Đế Duật nhẹ hạ xuống, đè vào trên người Âm Tế Thiên.
Y đưa tay, dịu dàng vén những sợi tóc tán loạn trên mặt của thiếu niên ra, rồi cúi đầu khe khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn, nỉ non nói:
“Cuối cùng thì ta cũng tìm được ngươi! Thái tử phi của ta!”
Âm Tế Thiên cực ghét nụ hôn của Đế Duật, cho nên mày liền nhàu nhíu lại, trầm giọng quát:
“Đế Duật! Ngươi thừa biết rằng ta không thích ngươi, hơn nữa chúng ta cũng không thể ở cùng với nhau. Mà người muốn gả cho ngươi đâu có thiếu, người tốt hơn ta cũng có rất nhiều, cớ gì ngươi cứ phải cố chấp như vậy mãi?”
Đối mắt sâu thẳm của Đế Duật cũng trở nên lạnh lẽo: “Nếu ta buộc ngươi không được thích Đế Minh, thì ngươi làm được sao?”
Đương nhiên là Âm Tế Thiên không làm được, cho nên chỉ đành im lặng.
“Ngươi không làm được đúng không?” Mặt Đế Duật từ vẻ châm chọc tức khắc trở thành vẻ tức giận: “Ta cũng thế! Tế Thiên! Ta cũng không làm được! Đế Duật ta cả đời này cũng chỉ muốn mỗi một mình ngươi!”
Ngay từ lúc đầu nhìn thấy Âm Tế Thiên y đã bị hắn hấp dẫn. Rồi càng ở cùng nhau lâu hơn, y lại càng khó kềm nén cảm giác yêu thích người nam nhân có nụ cười sáng lạn nhưng thực ra sau lưng lại giấu diếm tà khí kia. Nếu không, y cũng sẽ không dốc hết lòng thành đi cưới một nam nhân về làm Thái tử phi.
Thế nhưng, người mình thích lại đi thích một người mà hắn không nên thích. Đế Duật nghĩ đến đây, ánh mắt liền trở nên phẫn nộ, cúi đầu mạnh hôn lên đôi môi đỏ mọng đã thèm khát từ lâu kia, tựa hồ muốn dựa vào nó mà xả hết cơn giận dữ.
Âm Tế Thiên không nhúc nhích được, cho nên không thể né tránh, chỉ cắn chặt răng không cho y có cơ hội xông vào bên trong. Cho dù hắn có động đậy được đi nữa, thì cũng không thể nào là đối thủ của một Đế Duật đã khôi phục thân phận Thần nhân. Hiện giờ, chỉ có thể trông cậy vào Đế Minh trở về cứu hắn khỏi tay Đế Duật mà thôi.
Đế Duật như nhận ra gì đó, cho nên y đột nhiên ngừng lại, ánh mắt hiện lên vẻ tàn khốc. Y ôm chặt lấy Âm Tế Thiên, rồi biến mất khỏi phòng.
Ngay sau đó cửa phòng phát nổ, là do Đế Minh dùng Ám Thần Liêm chém nát. Sắc mặt y đầy lạnh lẽo, ánh mắt đảo quanh căn phòng một lượt, thấy bên trong không có người, lập tức dùng thần thức để truy tìm. Dù sao thì Đế Duật cũng là con trai cả của Quang Thần vương, tương lai sẽ kế thừa vị trí Quang Thần vương, bởi vậy đương nhiên là năng lực cũng sẽ không tệ. Huống chi hiện tại y còn đang giữ Quang Thần Kiếm trong tay, tuy rằng sử dụng chưa thông thạo lắm, thế nhưng cũng không phải hạng gà mờ.
Đế Minh dùng thần thức vẫn không tìm được vị trí của Đế Duật, ánh mắt vốn lạnh lẽo nay liền tràn ngập vẻ giận dữ. Y nâng Ám Thần Liêm lên, chém mạnh xuống một nhát. Sau một tiếng nổ lớn, toàn bộ căn phòng đều bị chém thành mảnh nhỏ. Gia phó trong viện bị dọa đến nhảy dựng.
Bắc Vũ Hoành vội chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh ấy, liền lo lắng hỏi:
“Minh Nhi! Có chuyện gì vậy?”
