Hiên Viên Duật nhìn Cửu Đăng Tháp, không khỏi ngẩn người: “Tại sao ngọn đèn của tầng thứ chín lại đột nhiên phát sáng?”
Y cầm nó lên xem xét: “Pháp bảo này ta vừa mới luyện chế xong sáng nay, chẳng lẽ ta luyện chế thất bại?”
Bắc Minh nghi hoặc nhìn Hiên Viên Duật đang lầm bầm lầu bầu: “Pháp bảo xảy ra vấn đề gì sao?”
Nghe tiếng, Hiên Viên Duật lấy lại *** thần, vội vàng đặt Cửu Đăng Tháp lên bàn, chỉ vào tầng trên cùng nói: “Ngọn đèn của Cửu Đăng Tháp càng cao, đại biểu cho bảo vật được tìm thấy có cấp bậc càng lớn. Hiện tại tầng thứ chín phát ra ánh sáng mãnh liệt, hơn nữa còn là màu đỏ tím, cho thấy rằng có Thần vật thượng cổ ở gần đâu đây!”
Đáy mắt y toát lên sự khó hiểu, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Bắc Minh, hỏi: “Lẽ nào ngươi có cất giấu Thần vật thượng cổ?”
Bắc Minh thoáng có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh nói: “Sao ta có thể có vật quý báu đến vậy cơ chứ!”
Hiên Viên Duật suy nghĩ lại, cũng hiểu được Bắc Minh không có khả năng có Thần vật thượng cổ!
Y và Bắc Minh đã cùng nhau ra vào rất nhiều các Bí cảnh lớn nhỏ, trên người Bắc Minh có bảo vật gì, chắc chắn y phải là người biết rõ nhất. Huống chi Bắc Minh còn nằm bệnh trên giường hết mười năm, càng không thể có được Thần vật thượng cổ!
Hiên Viên Duật cầm Cửu Đăng Tháp lên nhìn lần nữa, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ ta luyện chế không thành công? Không có khả năng! Từ sau khi ta bắt đầu luyện chế pháp bảo, chưa từng có chuyện luyện chế thất bại!”
Y thử đưa thần thức vào trong Cửu Đăng Tháp, thăm dò xem có phải nó bị luyện chế thất bại hay không!
Khóe miệng Bắc Minh hơi nhếch lên, giễu cợt nói: “Thật khó gặp ngươi luyện chế pháp bảo bị thất bại!”
Hiên Viên Duật thu hồi thần thức, liếc Bắc Minh một cái: “Bớt vui sướиɠ khi người gặp họa đi! Ngươi nên biết, pháp bảo này có liên quan đến tính mạng của chúng ta đấy!”
Bắc Minh không châm chọc y nữa, dù sao Hiên Viên Duật luyện chế pháp bảo Cửu Đăng Tháp, cũng vì suy nghĩ đến sự an toàn của bọn họ!
Hiên Viên Duật cầm lấy Cửu Đăng Tháp đi về phía cửa. Song, càng đi ngược trở ra, ngọn đèn của Cửu Đăng Tháp càng yếu ớt, màu sắc trên đó cũng càng lúc càng nhạt dần!
Y chợt khựng người, lui về phía sau một bước, bất ngờ ngọn đèn của Cửu Đăng Tháp lại sáng đột nhiên sáng lên tiếp.
Hiên Viên Duật xoay người, quay về ngồi xuống bên cạnh Bắc Minh: “Ta chắc chắn, khẳng định, tuyệt đối không phải pháp bảo của ta có vấn đề, mà là trên người của ngươi hoặc dưới chân chúng ta có Thần vật thượng cổ!”
Bắc Minh nhíu mày, nhận lấy Cửu Đăng Tháp, cẩn thận quan sát: “Có khi nào ngươi đã làm ngược các cấp bậc dò xét bảo vật của Cửu Đăng Tháp không? Ví dụ như, tầng thứ chín kỳ thật đại biểu cho bảo vật có cấp bậc thấp nhất!”
Bắc Minh đợi mãi không thấy Hiên Viên Duật trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu, bắt gặp Hiên Viên Duật đang híp nửa mắt theo dõi mình!
Hiên Viên Duật nói: “Ta phát hiện, lúc ngươi cầm lấy Cửu Đăng Tháp, ngọn đèn sáng đến rực rỡ! Ta khẳng định, Thần vật đang ở trên người của ngươi!”
Suy nghĩ đầu tiên của y chính là thần vật nằm ở trong tay áo của Bắc Minh. Hiên Viên Duật vung tay lên, tạo thành một luồng gió mạnh, hướng Bắc Minh ùa tới. Lập tức, hai ống tay áo của Bắc Minh bị thổi lật lên!
Hiên Viên Duật nhìn cổ tay phải của Bắc Minh, tức khắc khóe mắt giựt giựt!
Bởi vì, trên cổ tay phải của Bắc Minh chính là chiếc vòng bạch ngọc do Âm Tế Thiên đặc biệt làm tặng y!
