Âm Tế Thiên ngớ ra, sau đó chuyển mắt nhìn sang đại điện bị nổ chỉ còn một đống gạch đá.
“Có khả năng rằng, bà ấy vẫn còn bị đè dưới đại điện. Ngươi mau chóng tìm bà ấy ra đi!”
Thôn Phách nghe xong, tuy vội nhưng rất cẩn thận đặt Âm Tế Thiên nằm lại trên mặt đất, rồi mới bay về phía đại điện. Kế tiếp y nhanh tay lấy ra một mảnh phù lục màu vàng, ném về phía gạch đá!
Lập tức, hàng trăm tảng đá bay lên trên không, tự động dịch chuyển đến khoảng đất trống bên cạnh.
Rất nhanh, Thôn Phách đã tìm được Huyền Ngọc trưởng lão, bà ngã ở trong góc tường. Trông thấy khóe miệng và trước ngực bà vươn tơ máu, y thoáng nhăn chặt mày, vội vàng bế người từ dưới đất lên, đặt xuống kế Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên nhìn sang Huyền Ngọc trưởng, nói: “Chắc bà ấy là bị Lôi kiếp đánh trúng!”
Thôn Phách đang bắt mạch cho Huyền Ngọc trưởng lão, nghe thế không khỏi nghi hoặc: “Lôi kiếp?”
Âm Tế Thiên một bên vặn vẹo thân thể đau đớn, một bên tự giễu nói: “Đúng vậy! Lôi kiếp của ta! Nếu không, ngươi tưởng ta nằm bất động ở chỗ này, là để ngắm cảnh sao?”
Thôn Phách liếc mắt nhìn cửa khẩu bị nổ tung, rồi đảo qua cái động lớn ở trên đỉnh đầu, cuối cùng là đống gạch đá cách đó không xa. Mày khẽ nhíu lại: “Lôi kiếp của ngươi rất hung hãn!”
Nếu không có Lôi kiếp, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ bị vây ở tầng ba đại điện cho đến chết!
Âm Tế Thiên lại nhìn Huyền Ngọc trưởng lão: “Bà ấy bị rớt cảnh giới!”
Hắn nhớ rõ, trước đó Huyền Ngọc trưởng lão có nói qua bà đã tấn chức đến Độ Kiếp Kỳ. Hiện tại hắn nhìn thấy, bà chỉ còn là Hợp Thể kỳ đỉnh phong!
“Ừm!” Mắt Thôn Phách sẫm lại, lấy đan dược ra nhét vào miệng Huyền Ngọc trưởng lão: “Mới vừa tấn chức, cảnh giới sẽ không ổn định cho lắm. Lúc này lại bị thương nặng, rớt cảnh giới là chuyện quá bình thường. Hơn nữa, sau khi rớt cảnh giới, còn tiêu hao linh lực quá mức để tạo nên cái L*иg bảo hộ. E rằng về sau nếu muốn thăng cấp nữa, chắc sẽ rất khó!”
Âm Tế Thiên liếc nhìn y một cái: “Về sau ngươi nhớ tìm thêm nhiều nhiều thảo dược trợ giúp tấn chức cảnh giới!”
“Ừm!”
“Kế đó, luyện ra nhiều đan dược làm tăng xác suất tấn chức cảnh giới!”
“Ừm!”
“Thẳng đến khi bà ấy lại lần nữa tấn chức Độ Kiếp Kỳ mới thôi!”
“Ừm!”
Thôn Phách thuận miệng đáp xong, mới kịp phản ứng lời trước đó của Âm Tế Thiên là có ý gì!
Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuy bị Lôi kiếp đánh đến đen thui như than nhưng vẫn không che giấu được tia bỡn cợt. Bất giác hiểu ra, mình là đang bị gài bẫy. Y nheo mắt lại, không nhẹ không nặng vỗ lên đùi thiếu niên một cái!
Nhất thời, toàn bộ Bí cảnh đều là tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên!
—-
Bắc Vũ Hoành ôm thân thể Bắc Minh về chỗ tụ tập của Bắc gia, đồng thời ngăn Hiên Viên Duật đang có suy nghĩ đi vào Bí cảnh tìm Tịch Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão.
Hai người đứng ở bên ngoài Bí cảnh, lo lắng nhìn lối ra đang dần khép lại, chỉ còn khoảng nửa cánh cửa sổ!
Bắc Vũ Phong tiến lên nói: “Có khi nào Tịch Thiên ra không được?”
Bắc Vũ Hoành tức giận trừng hắn ta một cái: “Nói hươu nói vượn!”
Bắc Vũ Phong nhăn mày: “Ta chỉ là cảm thấy lối ra của Bí cảnh cao như vậy, mà Tịch Thiên lại không biết ngự khí phi hành. Bởi thế mới lo rằng hắn ra không được!”
