Tuyệt Sắc Tà Thần

Chương 7

Gọi cũng không ra tiếng nữa, hai mắt Thu Thuỷ đã bị sương đêm làm mờ mịt, mọi thứ trước mắt đều như mơ mông lung mà không chân thật.

Mọi thù hận, trong giờ khắc này hoàn toàn biến mất, không để lại chút tung tích. Trong lòng bắt đầu kích động, tất cả đều là nhớ nhung và nhớ nhung… Hắn chưa bao giờ biết mình vốn dĩ muốn gặp người trước mắt như vậy, cứ đến mỗi tối, trong đầu không hoạ ra bóng hình y sẽ không ngủ được!

Hóa ra Hạ Thu Thủy hắn, so với chính mình tưởng tượng thì yếu đuối hơn rất nhiều!

Hắn muốn y, cho dù bây giờ các sư huynh đệ quay về khiển trách hắn cường liệt!

Thân thể không tuân theo mệnh lệnh của trí óc, hắn như dã thú lướt đến trước mặt thân ảnh màu đen, giống như muốn nhu nát y gắt gao ôm y khảm vào lòng.

Nỗi lòng quá mức sục sôi sắp đoạt đi hơi thở của hắn! Hắn chỉ có thể khàn giọng gọi tên người trong lòng, có cơ hội được thở ra, thở thật sâu khiến nỗi nhớ của hắn lại rõ đến phát cuồng!

“Ngọc Lân!…”

Nghe được tiếng gọi này, viền mắt Ngọc Lân cũng kìm không được ươn ướt.

Chờ tiếng gọi này, chờ đã lâu lắm, chờ đến rất khó khăn…

“Ngọc Lân… Ta…” Rất nhớ ngươi!

Thế nhưng Thu Thuỷ chung quy vẫn không nói ra, chỉ để lệ rơi xuống ngực đọng lại thành nhớ nhung

Trở tay ôm hắn, Ngọc Lân rốt cục mở miệng:”Ta… Nhớ ngươi!”

Rõ ràng là lòng chỉ có mỗi đối phương, nhưng liều chết không chịu gặp mặt nhau. Rõ ràng là c ả hai yêu nhau, nhưng lại bị nhân tố bên ngoài ngăn cản không được gần nhau.

“Cứ như vậy nhớ đằng đẳng ba năm, ta đã kìm nén không được nữa!”

Vẻ mặt, lời nói run rẩy, cho dù người nào đó nghe xong có thể không hơi bị cảm mến sao? Thu Thuỷ cũng không cố giữ thể diện được nữa, nâng mặt ái nhân cúi đầu xuống hôn!

“Ưm… Ưm!…”

Môi lưỡi giao triền, quấy rối dục vọng đã chôn dấu lâu ngày của hai bên, nhiệt tình từng cơn kéo tới, hai người đều bội phần chống đỡ không nổi.

Sau khi hít thật sâu mùi vị của đối phương, mới lưu luyến tách ra hơi chút, trán vẫn kề cùng một nơi.

Bây giờ mới phát hiện, thì ra mình đã cao bằng y, trước đây muốn hôn y ước chừng phải nhón đầu ngón chân lên mới hôn được. Hơn nữa lúc trước ôm y, mặt chỉ có thể dán vào cổ y, mà hiện tại đã có thể nhìn thẳng y.

Ngọc Lân cũng phát hiện, thiếu niên y yêu mến này bên ngoài đã không còn nét ngây ngôi, trở nên tráng kiện rắn rỏi, khí vũ hiên ngang. Trải qua sự thử thách cực khổ cùng rèn luyện mấy năm qua, hắn thoạt nhìn trưởng thành rất nhiều. Khuôn mặt tuấn tú trở thành đường nét sắc bén, tuấn lãng phong trần. Hắn đã từ tiểu quỷ hấp tấp lớn thành công tử nhanh nhẹn, thứ duy nhất không thay đổi, là ngạo khí thanh lãnh trong đáy mắt.