Đế Minh tựa như không nghe thấy, dùng Ám Thần Liêm nhẹ phất qua mặt đất một cái, ánh mắt ma thú trên thanh liêm đao chợt lóe hồng quang.
Ngay sau đó, dưới cái nhìn khϊếp sợ của Bắc Vũ Hoành, mấy trăm tên ma binh đột nhiên xuất hiện trước mặt Đế Minh.
Y lạnh giọng thét lên:
“Tìm cho bổn tọa!”
Ma binh nhận được lệnh của Ám Thần vương, ngay lập tức tản ra đi tìm Vương Hậu.
Đế Duật không hề có ý định xung đột với Đế Minh, hơn nữa y cũng không phải là đối thủ của Ám Thần vương. Bởi vậy đương nhiên y sẽ không ngu đến nổi lấy trứng trọi đá.
Sau khi dùng thuấn di kéo theo Âm Tế Thiên biến mất khỏi Minh Thăng viện, thì y đã xuất hiện trên một con đường cái nằm ở phía bắc Hàn Thiên thành. Âm Tế Thiên nhìn ngã tư đường của Hàn Thiên thành, liền khẽ nhếch môi, hắn cũng không ngờ sẽ lại quay về nơi đây.
“Đế Duật! Từ lúc ta chính tay thả Đế Minh ra khỏi Tà Ma Chi Địa, chúng ta đã không thể ở cùng với nhau nữa rồi! Nếu ngươi thực sự thích ta, thì ngươi không nên đưa ta tới Thần giới. Ngươi nên biết rõ là Quang Thần vương sẽ không để yên cho ta đâu!”
Đế Duật nhìn hai con hẻm nhỏ ở hai bên trái phải, đề phòng hỏi: “Ngươi muốn đi nơi nào?” Đế Duật vươn tay trái ra, làm một cái dấu hiệu. Đột nhiên từ trong hẻm nhỏ thổi ra một cơn gió lạnh, khoảng không trước mặt cách bọn họ khoảng ba trượng kia, dần xuất hiện một cửa động màu đen. Âm Tế Thiên ngửi được khí tức quen thuộc bay ra từ đó, liền sửng sốt:
“Ngươi có thể mở được thông đạo dẫn tới Yêu giới?”
Đế Duật nhếch môi: “Thông đạo từ Tu Chân giới dẫn tới Yêu giới là do chính tay ta phong ấn lại.”
Âm Tế Thiên lạnh mắt nhìn y: “Rốt cục ngươi muốn làm gì?”
“Chẳng phải ngươi rất am hiểu thuật bói toán à? Sao lại không biết ta định làm gì?”
Âm Tế Thiên mím chặt môi. Hắn đã từng tính trước được mọi chuyện, từ số liệu kết cấu, cho đến biến cố xảy ra trên đường, nhưng không ngờ lại phát sinh sự tình ngoài ý muốn này.
Nếu gặp phải chuyện như vậy, hắn có thể tính thêm lần nữa. Thế nhưng bây giờ năng lực của hắn còn chưa hồi phục, làm sao mà biết được ý định của Đế Duật chứ? Thêm vào đó, chuyện nào cũng hiểu rõ hết, vậy cuộc sống sẽ chẳng còn gì là thú vị nữa.
Đế Duật kéo hắn đi vào thông đạo. Ngay trước khi cửa thông đạo đóng lại, chợt có một thân ảnh ló ra từ con phố phía Bắc, lẻn vào trong thông đạo.
Mặt khác, lúc Đế Duật vừa mở ra thông đạo thì toàn bộ Yêu thú ở Tu Chân giới cũng trở nên náo động. Trong Minh Thăng viện, Bắc Vũ Hoành và các trưởng lão khác vội vàng ngăn lại đám Khế ước thú muốn xông ra khỏi thú túi.
“Có chuyện gì mà đột nhiên đám Yêu thú lại trở nên nôn nóng như vậy chứ?”
Một trưởng lão đã từng trải nghiệm việc Âm Tế Thiên thả Khế ước thú ra, vội nghi vấn: “Đừng nói là lại muốn chạy trốn đó nha?”
Đế Minh vẫn như trước, đứng giữa đám gạch ngói không động đậy. Y nghe thấy tiếng nói, mới chậm rãi xoay người, quét mắt nhìn qua túi thú của Bắc Vũ Hoành. Sau đó, có một cái bóng màu trắng chạy ra khỏi túi thú, quỳ mọp trước mặt Đế Minh.