Từ khi Thôn Phách bay vào trong Bí cảnh, Yêu Quái lão tổ và Quỷ Quái lão tổ vẫn chưa rời đi. Nay nghe Bắc Vũ Phong nói, lập tức lớn tiếng quát: “Đồ đệ của bổn tọa tự mình đi đón hắn, nhất định sẽ ra được!”
Nghe vậy, Bắc Vũ Phong nhịn không được nói thầm: “Chỉ sợ đồ đệ của ngươi cũng không có ý tốt!”
Lúc này, có người lớn tiếng hô: “Bí cảnh sắp đóng cửa!”
Người của Bắc gia, Hiên Viên Duật và hai vị lão tổ đều lo lắng nhìn lối ra. Ban đầu nó rộng khoảng hai cánh cửa lớn, hiện giờ thu nhỏ chỉ còn một nắm tay!
Ngay sau đó, chỉ tíc tắt, lối ra của Bí cảnh biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hốc mắt Bắc Vũ Hoành nhất thời đỏ lên!
Bị vây ở trong Bí cảnh không chỉ có con trai và con dâu, mà còn có thê tử của ông nữa!
Hiên Viên Duật gắt gao nhìn điểm đen biến mất, lẩm bẩm: “Sư phụ! Tịch Thiên!”
Yêu Quái lão tổ đánh mạnh vào ***g ngực của Quỷ Quái lão tổ, cao giọng khàn khàn: “Phu quân, Phách nhi nó… nó…!”
Quỷ Quái lão tổ đỏ cả hai mắt, thật lâu cũng không tài nào mở miệng nổi!
Trừ phi Bí cảnh mở ra một lần nữa, nếu không, người ở bên trong vĩnh viễn cũng không ra được!
“Ớ! Đó là cái gì?” Có người kinh ngạc kêu lên.
Mọi người rối rít ngẩng đầu. Cách nơi Bí cảnh biến mất không xa, dần hiện ra một đoàn bóng đen.
Mọi người còn chưa kịp thấy rõ nó là gì, thì đoàn bóng đen kia bỗng dưng biến mất không thấy tung tích. Kế đó, ở chỗ Bắc gia tụ tập, đột nhiên xuất hiện ba người.
Mọi người sửng sốt!
“May là đuổi kịp!”
Âm Tế Thiên buông thắt lưng Thôn Phách ra, giao Huyền Ngọc trưởng lão cho Bắc Vũ Hoành, cuối cùng hư thoát mà ngồi bệch xuống đất.
Bắc Vũ Hoành nhìn thấy trước ngực Huyền Ngọc trưởng lão có vết máu, vội vàng bảo Hiên Viên Duật nhìn xem thương thế của bà.
Yêu Quái lão tổ trông thấy Thôn Phách, lập tức bổ nhào vào người y, cả giận nói: “Tên tiểu tử thối này, ngươi muốn hai vị sư phụ của ngươi lo lắng đến chết, có phải không?”
Thôn Phách nhìn Yêu Quái lão tổ đỏ bừng cả hai mắt, trong lòng thoáng áy náy: “Xin lỗi! Đã khiến sư phụ lo lắng!”
Quỷ Quái lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Xem ra bổn tọa đã quá buông thả ngươi! Đến khi trở về, ngươi phải diện bích tư quá một năm cho bổn tọa!”
[Úp mặt vào tường, nhưng nghĩa ở đây là cấm cửa không cho ra ngoài].
Thôn Phách nói: “Không được!”
Quỷ Quái lão tổ thở phì phì trừng y: “Ngươi còn dám cãi lời bổn tọa!”
“Đệ tử không dám!”
Quỷ Quái lão tổ thấy Thôn Phách tựa hồ có việc muốn nói, nhưng nơi này không phải là chỗ để bàn chuyện, cho nên cũng không hỏi nhiều!
Bắc Vũ Phong nhìn Âm Tế Thiên đen thui thùi lùi, cả người toàn là mùi khét, không khỏi trừng lớn mắt hỏi: “Tịch Thiên! Ngươi rơi vào biển lửa à? Sao bị đốt đến đen thui như thế này?”
Tầm mắt của mọi người, đồng loạt rơi trên người hắn.
Âm Tế Thiên tức giận lườm hắn ta một cái: “Ta là bị sét đánh!”
Hiện giờ xương cốt của hắn còn phát đau đây!
Mọi người sửng sốt!
Bắc Diệu Đông hỏi: “Sét? Không phải là Lôi kiếp đó chứ?”
Âm Tế Thiên hoang mang nhìn hắn: “Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?”