Nó không giống những loại vòng ngọc tròn bình thường, mà trên thân nó bị cắt mất một khúc dài, giữa hai đầu được nạm hai khối đầu rồng bằng vàng, còn thân ngọc khắc hoa văn hình vảy rồng, khiến cho chiếc vòng ngọc mộc mạc bỗng trở nên quý khí lạ thường!
Nhưng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở trên thân ngọc còn chêm thêm mấy chữ ‘Tịch Thiên đại ngu ngốc!’
Lúc Bắc Minh trông thấy ba chữ đại ngu ngốc kia, có chút không được tự nhiên mà ho nhẹ một cái!
Hiên Viên Duật xùy xùy ra tiếng, tầm mắt chuyển sang cổ tay trái của Bắc Minh, trông thấy một chiếc vòng tay được bện từ những sợi tơ màu lam đậm. So với chiếc vòng ngọc trên cổ tay phải, thì nó có vẻ vô cùng tầm thường, dù có tùy ý ném xuống đất, cũng chẳng có ai thèm nhặt lên!
Hiên Viên Duật chợt nheo mắt lại, y tựa hồ cảm thấy màu sắc của chiếc vòng tay kia hết sức quen thuộc!
Bắc Minh thả Cửu Đăng Tháp về lại trên bàn: “Ta có Thần vật hay không chẳng lẽ ta không biết? Tóm lại là, chắc chắn pháp bảo của ngươi có vấn đề!”
Hiên Viên Duật hoàn hồn, mỉm cười một cách thâm ý: “Phải không?”
Y cầm lấy Cửu Đăng Tháp, đầu tiên là đưa về phía tay phải của Bắc Minh, ngọn đèn ở tầng trên cùng nháy mắt tối sầm lại.
Hiên Viên Duật tiếp tục đưa Cửu Đăng Tháp qua bên tay trái của Bắc Minh, ngọn đèn lại một lần nữa sáng rực lên!
Bắc Minh nhìn Cửu Đăng Tháp đang tối sầm bỗng dưng sáng trở lại, ánh mắt khẽ động!
Chẳng lẽ Thần vật thượng cổ là chỉ…
Hiên Viên Duật không bỏ sót biểu cảm của y, hỏi: “Chiếc vòng trên cổ tay trái của người là cái gì vậy? Ta cảm thấy màu sắc của nó có vẻ rất quen thuộc!”
Bắc Minh mặt không đổi sắc nói dối: “Chỉ là dùng lông của yêu thú bện thành dây xích tay thôi!”
Ấn đường Hiên Viên Duật khẽ động, hiển nhiên là không quá tin tưởng lời nói của Bắc Minh. Bất quá, y cũng không tiếp tục tra hỏi về nguyên liệu của vòng tay nữa, bằng không Bắc Minh lại hiểu nhầm là y thèm muốn cái món Thần vật kia!
Bắc Minh lái sang chuyện khác: “Cửu Đăng Tháp phát ra ánh sáng màu đỏ tía biểu thị cho cái gì!”
Hiên Viên Duật giải thích: “Ngươi cũng biết, bất kể là pháp bảo, pháp khí hay trang bị gì thì cũng đều có chia ra các cấp bậc. Trong các cấp bậc lại chia ra các loại phẩm chất khác nhau. Như bây giờ, mượn ánh sáng do tầng thứ chín phát ra mà nói, chứng minh rằng vật chúng ta gặp được là Thần vật thượng cổ. Và nếu ánh sáng càng đậm thì đại biểu cho phẩm chất của Thần Vật càng cao. Ví dụ ánh sáng đỏ tím hiện tại, chứng minh phẩm chất của bảo vật này, là Thần vật trong Thần vật thượng cổ!”
Y dừng lại một chút, nhìn Bắc Minh nói: “Nói cách khác, chiếc vòng trên cổ tay trái của ngươi là Thần vật trong Thần vật thượng cổ!”
“Hoang đường!”
Bắc Minh cảm thấy lời phân tích của Hiên Viên Duật thật sự rất khó khiến y tiếp thu nổi!
Dây xích tay này được bện từ tóc của Tịch Thiên, nếu như là Thần vật thượng cổ, vậy chẳng khác nào nói Tịch Thiên là người thượng cổ rồi!
Đáy mắt Hiên Viên Duật hiện lên thâm ý: “Minh sư đệ, có phải ngươi quá kích động rồi không? Nếu quả thật trên tay ngươi là Thần vật thượng cổ, vậy đây không phải là chuyện tốt hay sao? Nhưng mà, phản ứng của ngươi cứ như là sắp có tai vạ đến nơi vậy! Chẳng lẽ dây xích tay này có bí mật nào đó mà không thể cho ai biết!”
Bắc Minh lập tức thu liễm cảm xúc: “Hiên Viên sư huynh quá lo lắng rồi! Nếu có bí mật gì đó không thể cho ai biết, ta cần gì phải mang trên tay, thu hút sự chú ý của người khác cơ chứ!”