“Ngươi đã thay đổi…” Y cười, nói.

Bản thân có thay đổi gì, Thu Thuỷ cũng đã từ phản chiếu trong mắt y nhìn ra. Nhưng mà, y lại không có thay đổi. Ba năm đối với người bình thường mà nói không tính là thời gian quá ngắn, nhưng trên mặt y không có lưu lại chút vết tích nào. Y vẫn như trước vậy, hấp dẫn xinh đẹp đến mức làm người ta khó thở.

Ngọc Lân nâng mặt hắn lên, vừa ưu sầu mà lại vừa yêu thương nhìn hắn, nói:”…Đừng hận ta, được không?”

Thu Thuỷ ngạc nhiên, không biết nói thế nào mới được nữa.

“Đã được ba năm rồi, dùng thời gian ba năm để trừng phạt ta… Ta cũng không chịu nổi cuộc sống bị ngươi rời bỏ nữa!”

Có trời mới biết ba năm qua y làm sao vượt qua? Cho tới bây giờ cũng từng ngừng được nỗi nhớ của y, mỗi lúc nhớ nhung lan tràn, chân dường như sẽ không kiềm chế được hướng nơi hắn ở đi đến — y sớm đã biết Thu Thuỷ ẩn trốn trong nơi nơi thâm sơn này.

Thế nhưng, y biết Thu Thuỷ còn đang hận y, gặp hắn nhất định làm hắn nhớ đến chuyện môn phái kia bị tiêu diệt, không muốn khiến hắn thống khổ, đành phải trốn ở nơi rất xa nhìn hắn, bảo vệ hắn, nhớ hắn.

Cuộc sống như vậy, thực sự rất gian nan, lúc nào mới có thể đi tới, để y có thể ôm thiếu niên yêu dấu vào trong lòng?

Thu thuỷ không nói gì, hắn không biết nên đối mặt với tất cả mọi thứ như thế nào.

Hắn biết mình đã làm Ngọc Lân tổn thương sâu đậm, trong lòng cũng biết Ngọc Lân căn bản chưa từng rời khỏi hắn. Thế nhưng, cảnh tượng các sư huynh đệ ruột thịt như ác mộng quấn lấy hắn, khiến cho hắn hằng đêm khó ngủ. Tỉnh cảnh như vậy, hắn làm sao có thể quên đi cái chết thảm của bọn họ, bỏ tội của Ngọc Lân qua một bên mà ở bên cạnh y đây?

Hắn xoay người sang chỗ khác, không dám dùng mắt nhìn Ngọc Lân nữa. Hắn sợ hãi liếc y thêm một cái, tâm tình y một lần nữa lại không khống chế được.

“Ta biết ngươi còn yêu ta” Ngọc Lân ôm hắn từ phía sau, nhẹ giọng nói rằng:”Nói cách khác, ta sẽ không cầm ngọc bội trở về đâu. Thu Thuỷ, đừng có như vậy được không? Ta chịu không nổi…”

Y nói đến động tình mà yếu ớt, khiến lòng Thu Thuỷ cơ hồ đều vỡ nát.

Nếu như tất cả chuyện này chưa từng xảy thì tốt rồi!

Nhưng mà, mọi thứ cũng không thể vãn hồi rồi, tại sao vẫn muốn tổn thương nhau chứ?

Hay, chính là vì một phần đáy lòng cảm thấy hổ thẹn, để đền bù cho huynh đệ vô tội bị hại, mà bản thân lại mảy may không có cách nào tự trách một phần chứ.

Cùng lúc tổn thương Ngọc Lân, bản thân Thu Thuỷ cũng thương tâm hơn so với ai khác.

“Thu Thuỷ, ta biết ngươi học võ cùng Ẩn Kỳ, để đánh bại ta…” Ngọc Lân yếu ớt cười khổ, nói:”Nhưng ngươi cũng nên biết, chuyện đó không có khả năng, cho dù sức mạnh Ẩn Kỳ có mạnh trở lại, muốn cho ngươi đạt đến trình độ đánh bại ta, chí ít cũng phải thêm hai mươi năm nữa. Hai mươi năm sau là một thế giới như thế nào ngươi có nghĩ tới không? Nói không chừng, đợi đến lúc đó, ngươi không đến đánh bại ta, ta cũng đã chết rồi.”

