Phật Môn Ác Thê

Chương 261: Thật chua

Nghe vậy, đáy mắt Bắc Minh lập tức lóe lên ý cười sung sướиɠ!

Hiên Viên Duật cùng với Hạ Hầu Lân cũng chẳng biết Âm Tế Thiên và Bắc Minh đang dùng truyền âm để nói chuyện, cho nên đại sảnh nhất thời im lặng không tiếng động.

Hạ Hầu Lân thấy Bắc Minh không trả lời mình, trên mặt ùa lên nét xấu hổ, trong lòng vừa khó chịu lại vừa mất mát, đồng thời lại càng căm giận Âm Tế Thiên hơn.

Hắn ta cảm thấy, lý do Bắc Minh không để ý đến mình, là bởi vì sự tồn tại của Âm Tế Thiên!

Hiên Viên Duật liếc thấy ánh mắt Hạ Hần Lân bắn ra tia hiểm độc, liền cười cười nói: “Hạ Hầu huynh, Minh sư đệ chỉ là tiêu hao linh lực quá độ! Thân thể cũng không có gì đáng ngại!”

Hạ Hầu Lân có chút không được tự nhiên mỉm cười: “Là… thật à?”

Hiên Viên Duật đẩy chén trà trên bàn tới trước mặt Hạ Hầu Lân: “Hạ Hầu huynh, mau nếm thử tiên trà của Tiên giới chúng ta đi, cam đoan ngươi vừa uống xong, mọi mệt mỏi trên người sẽ lập tức tiêu biến ngay!”

Lúc này, Bắc Minh cũng nói theo: “Còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ!”

Hạ Hầu Lân thấy Bắc Minh chịu lên tiếng, tức khắc nở nụ cười thật tươi, nâng chung trà lên đáp: “Vậy ta cần phải uống nhiều thêm mấy chén mới được!”

Bắc Minh cũng cầm lấy một chén trà, nhưng chẳng hiểu sao tay y thoáng run rẩy, chén trà không được giữ vững, nháy mắt rơi xuống đất vỡ nát.

Hạ Hầu Lân và Hiên Viên Duật đều giật mình kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

Âm Tế Thiên khẽ cười trộm!

“Xin lỗi!” Bắc Minh có chút suy yếu vô lực nói.

Âm Tế Thiên hợp thời đứng lên, giả vờ cả giận: “Ngươi nhìn ngươi đi, rõ ràng thân thể khó chịu, còn ở đây cậy mạnh!”

Hắn nhanh chóng nâng Bắc Minh đứng dậy đi về phía cửa đại sảnh, không quên phân phó bọn Bắc Sinh tiếp đón Hạ Hầu Lân đàng hoàng, cũng dặn Hạ Hầu Lân nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối sẽ mở tiệc chiêu đãi sau.

Hạ Hầu Lân từ trong kinh ngạc lấy lại *** thần, sốt ruột hỏi Hiên Viên Duật: “Thân thể Minh hiền đệ không có việc gì chứ?”

Hiên Viên Duật nhăn chặt mày, tùy ý trấn an vài câu.



Âm Tế Thiên và Bắc Minh trở về phòng. Mới vừa tới gần giường, Bắc Minh đã đem Âm Tế Thiên áp đảo, dùng đầu lưỡi cạy mở môi răng, xông thẳng vào, điên cuồng càn quét mỗi ngóc ngách trong khoang miệng hắn.

Âm Tế Thiên ôm chặt lấy Bắc Minh, bổ trợ cho cái hôn càng thêm sâu sắc. Thẳng đến khi hai người thở hồng hộc, mới chịu buông nhau ra. Bất quá vẫn duy trì tư thế ấy, nằm yên lặng trên giường.

Bắc Minh nhẹ cắn một cái trên môi Âm Tế Thiên, hờn dỗi hỏi: “Đêm qua, sao ngươi lại để cho Hiên Viên Duật ôm?”.

Lúc y nghe các đệ tử lén lút thảo luận chuyện này, y thật muốn đem Hiên Viên Duật ra đánh một trận cho đỡ tức.

Âm Tế Thiên nhớ đến sự tình đêm qua, nhăn chặt mày: “Y ôm ta quá đột ngột, nhưng ta đã đẩy y ra ngay!”

Hắn nhìn Bắc Minh, đáy mắt hiện lên ý cười: “Ăn giấm rồi phải không?”

Bắc Minh không phủ nhận: “Tại sao y lại ôm ngươi?”

“Trong đầu y đột nhiên nhiều thêm một phần ký ức, sau đó, nhận nhầm ta thành một người khác!” Âm Tế Thiên đem sự tình sau khi Hiên Viên Duật lấy được thanh thần khí, nói ra.

Bắc Minh híp híp mắt: “Ngươi cảm thấy lời y nói có thật hay không?”

Y tin chắc rằng, Tịch Thiên sẽ không thể nào kể về năng lực bản thân cho Hiên Viên Duật nghe!