“Vậy tại sao Minh sư đệ lại kích động như vậy!”
Bắc Minh thản nhiên liếc y một cái, cười lạnh: “Ta là đang cảm thấy rất buồn cười. Ta chỉ dùng lông của yêu thú bện thành dây xích tay, nay bỗng đột nhiên nó trở thành Thần vật thượng cổ. Đổi lại là ai cũng cảm thấy chuyện này quá mức vớ vẩn!”
Y đứng lên: “Ta xem Hiên Viên sư huynh, vẫn nên đem Cửu Đăng Tháp của ngươi về kiểm tra kĩ lưỡng một chút, để sau này khỏi phái tốn công bịa lời lừa gạt ta!”
Bắc Minh gọi Bắc Đẩu đang canh giữ ở cửa tiến vào dìu mình, sau đó nói với Hiên Viên Duật: “Thân thể của ta không khỏe, không thể tiếp tục tán gẫu với Hiên Viên sư huynh được nữa. Nếu Hiên Viên sư huynh rãnh rỗi, nên luyện chế thêm vài cái pháp bảo dự phòng, để chúng ta bớt lo lắng hơn khi đi vào Bí cảnh!”
Hiên Viên Duật nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng cái trán mướt mồ hôi của Bắc Minh, liền hiểu không phải Bắc Minh đang giả bộ bệnh!
“Nghỉ ngơi cho tốt đi! Nếu cần cái gì ở ta, cứ việc bảo Bắc Đẩu tới tìm!”
“Trước cảm tạ Hiên Viên sư huynh!”
Hiên Viên Duật nhìn vào bóng lưng gầy gò Bắc Minh, rơi vào trầm tư!
Y luôn cảm thấy màu sắc của chiếc vòng tay kia hình như đã gặp ở đâu đó rồi, chỉ là trong lúc nhất thời y không thể nào nhớ ra nổi!
Bắc Minh được Bắc Đẩu dìu trở về phòng, lấy đan dược ra nuốt vào trong bụng, đợi thân mình tốt hơn một chút, mới nâng tay trái lên, quan sát chiếc vòng trên cổ tay.
“Thần vật thượng cổ!”
Khóe miệng Bắc Minh nhếch lên một tia châm biếm!
Cho dù tóc của Tịch Thiên có khiến mọi người cảm thấy quái dị, nhưng cũng không tới mức là Thần vật thượng cổ đi!
Bắc Đẩu thấy Bắc Minh nhìn chiếc vòng trên tay đến xuất thần, cười nói: “Thiếu phu nhân mới rời đi chưa tới nửa canh giờ, chủ tử đã nhớ Thiếu phu nhân rồi!”
Gã nhớ rõ, chiếc vòng trên tay chủ tử là do Thiếu phu nhân cắt từ tóc của ngài ấy bện thành!
Bất quá, màu sắc hình như có chút khác!
Bắc Minh cười một tiếng, chỉ vào dây xích tay nói: “Nếu có người nói với ngươi rằng, cái này là Thần vật thượng cổ, ngưoi sẽ nghĩ như thế nào?”
“Thần vật thượng cổ? Làm sao có thể!”
Bắc Đẩu cảm thấy đây quả thật là một lời nói dối không căn cứ!
Nhưng sau đó suy nghĩ lại, nếu sự việc có liên quan tới Thiếu phu nhân, như vậy cũng không phải là không có khả năng!
Bắc Đẩu nói: “Nếu tính ra! Việc này cũng không phải không có khả năng! Chủ tử, ngài còn nhớ chứ, Thiếu phu nhân từ một phế vật bị hủy linh căn, bỗng dưng biến thành Ngự thú sư cấp mười trong truyền thuyết. Nếu là trước kia, chúng ta chắc chắn sẽ không tin, nhưng bây giờ nó xảy ra ngay trước mắt, chúng ta có muốn không tin cũng không được. Bất quá, nói tóc của Thiếu phu nhân là Thần vật thượng cổ thì thật sự có chút khoa trương. Tuy nhiên nếu nói là bảo vật cấp mười, không chừng còn có thể là sự thật!”
Bắc Minh cũng thấy lời Bắc Đẩu khá hợp với tâm ý của y!
Tóc của Tịch Thiên có thể gây tổn thương cho người khác, còn có thể làm hỏng chiếc kéo vàng thuộc hàng linh bảo thượng phẩm của y, nói không chừng tóc của Tịch Thiên thật sự là bảo vật cấp mười hay cái gì đó.
Về phần Thần vật thượng cổ mà Hiên Viên Duật nói, e là Cửu Đăng Tháp của Hiên Viên Duật thật sự có vấn đề!
Bắc Đẩu thấy Bắc Minh không lên tiếng, dò hỏi: “Tóc của Thiếu phu nhân là bảo vật cấp mười thật ư?”
Trước đó gã cũng chỉ tùy ý nói mò, đừng nói là bị gã đoán trúng nha?
Bắc Minh liếc Bắc Đẩu một cái: “Ra ngoài! Ta muốn tu luyện!”