Thu Thuỷ kinh ngạc mở to mắt nhìn.

Hắn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.

Bời vì Ngọc Lân trong mắt hắn, đều cường đại hơn so với vạn vật trong trời đất, là sự tồn tại rất kỳ diệu. Cho tới bây giờ hắn cũng không ngh ĩ đến chuyện y cũng là một con người, y cũng sẽ chết.

Chết…

Vừa nghĩ đến đây, thì nhịn không được rùng mình một cái vô cùng lớn.

Tuy rằng hắn luôn mở miệng nói muốn vì huynh đệ báo thù, thế nhưng cho đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nếu Ngọc Lân thực đã chết, hắn sẽ thế nào.

Ôi, có thể thế nào đây? Có lẽ cũng sẽ không lâu đi.

Hắn xoay người nhìn người mình yêu nhất, trong mắt là ưu phiền:”Có lẽ… Ta đang lừa mình dối người, ta đúng là không có khả năng giết được ngươi.” Hắn cũng thừa nhận, hôm ấy có lẽ đầu óc của mình quá nóng giận, nghĩa ra kế hoạch hoang đường như vậy, còn vì thế mà thực hiện mấy năm, thế nhưng… “Nếu như ngươi thực sự phải chết, có thể gϊếŧ chết ngươi, chỉ có ta.”

Khi mỉm cười nói ra những lời này, Thu Thuỷ có vẻ kiên định mà lãnh khốc.

Nhưng Ngọc Lân nghe nói như thế, không nói gì nở nụ cười.

Đây chính xác là tính cách của Thu Thuỷ.

“Ta biết, nếu như trên đời này có ai có thể gϊếŧ được ta, người đó chắc chắn là ngươi.” Y mỉm cười, kiên định mà đầy ắp thâm tình ngưng mắt nhìn Thu Thuỷ, nói.

Yêu thương của y ôn nhu mà sâu lắng, mười năm như một ngày. Thu Thuỳ nhìn y chăm chú, sương trong mắt lại bắt đầu giăng lên.

Hắn không hiểu, sự dịu dàng của y, tình cảm của y, vì sao không thể chia một chút cho người khác, vì sao y đối với mọi người bên ngoài cũng đều lãnh khốc tàn nhẫn như băng? Nếu như nói y có thể chia một chút tình cảm ra cho người khác, Vân Chân Phái có thể sẽ tránh được thảm kịch diệt môn.

Trong đêm khuya lạnh giá, làm người ta càng muốn kề sát cùng một chỗ hơn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng tiếng tim đập của đối phương. Trong khoảnh khắc ôm nhau, hai người đã không muốn rời ra, Thu Thuỷ cứ như vậy ôm ái nhân, mang y trở về trong tiểu ốc.

Rất sợ sẽ làm Ẩn Kỳ tỉnh giấc, hai người đều cố gắng bước nhẹ hết sức, đi vào gian phòng Thu Thuỷ sinh hoạt hàng ngày.

Nhìn vào thạch sàng(giường đá), Ngọc Lân thấy rất quen thuộc. Bởi vì trước đây ở núi Vân Chân, Thu Thuỷ đã dựng một cái thạch sàng trong hang đá như thế này vì y.

Y đi tới trước sàng nhẹ nhàng xuốt ve nó, như là vuốt ve hơi ấm mình đánh mất đã lâu.

Thu Thuỷ ôm y từ phía sau, ôm y vào trong lòng ngực cường tráng của mình, cùng lúc ngã nằm xuống giường.

Giờ khắc này, cái gì cũng không cần phải nói, cái gì cũng không cần phải nghĩ. Trong khảnh khắc gặp mặt kia, trong lòng hai người suy nghĩ đều chỉ có một việc.

