhị, toàn bộ Triệu gia thôn nhân cũng lục tục từ trong nhà chạy tới nhà La Tố.

Cho nên Triệu mẫu cùng La Tố đang thương lượng nên chuẩn bị đồ gì cho lễ giỗ tổ, thì thấy mỗi nhà mỗi hộ trong thôn đưa đồ đến. Sân nhỏ Triệu gia lần nữa náo nhiệt lên.

Triệu Từ trúng tiến sĩ, tộc đường cũng khai giảng, Triệu gia phòng ở tự nhiên cũng muốn vội vàng xây lại.

Bởi vì muốn dỡ nhà cũ xuống, cho nên trong tộc an bài cho bọn họ cái phòng trống để ở tạm thời. Ở dưới sự giúp đỡ của mọi người, chưa đến nửa khắc thời gian, tất cả đồ vật lớn nhỏ trong nhà đều được chuyển ra ngoài.

Phòng ở vừa bị hủy đi, các đại sư phụ liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ đào đất xây nhà.