Bắc Diệu Đông lại hỏi: “Trước đó, là ngươi đang Độ Kiếp?”
“Ừm!”
Bắc Diệu Đông kinh ngạc hỏi: “Ngươi hứng Lôi kiếp luôn?”
Âm Tế Thiên bĩu môi: “Nếu không hứng, ta sẽ biến thành cái bộ dạng này sao?”
Bắc Diệu Đông nhớ rõ, trong mây đen có chiếu xuống kim quang, chắc là Độ Kiếp thành công!
“Thật bội phục ngươi! Nếu đổi lại người khác, nhất định sẽ chết dưới sáu đòn Lôi kiếp lợi hại kia! Nhưng mà …, Không đúng! Chẳng phải ngươi là phàm nhân sao? Cớ gì có thể Độ Kiếp?”
Không đợi Âm Tế Thiên trả lời, Chấp Pháp trưởng lão vội hỏi: “Tia sét Lôi kiếp của ngươi có màu tím ư?”
Âm Tế Thiên có chút chột dạ khẽ liếc nhìn Thôn Phách một cái!
Lúc hắn Độ Kiếp lần đầu, đã từng vì giấu diếm việc mình có thể tu luyện, mà nói dối với Bắc Minh, bịa ra một câu chuyện dài thê lê. Nay xem ra, còn phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng mới được!
Âm Tế Thiên vội nói sang chuyện khác: “Chúng ta là đang ở chỗ nào?”
“Ở Tây Bộ, biên giới của Vạn Yêu Sâm Lâm!” Bắc Vũ Phong chỉ vào tượng đá cách đó không xa: “Lúc trước ngươi từ Tây Bộ đi tới Nam Bộ, hẳn là có nhìn thấy bức tượng đá kia nhỉ?”
Âm Tế Thiên ngó theo hướng của Bắc Vũ Phong nói, nhất thời, cả người liền ngốc rớt!
Trước đó hắn chỉ nhìn thấy phía sau của bức tượng đá. Hiện giờ, nhìn đến lại là chính diện của tượng đá!
Ngũ quan của tượng đá rất rõ ràng và thâm thúy. Dưới đôi mày kiếm là cặp mắt nhỏ dài xinh đẹp đào hoa, cái mũi anh tuấn, môi mỏng khêu gợi. Toàn bộ ngũ quan pha trộn lại với nhau, tạo nên vẻ cuồng dã không câu nệ, tà mị gợi cảm. Duy nhất khiến người khác cảm thấy tiếc nuối chính là, ở giữa trán, lại bị phá thành một cái động.
Âm Tế Thiên cứng cả người, đầy mặt khϊếp sợ trừng bức tượng đá kia.
Ta phắc!
Vì sao khuôn mặt của bức tượng đá kia lại y như đúc với khuôn mặt của hắn lúc còn ở hiện đại?
Bắc Vũ Phong phát hiện hắn có gì đó không đúng, vội hỏi: “Tịch Thiên? Ngươi làm sao vậy?”
“Tượng đá kia là…”
Âm Tế Thiên suy nghĩ một chút, hắn nhớ Vô Tinh đã từng nói qua, bức tượng đá kia là từ trên Thiên Giới rơi xuống!
Đúng rồi!
Thiếu niên ở trong tượng đá đã từng nói qua, chủ tử nhà hắn gọi là Tế Thiên. Chẳng lẽ chính là bản tôn của bức tượng đá này?
Bắc Vũ Phong nghi hoặc hỏi: “Ngươi không biết à? Nghe nói nó là từ trên Thiên Giới rơi xuống! Là tượng đài của một Tiên nhân!”
“Không phải!” Lập tức có người lên tiếng phản bác.
Mọi người chuyển mắt nhìn người nói!
Hiên Viên Duật giải thích: “Tượng đá kia không phải từ trên Thiên Giới rơi xuống!”
Âm Tế Thiên nghi vấn: “Sao ngươi lại chắc chắn như vậy? Nếu không phải từ trên Thiên Giới rơi xuống, vậy nó từ đâu tới?”
Hiên Viên Duật đưa tay xoa xoa cái trán đột nhiên phát đau, có chút suy yếu nói: “Thần Giới! Là từ Thần Giới rơi xuống! Không, chính xác mà nói, là khi Quang Thần Vương nóng giận, đã đánh nó rớt xuống đây!”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Thần Giới?”
Yêu Quái lão tổ xì một tiếng: “Nói cũng như không!”
Âm Tế Thiên không hiểu như thế nào, nhưng lại cảm thấy điều Hiên Viên Duật nói mới là sự thật.
Liền hỏi: “Hiên Viên Duật, sao ngươi biết nó rơi từ trên Thần Giới xuống?”