Nếu như không có kể, vậy làm sao mà Hiên Viên Duật biết được?

Chẳng lẽ chuyện trong đầu Hiên Viên Duật đột nhiên nhiều thêm một phần ký ức, là sự thật?

Nam tử cũng có một nốt chu sa giống Âm Tế Thiên kia, rốt cuộc là ai?

Âm Tế Thiên trầm mặc một lát, nói: “Không biết…”

Kỳ thật đáy lòng hắn rất tin tưởng vào lời Hiên Viên Duật nói. Hơn nữa, dung mạo của nam tử kia cùng với dung mạo của hắn ở hiện đại, giống nhau như đúc.

Bắc Minh đột nhiên trở mình, để Âm Tế Thiên ghé vào trên người y, hai tay siết mạnh, thiếu chút nữa làm Âm Tế Thiên không thở được.

Âm Tế Thiên biết Bắc Minh là tin lời Hiên Viên Duật nói, nếu không cũng sẽ không ghìm chặt hắn như vậy.

Hắn in một cái hôn lên môi Bắc Minh, nói lái sang chuyện khác: “Kể cho ta nghe, xem Minh ngục là nơi như thế nào.”

Phải tìm hiểu rõ Minh Ngục là nơi như thế nào, hắn mới có thể đánh giá chính xác, xem Hạ Hầu Lân có giá trị lợi dụng hay không!

Bắc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nét tò mò, miệng khẽ mỉm cười: “Ta từng nghe Quỷ Quái sư phụ nói qua, nơi đó có rất nhiều Quỷ Tiên. Ở trong mắt bọn họ, tu sĩ Luyện Hư kỳ giống như một con kiến ấy, chỉ cần nhẹ bóp một cái là chết ngay!”

Âm Tế Thiên nhíu chặt mày: “Nếu có người quen ở Minh ngục, hơn nữa còn là Sứ Giả Minh Ngục. Ngươi nói xem, chúng ta có thể an toàn hơn không?”

Bắc Minh có chút kinh ngạc mà nhướng nhướng mày: “Có ai quen biết Sứ Giả Minh Ngục à? Nếu đây là sự thật, vậy sau khi chúng ta đến Minh Ngục, hành động cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều!”

Âm Tế Thiên tựa đầu vào cổ Bắc Minh, buồn bực nói: “Hạ Hầu huynh của ngươi có quen biết với Sứ Giả Minh Ngục, ban nãy còn nói muốn dẫn Hiên Viên Duật và ngươi đến Minh Ngục làm khách!”

Ánh mắt Bắc Minh thâm thúy, sao y lại ngửi được mùi chua vậy nhỉ?

Âm Tế Thiên thấy người dưới thân không lên tiếng, ngẩng đầu, tức giận nói: “Nghe tin Hạ Hầu huynh của ngươi muốn mang ngươi đến Minh ngục làm khách, có cao hứng hay không?”

Bắc Minh: “…”

Âm Tế Thiên hừ lạnh một tiếng, chống hai tay lên, muốn đứng dậy. Không ngờ, lại bị Bắc Minh chặt chẽ khóa vào trong ngực.

Bắc Minh buồn cười hôn một cái lên khuôn mặt đang thở phì phì của hắn, “Cái gì gọi là ‘Hạ Hầu huynh của ngươi’?”

Âm Tế Thiên trừng y: “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, Hạ Hầu huynh của ngươi thích ngươi sao?”

Bắc Minh nhíu mày: “Ngươi nói Hạ Hầu Lân thích ta?”

Quả thật y nhìn không có ra!

“Đúng vậy! Hạ Hầu Lân thích ngươi! Cao hứng chứ?”

Bắc Minh như nghĩ tới điều gì, vội hỏi nói: “Ban nãy, ngươi khăng khăng bảo ta về phòng nghỉ ngơi, chẳng lẽ là muốn ta né tránh Hạ Hầu Lân?”

Âm Tế Thiên mắt trợn trắng: “Đương nhiên! Ta thấy hắn cứ luôn áp sát vào người ngươi, bụng liền nổi lửa! Lão tử không xuống tay đánh hắn bay thẳng về Phàm giới, là đã nể mặt nể mũi lắm rồi!”

Bắc Minh nhìn khuôn mặt đầy vị chua của thiếu niên, trong lòng bất chợt sung sướиɠ: “Về sau ta sẽ cố hết sức cách hắn càng xa càng tốt. Nhưng ngươi cũng vậy, về sau phải cách Hiên Viên Duật…”

Âm Tế Thiên nói tiếp lời của y: “Cách Hiên Viên Duật một trượng, được chưa?”

Bắc Minh vừa lòng cười cười: “Bất quá, ta thật không ngờ Hạ Hầu Lân sẽ chạy đến Tu Chân giới tìm chúng ta!”

“Đệch! Cái gì mà ‘chúng ta’, rõ ràng hắn chỉ muốn gặp ngươi thôi! Ngươi xem hắn vì gặp ngươi, mà ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không để ý tới! Một mình đi tới Tu Chân giới, cũng không sợ thần tử tạo phản!”