Mọi người đều giật mình khi nhìn thấy cảnh này. Bạch Hàn Viên Lang không biết thân phận của Đế Minh, nhưng vẫn vừa quỳ vừa run rẩy báo cáo:
“Mới… Mới vừa rồi… thông đạo dẫn tới Yêu giới… được mở ra!”
Nghe vậy, Đế Minh khẽ nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết tên nào làm ra chuyện này.
Y nâng Ám Thần Liêm lên, ánh mắt của con ma thú trên đó lại lấp lóe hồng quang. Chỉ chốc lát sau, đám ma binh được Đế Minh phái đi truy tìm tung tích của Âm Tế Thiên đã quay về bên người y.
Cũng tức khắc, trên bầu trời, lại xuất hiện hơn vạn tên Thần ma binh.
Chúng chỉnh tề xếp thành hàng dài, mặc chiến giáp màu đen, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy cực kỳ khí phách. Mười tên Thần Ma binh đứng ở đầu đội ngũ, trên vai khiêng một cái quan tài bằng thủy *** đen, nhìn từ xa đã thấy mờ mờ là có người nằm bên trong đó.
Bắc Vũ Hoành nhìn cảnh tượng này, kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
Đế Minh thu Ám Thần Liêm lại, rồi gõ mạnh xuống đất một cái, tức khắc mặt đất bắt đầu rung chuyển
Bỗng nhiên, gió to nổi lên, tức khắc trong viện xuất hiện một cửa động màu đen.
Đế Minh dẫn đầu đám Thần Ma binh, bước vào bên trong ấy.
Bắc Vũ Hoành thấy Đế Minh sắp đi khỏi, tuy có lo lắng nhưng cũng không biết nên khuyên bảo cái gì. Bởi ông có một dự cảm rất mãnh liệt, lần này Bắc Minh đi, sẽ không bao giờ quay trở lại Bắc gia nữa.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, Bắc Duy và Bắc Sinh cũng vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy đám Thần ma binh, liền há hốc miệng.
“Bọn họ… bọn họ là ai?” Bắc Sinh nói lắp.
Bắc Duy nhíu mày: “Ma khí rất nặng.”
Bắc Sinh khϊếp sợ: “Là ma tu à?”
Bắc Duy lắc đầu, gã cảm thấy bọn họ so với ma tu thì lợi hại hơn nhiều. Bắc Sinh đầy hứng thú huých người Bắc Duy, chỉ vào một ma tướng mặc áo giáp đen đứng phía trước quan tài.
“Này! Bắc Duy ngươi nhìn xem! Đấy không phải thôn trưởng Thôn Đậu Hoa hay sao?”
Bắc Duy nhìn theo phía Bắc Sinh chỉ, bắt gặp một Thần ma tướng có dung mạo giống y hệt như thôn trưởng Thôn Đậu Hoa. Thế nhưng, người này uy nghiêm hơn nhiều, thậm chí còn có phong độ của một Đại tướng. Bắc Duy nhíu mày:
“Đại thôn trưởng đâu có uy phong như vậy!”
Huống chi, cái người mà bọn họ biết lại là tu sĩ chính phái, không thể nào tỏa ra ma khí được. Bắc Sinh thở dài:
“Cũng đúng!”
Tên ma tướng đứng trước quan tài vừa nghe thấy tiếng gào hưng phấn của Bắc Sinh liền nghiêng đầu nhìn, sau đó bất chợt nghịch ngợm mà nháy mắt với hai người họ một cái, khiến cho Bắc Sinh và Bắc Duy đồng loạt đứng hình.
Chỉ một nén hương ngắn ngủi, hơn vạn ma binh đã vào hết trong cái động màu đen kia. Cuối cùng, Minh Thăng viện lại trở về vắng lặng, tựa như cảnh tượng vừa rồi chưa hề xuất hiện. Không biết qua bao lâu, Bắc Vũ Phong lắp bắp hỏi:
“Đại… Đại ca, Minh Nhi đi đâu thế?”
Nhưng người kia là đứa nhỏ Bắc Minh mà hắn biết à? Sao lại có thể đi chung với một đám ma binh như vậy? Hơn nữa, hình như y còn là thủ lĩnh.