Cho dù gió bên ngoài có nổi lên lớn hơn, có hung hiểm hơn nữa, chí ít trong giờ khắc này trong tiểu bình phòng đơn sơ này, hai người đều mong muốn có thể triệt để cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương, chống lại lạnh lẽo.

Nếu sau này chúng ta vẫn không thể ở bên nhau, ít nhất bây giờ hãy để tình cảm chúng ta phóng túng một đêm đi!

Hai người ôm nhau, hôn môi, da thịt kề sát, thấm ướt môi nhau(1).

(1) Thực sự chỗ này là ‘Tương nhu dĩ mạt’, có nghĩa là tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn XD~~ để vào thì sẽ rất khớp, nên mình tra ra từng từ: tương: lẫn nhau, nhu: thấm ướt, dĩ: với, mạt: bọt nên ra vậy:”>

Da thịt ba năm xa cách giờ lại thân thiết làm hai người đều kích động gấp đôi mà sát vào, không ngừng xúc động hôn môi nhau, bởi vì có thể qua giờ khắc này, bọn họ sẽ không có ngày mai.

Thu Thuỷ khẽ cắn tai Ngọc Lân, dịu dàng phủ lấy thăm hỏi da thịt ấm áp của y

“Thu Thuỷ…” Ngọc Lân ôm chặt lấy thắt lưng tráng kiện của Thu Thuỷ, hai tay ở trên mặt xót thương âu yếm.

Thu Thuỷ không lên tiếng, chỉ là kích động cúi đầu hôn lên gáy Ngọc Lân, sau đó chuyển xuống xương quai xanh mê người, sau đó lại đến trước ngực, nằm ở trên mặt nghe tiếng tim đập cổ động của y, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn kỳ lân càng thêm tiêu diễm kia.

Xa cách ba năm, mọi thứ đầu thay đổi, chỉ có sự xinh đẹp mạnh mẽ của nó vẫn chưa từng biến đổi.

“A…” Ngọc Lân động tình ngâm kêu một tiếng, hai tay vừa nhàu rối mái tóc ái nhân, cảm nhận được ái nhân thoáng thô bạo gậm cắn hoa văn kỳ lân trước ngực y, cùng với hai đoá hồng nhị mềm mại mẫn cảm đứng sững lên trước đó.

Thu Thuỷ ngậm một bên hồng nhị, liếʍ nó, khẽ cắn, quả nhiên nghe được tiếng gọi phóng đãng tiêu hồ thực cốt của ái nh ân vỡ ra.

Ngọc Lân cũng không nhịn được nữa, y liền xoay người lên, lột hết y phục hai người, ngồi ở trên đùi ái nhân, cúi đầu tỉ mỉ liếʍ hôn tai hắn.

“Đừng…” Thu Thuỷ nhất thời toàn thân đau xót, dục hoả từ từ lan ra. Hạ thân căng chặt bị cái mông nhẵn bóng săn chắc đè ép, hắn cũng nhịn không được nữa! Hai tay vuốt ve từ sống lưng tuyết trắng của Ngọc Lân vuốt đến cái mông xinh đẹp, vội vàng nhu niết vân vê, thăm hỏi sơ qua giữa khe hở ấm nóng, đầu ngón tay nhẹ nhàng cho vào nơi huyệt động mấp máy của y.

“Hư!… A…” Thân thể Ngọc Lân bùng cháy, hai gò má úp xuống giường đá hơi lạnh mà ngâm khẽ, sung sướиɠ từ hậu huyệt mạnh mẽ lan ra toàn thân. Mặt tựa ở bên tai ái nhân thở ra hơi thở nóng rực, tay tìm đến phía dưới của ái nhân, quấy nhiễu rồi cố gắn chịu đựng ham muốn cực nóng toàn thân chà xát di chuyển.