Bắc Minh buồn cười nhéo nhéo chóp mũi hắn: “Thật chua!”

“Hừ! Ta chính là muốn chua chết ngươi!” Âm Tế Thiên tránh đi ngón tay ở trên chóp mũi, há mồm cắn qua.

Bắc Minh cảm giác được hai cánh môi mềm mại trên đầu ngón tay, con ngươi trầm xuống, rên lên một tiếng, khàn khàn nói: “Đừng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta!”

Âm Tế Thiên nhận thấy biến hóa trên người y, bật người há mồm nhả tay y ra, không dám lộn xộn nữa: “Thân thể của ngươi đang cần được nghỉ ngơi thật nhiều, không thể nghĩ đến ba cái việc kia mãi!”

Bắc Minh nhẹ mỉm cười, bỡn cợt nói: “Ba cái việc kia? Là việc gì?”

Âm Tế Thiên biết y cố ý giả đò, vờ như không hiểu lời của mình, cắn răng nói: “Tìиɧ ɖu͙©!”

Bắc Minh bật cười ra tiếng!

Âm Tế Thiên thở phì phì, không nặng không nhẹ bóp eo y một cái: “Có gì đáng cười chứ?”

Miệng hắn tuy có bất mãn, nhưng nhìn thấy Bắc Minh thoải mái cười, trong lòng cũng không kềm được mà cao hứng.

Đợi đến khi Bắc Minh cười đã đời, Âm Tế Thiên mới lên tiếng: “Lúc nhìn thấy Hạ Hầu Lân lần đầu tiên, ta đã cảm giác được khí tức trên người hắn không giống Phàm nhân bình thường. Chẳng lẽ hắn cũng là tu sĩ? Tuy nhiên, có cái gì đó là lạ!”

Bắc Minh thu lại ý cười: “Từ xưa đã có lời đồn, hoàng đế Phàm giới đều là Tiên nhân hoặc là Thần nhân, vì lịch kiếp chuyển thế nên đầu thai mà thành. Trên người bọn họ có mây tím hộ thể, để tránh việc người của năm giới khác muốn cướp đoạt Phàm giới mà ra tay sát hại. Đợi đến sau khi hoàng đế băng hà, linh thể liền trở về Tiên vị hoặc là Bài vị! Bất quá, những điều này đều là truyền thuyết được kể lại từ ngàn vạn năm trước, cũng không biết là thật hay giả. Nhưng trên người Hạ Hầu Lân, quả thật có mây tím hộ thể, yêu ma quỷ quái thông thường không thể lại gần người hắn. Chứ nếu không, Phàm giới đã sớm đổi chủ!”

“Hèn chi không giống người thường!”

Mày Bắc Minh hơi hơi nhíu lại: “Trước ngươi nói Hạ Hầu Lân quen biết người của Minh Ngục?’

“Là hắn nói!” Âm Tế Thiên đem đoạn trò chuyện của Hạ Hầu Lân và Hiên Viên Duật kể lại một lần: “Nếu hắn thật sự quen biết Sứ Giả Minh ngục, thì việc đến Minh Ngục tìm một hồn kia của ngươi, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”

“Quả thật là như thế!”

Bắc Minh nhẹ vỗ về lưng Âm Tế Thiên, rơi vào trầm tư!

Âm Tế Thiên dùng ngón tay chọt chọt ngực y: “Đừng nói ngươi muốn dùng mỹ nam kế, để hắn giúp ngươi tìm một hồn kia đấy chứ?”

Bắc Minh nhướng nhướng mày, mỉm cười hỏi ngược lại: “Nếu ta nói phải, thì sao?”

Âm Tế Thiên lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi dám làm như vậy, ta liền trực tiếp đánh ngươi tới hồn phi phách tán. Để ngươi khỏi hao công tốn sức đi tìm một hồn kia nữa!”

Bắc Minh cười nhẹ, hôn lên môi hắn một cái.

Âm Tế Thiên lăn qua, ôm lấy thắt lưng của y, nhắm mắt lại nói: “Nhanh nghỉ ngơi đi!”

Bắc Minh nghi hoặc hỏi: “Đêm qua ngươi không ngủ sao?”

“Không ngủ, ta vẫn cứ chờ ngươi về! Gần như thức trắng. Cho nên hiện tại ta phải đánh một giấc, dưỡng *** thần cho tốt đã!”

Bắc Minh ôm hắn vào trong ngực: “Để làm gì?”

Âm Tế Thiên mở mắt trừng y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Như vậy mới có *** lực đi đối phó với tên Hạ Hầu kia!”

Bắc Minh lại một lần nữa bị hắn chọc bật cười, hôn hôn chóp mũi hắn, an ủi: “Ta sẽ sử dụng trâm cài tóc mà ngươi đặc chế kia, đi gặp mặt hắn!”

Âm Tế Thiên khẽ cong khóe miệng, tạo nên một độ cung xinh đẹp!