“Ưm!….” Cắn răng chịu đựng nén lại kɧoáı ©ảʍ muốn bắn, Thu Thuỷ một tay ôm chặt lưng ái nhân càng kề sát mình, một tay thì ở mông y nhẹ nhàng di chuyển, duy trì liên tục mơn trớn y từng bước làm mật huyệt ướt mềm, nhẹ nhàng màng đâm đầu ngón tay thô lớn vào. Bên tai truyền đến tiếng thở dốc dồn dập của ái nhân, y lại tiếp nhận cảm giác ngón tay thô ráp lành lạnh đi qua hậu đình nóng hực, thân thể bắt đầu vặn vẹo mê loạn.

Dúi đầu vào cổ y, hít thở thật sâu hương thơm của y, ngón tay khéo léo tiến vào dũng đạo chặt khít mà nóng ướt, co rút, ma sát, tìm kiếm điểm mẫn cảm tiêu hồn nhất của y, hơi dùng sức ấn xuống phía dưới:….

“Ưm a! A!… Nơi đó!… Ư a!….”

Tiếng kêu la bên tay có vẻ dồn dập mà mất hồn! Thân thể ái nhân trong lòng vặn vẹo càng mãnh liệt hơn, tiểu huyệt vốn căng chặt mà nóng ướt sau khi một điểm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng căng chặt hơn, tiết ra nhiệt dịch bôi trơn, cái mông tao ngứa tựa như không nhịn được hắn ma sát tại căn rễ, khiến cho du͙© vọиɠ trẻ tuổi của hắn cũng sắp phát nổ!

Thu Thuỷ đặt Ngọc Lân lên giường, nâng hai chân y lên, kề sát vào ngực. Duỗi cái lưỡi nóng ướt liếʍ lộng điểm mẫn cảm màu hồng phấn trước ngực ái nhân, lại lướt đến bụng, xuống phía dưới rốn, đem lợi kiếm ngạo nghễ đứng vững nhét vào trong miệng, ngậm vào, nhấm nháp. Hai tay giữ mông y, đầu lưỡi tiếp cận đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng *** huyệt tối tăm của y.

“Ưm! A!… Thu Thủy! Thu Thủy!…” Kɧoáı ©ảʍ cực độ làm Ngọc Lân không làm chủ được mà nhiều lần kêu tên ái nhân, cả thể xác và *** thần cùng đợi thương yêu của hắn.

Rốt cục, Thu Thủy biết mật hoa phấn hồng kia đã hoàn toàn mở rộng, đợi hắn tiến vào. Hắn một tay kéo thắt lưng ái nhân vào gần hắn, khàn giọng nhẹ nói:”…Ta muốn tiến vào!” Nói, du͙© vọиɠ cố chịu liền trì hoãn không đi vào trong mật huyệt Ngọc Lân, cảm giác áp bách căng chặt lập tức bao quanh mà đến!

“Hư ưm! Thu Thủy!…Ư! a!…” Trong nháy mắt thân thể bị du͙© vọиɠ ái nhân đâm vào, Ngọc Lân ngửa đầu kêu lên, không chỉ là bởi vì kɧoáı ©ảʍ cực lạc được đâm vào điểm tao ngứa đợi đã lâu, hơn nữa là vì xa cách lâu ngày, y cuối cùng đã được người yêu âu yếm lần nữa! Dâng hiến nơi sâu nhất của mình cho người yêu, loại cảm giác này làm y hạnh phúc đến rơi nước mắt! Cho dù đó chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi…

Phần eo không ngừng động mà cắm vào, Thu Thủy thổ lộ tình cảm mà hắn không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt. Một tay càn quấy xoa thân thể ái nhân vì du͙© vọиɠ mà nhiễm một màu hồng nhạt, một tay nâng mặt y, kích động mà say mê hôn môi.

“A!… Không!” Mãnh liệt đong đưa, y ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt để toàn toàn bộ thể xác và *** thần thể nghiệm vui sướиɠ được

cơ thể ái nhân bao quanh.

Hai tay ôm cổ ái nhân, hai chân Ngọc Lân quấn quít câu vào thắt lưng cường trán của người kia, muốn đem mọi thứ của hắn nhập vào trong cơ thể, kịch liệt giao hoan.

“Ưm! A!…” Thu Thủy bị nộn nguyệt mấp máy bọc lấy bội phần cảm thấy mất hồn! Hắn rõ ràng cảm giác được tần suất di chuyển của hạ thân mình đã dần dần không khống chết được nữa, cuồng loạn va chạm mông ái nhân, mạnh mẽ mơn trớn sâu trong dũng đạo y!

“Ưm a!… Thật giỏi!” Ngọc Lân được tình cảm mãnh liệt của hắn yêu thương cũng ngày càng khó chế ngự kɧoáı ©ảʍ cường liệt! Trừu động của Thu Thủy quá sâu quá nhanh, mỗi lần đều có thể ma sát thật sâu điểm tiêu hồn dục tử của y, khiến y vui sướиɠ muốn điên lên! “Thật giỏi a!…. Thu Thủy! Thu Thủy!…”

Bị y gắt gao thắt chặt, Thu Thủy đã gần đến cao trào, hắn ngửa đầu điên cuồng gào thét, nổi điên cực nhanh đâm thủng mật huyệt ái nhân, cực nhanh trừu động, tựa như đè ép yêu thương y!

“A a! A!… Thu Thủy! Ta… Sắp… A a!…” Động tác điên cuồng của hắn đưa tới tiếng thét chói tai của ái nhân, thỏa thích co giật phát tiết kɧoáı ©ảʍ tột cùng!

“Ưm! Ưm! A a a!..” Theo một tiếng rêи ɾỉ vang dội, Thu Thủy đạt lêи đỉиɦ bắn nhanh ra, tất cả ái dịch đều bắn vào sâu trong nội bích của ái nhân!

Ngọc Lân bị hắn cực nhanh trừu sáp lên cao trào trước, co giật hậu đình kéo theo kɧoáı ©ảʍ toàn thân, không lâu sau thân thể cũng run lên, phun ra một luồng quỳnh tương(rượu ngon), rơi vào trên thân thể mới vừa trải qua cao trào của Thu Thủy, ái dịch bạch trọc theo cơ bụng chảy xuống, ẩn qua bụi cỏ, dung hòa cùng một nơi với dịch thể trên lợi kiếm của Thu Thủy. Tình cảnh kia nói có bao nhiêu *** mỹ có bây nhiêu *** mỹ!

Ngọc Lân co rút lại hậu huyệt, xuất ra du͙© vọиɠ ái nhân, cúi đầu liếʍ ái dịch trên bụng hắn.

“Ưm!…” Thân thể thanh niên không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, du͙© vọиɠ Thu Thủy vừa phát tiết lại có vẻ cương lên, hắn kéo ái nhân đến hôn môi y, xoay thân thể y, gần đến hạ thân y nơi ái dịch ào ạt chảy ra tiến sâu vào một lần nữa!

“Ưm a! A!…” Dục hỏa vừa trải qua thử thách kịch liệt, hậu huyệt Ngọc Lân mẫn cảm cực kỳ, toàn thân bủn rủn tiếp nhận một làn rồi làn sóng trừu sáp còn cao hơn nữa từ ái nhân!

Y thực sự quá quyến rũ! Thu Thủy sa thân sâu vào nơi mềm mại tiêu hồn bên trong của y, cũng không tìm được bản thân mình nữa….

Giữa giục hỏa sục sôi giao triền, bọn họ một lần lại một lần giao hoan, cao trào, giống như đem ba năm việc mất mát bồi thường một lần.

Cho đến khi hai người cùng lúc lêи đỉиɦ, mê muội trong bể dục ôn nhu….

“Thu Thủy… Ngươi còn yêu hay không yêu ta?…. Cũng không thể hay không được hận ta nữa?”

Trong nữa đêm, gối đầu lên vai ái nhân dùng âm thanh phát run, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

Hắn một đêm không ngủ, vẫn đang nhìn mình. Ái ý sâu lắng này, nói hắn làm sao kháng cự được?

Viền mắt lại nhịn không được bắt đầu ẩm ướt. Hắn không có cách nào đáp lại y, mặc dù đối với tình yêu của y, từ lâu còn cao hận thù của hắn gấp trăm lần.

Ngọc Lân, ta thực sự yêu ngươi.

Nhưng, sau khi tất tất cả người thân nhất của ta bị ngươi gϊếŧ hại, kêu ta làm sao có thể bình thản giống như trước mà ở sát bên cạnh ngươi?

Tình yêu của chúng ta, giữa trần thế tàn khốc, có vẻ yếu ớt mà vô lực như thế…

~ * ~

Sau

một đêm triền miên, Thu Thủy lại nhớ đến thế giới băng phong của hắn.

Hắn không nên như vậy, hắn không nên nhẹ dạ với y, lại càng không nên vẫn lưu giữ quyến luyến thắm thiết như vậy với y!

Nhưng mà, hắn không khống chế được!

Ngồi ở dưới thác nước, không dùng chân khí hộ thể để cho dòng nước mạnh mẽ chảy xuống hung hăng xối xuống thân thể hắn.

Rất đau, rất lạnh. Nhưng không nói như vậy, hắn không có cách nào đối mặt với bản thân!

Cho dù sau này tự rời khỏi Ngọc Lân, mọi việc hắn là đều giống như đang tự ngược!

Lúc trở lại tiểu bình phòng, lòng hắn nặng nề như đổ chì. Hắn biết vào lúc này, Ngọc Lân đã sớm rời khỏi. Nhưng làm hắn bất ngờ chính là, cư nhiên đến cả Ẩn Kỳ cũng không thấy đâu, tìm khắp nơi cũng không cảm giác được nơi tồn tại thực khí của gã!

Trực giác nói cho hắn biết, lần này Ẩn Kỳ không phải đang đùa dai với hắn, mà là thực sự rời khỏi!

Tại sao? Cái gì cũng chưa nói qua, cái gì cũng không báo trước cứ đi như vậy, mà đồ đạc trong phòng gã vẫn vẹn toàn không tổn hao gì! Phải chăng Ngọc Lân mang gã đi? Gã sẽ gặp gì nguy hiểm không?

Lòng Thu Thủy thấp thỏm bất an, hắn không dám suy nghĩ đến mọi thứ.

Tuy rằng là huynh đệ ruột, nhưng Ẩn Kỳ với Ngọc Lân tỏ vẻ xa lạ như thế, thậm chí trước đây từng có thù hận giải không được không chừng!

Ngồi trong gian phòng vắng vẻ, Thu Thủy bội phần cảm thấy băn khoăn. Hắn đặt mông ngồi trên trường y(ghế dài) bình thường ngồi Ẩn Kỳ ngủ gà ngủ gật, nhưng hốt nhiên cảm thấy ở phía dưới có gì đó! Lật chiếu lác lót phía trên mặt lên ra, lớp vải bố dày đột nhiên lộ ra trước mắt, mặt trên còn thình lình hồng tự(chữ đỏ, có lẽ viết từ máu) gai mắt được viết –

“Đồ đệ, ngươi tu hành không có kết quả, đời này thế nào cũng không có biện pháp tiêu diệt Ngọc Lân.

Trước đây ta cũng từng hận y đến mức hận không thể gϊếŧ y, ngươi cũng không phải là đối thủ của y. Khi ta thành tâm dạy dỗ một đồ đệ có tiềm chất, muốn mượn tay hắn báo thù cho ta thì mới phát hiện hắn còn uất ức hơn ta. Xem ra, chân què ta cứ què như vậy, cũng không có cách nào trả thù nữa, không thể làm gì khác hơn là cứ thế quên đi.

Nếu tình ái giữa ngươi với hắn chưa xong, trở về Hàn Lân Giáo một chuyến đi. Ngạo khí của Hàn Lân giáo chủ làm y không muốn để ngươi biết, kỳ thực y đang rơi vào giữa vòng nguy hiểm vô cùng. Không muốn y chết dưới tay người khác, hãy mau trở lại!

Vi sư, Ẩn Kỳ”

Bóp nát thư, Thu Thủy không hiểu lúc này có tư vị gì đang ngập tràn trong lòng hắn.

Quả nhiên, thời gian con người càng yếu đuối, thì sẽ càng tưởng niệm đến ái nhân năm xưa.

Ngọc Lân có lẽ là vì gặp phải khốn cảnh, mới tưởng niệm mình gấp đôi, thậm chí tự tới nơi này tìm mình.

Gánh vác toàn bộ ân oán của võ lâm, Thu Thủy biết y cực khổ y chịu đựng cực khổ phải nhiều hơn ai khác, như tình cảnh hôm nay vậy là điều sớm muộn phải xảy ra thôi.

Chỉ là, hắn thấp thỏm, khó có thể lựa chọn.

Rốt cục hắn có nên trở về nhìn y hay không? Trong giờ khắc gay go của y.

Thế nhưng một âm thanh ghé vào bên tai hắn vang lên: Hàn Lân Giáo gặp phải khốn cảnh, nói không chừng võ lâm đương triều Ngọc Lân xây dựng rất nhanh đã bị lật đổ, đến lúc đó hắn không cần động một ngón tay là có thể thấy được kết quả mong muốn, vậy còn không hợp ý hắn sao?

Tuy rằng có thể gặp phải nguy hiểm trước nay chưa từng có, nhưng đó cũng là một việc nên làm? Là báo ứng vì quá khứ gϊếŧ hại chúng sinh của y.

Cắn răng, Thu Thủy bất chấp nghĩ.

Bèn, xoay người, hắn trùm chăn che đầu ngủ, không muốn để ý mọi chuyện vụn vặt trần thế nữa.

Thế nhưng, hương thơm riêng biệt trên người ái nhân không ngừng hướng mộng hắn lan tràn đến, lời nói ôn nhau hàm chứ thâm tình của y lượn lờ không ngừng bên tai, khiến Thu Thủy vừa cảm động lại vừa chua xót.

Nếu như y thực sự chống đỡ không được, biết đâu tình hình sẽ tốt đi…. Nhưng vậy ta có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận y, từ nay về sau ở ẩn trong thâm sơn, không cho y qua lại trần thế nữa! Tin tưởng sư phụ bọn họ cũng sẽ lượng thừ, bời vì bỏ đá xuống giếng(2) không phải điểu anh hùng sẽ làm, ta khả dĩ muốn y muốn phải danh chính ngôn thuận.

(2) Bỏ đá xuống giếng(落井下石): Thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.

Trong đầu Thu Thủy thiên mã hành không(3) nghĩ, trong nháy mắt lại không khỏi cười nhạo một chút, ý nghĩ này thực sự quá ngây thơ rồi.

(3) Thân mã hành không(天马行空): kiểu suy nghĩ như ngựa chạy vậy á =_=.

Nói Hàn Lân Giáo thực sự sụp đổ, Ngọc Lân y tâm cao khí ngạo sẽ có kết cục gì chứ? Biết đâu sẽ theo Hàn Lân Giáo đi. Ngọc Lân từ đây sẽ triệt để biết mất!

Thế giới không có Ngọc Lân, hắn không biết cuối cùng mình có thể sống được bao ngày.

“Ha ha…” Hắn si ngốc nở nụ cười, cười nhạo bản thân nhu nhược, cười nhạo bản thân không kiên định. Thù hận cũng là ý nghị bất đắc dĩ, nếu như Ngọc Lân thật sự

sẽ chết, hắn cũng không sống nỗi.

Sau khi biệt vô âm tín ba năm, Thu Thủy lại ra khỏi thâm sơn. Lúc đầu hắn là vì một người mà vào rừng, hôm nay cũng là vì người kia ra rừng.