Phật Môn Ác Thê

Chương 128-2: Thí thần (2)

Hiên Viên Duật cũng theo sát bọn họ, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh mật đạo yên tĩnh, cho đến khi ra khỏi cửa đá thì mới lên tiếng: “Ngươi biết rất rõ là có một cái mật đạo, thế nhưng không nói cho ta!”

“Ngươi cho ta cơ hội để nói sao?” Bắc Minh lạnh lùng liếc y.

Hiên Viên Duật nhớ lại chuyện trước khi đi vào, đã từng hất Bắc Minh ra khỏi pháp khí, vì thế không khỏi chậc lưỡi một cái, nhanh chóng đánh trống lãng: “Ngươi có cảm thấy chuyến đi lần này của chúng ta quá thuận lợi không? Thế nhưng chẳng hề phát sinh chuyện cổ quái gì! Thật sự rất kỳ lạ!”

Bắc Minh nhăn mày, nghe như vậy trong lòng y cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hiên Viên Duật tiếp tục phân tích: “Ta nhớ rõ mười năm trước lúc vào đây, phải trải qua một đống những khảo nghiệm khó khăn mới leo được đến tầng một. Khi ấy còn suýt nữa mất mạng, tuy nhiên bây giờ lại dễ dàng thông qua như vậy, chẳng nhẽ có liên quan tới cảnh giới của ta?”

Y nghĩ một lúc lại nói: “Ta vẫn cảm thấy không đúng! Sau khi vào tượng đá, ta không gặp phải cái đã từng mê hoặc chúng ta, là cái mà ngươi gọi bằng ‘Tế Thiên’ đó! Các ngươi có nhìn thấy nó không?”

Bắc Minh nghĩ tới tên Bắc Dực Đồng giả kia liền nói: “Có thấy!”

Hiên Viên Duật kỳ quái nhìn bọn họ: “Vậy sao các ngươi không bị Tế Thiên mê hoặc?”

Bắc Minh lắc đầu, không có ý định muốn nói chuyện đã xảy ra.

“Nó không phải là Tế Thiên!” Âm Tế Thiên đột nhiên nói ra tiếng. Hiên Viên Duật và Bắc Minh đồng loạt quay đầu nhìn hắn, kinh nghi hỏi: “Làm sao ngươi biết nó không phải gọi là Tế Thiên? Nếu không phải là Tế Thiên thì nó gọi là gì?”

“Nó gọi…” Âm Tế Thiên nhíu mày, nhớ lại ảo giác trước đó Bắc Minh đã nói, hình như thiếu niên tuấn mỹ kia có bảo nó không phải là Tế Thiên, tuy nhiên lại không nói cho hắn biết tên thật là gì. Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói trẻ tuổi nhưng không được tự nhiên cho lắm: “Ta là Thí Thần!”

Nghe tiếng nói, Âm Tế Thiên giật mình ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá. Bắc Minh thấy hành động của hắn thì quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Hiên Viên Duật thấp giọng thì thầm: “Thí Thần?” Y khẽ cười một tiếng: “Tên này có phải ngụ ý rằng nó đã từng gϊếŧ thần rồi không?”

Cũng có lẽ lời Hiên Viên Duật nói chọc tới Thí Thần, cửa lớn ở tượng đá đột nhiên ầm một tiếng đóng kín lại. Ba người sửng sốt, Bắc Minh hoàn hồn nói: “Trước rời đi nơi này đã rồi nói sau!”

Hiên Viên Duật nhanh chóng lấy ra pháp khí, đang chuẩn bị bay lên thì chợt nghe Âm Tế Thiên hỏi: “Chúng ta vẫn phải đi pháp khí để trở về sao?”

Hiên Viên Duật kỳ quái liếc nhìn hắn: “Có vấn đề gì à?”

“Đương nhiên có vấn đề!” Âm Tế Thiên day day thái dương: “Chúng ta dùng pháp khí thì phải đi qua Thông đạo bốn mùa một lần nữa!” Nếu thật như vậy, hắn chẳng muốn đi về chút nào đâu!

Hiên Viên Duật không xác định trả lời: “Chắc là thế đi!”

Mười năm trước, bọn họ dùng Truyền tống trận để thoát ra, cho nên không biết khi trở về có phải trải qua tra tấn của Thông đạo bốn mùa hay không. Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh: “Chúng ta mở Truyền tống trận có được không?”

Bắc Minh không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Đương nhiên là được!”. Y cũng không đành lòng để Tịch Thiên chịu tra tấn của Thông đạo bốn mùa một lần nữa, huống chi Tịch Thiên là một phàm nhân, sức chịu đựng không thể tính như người tu chân.

“Thật sự quá hào phóng!” Hiên Viên Duật chỉ nói câu này, chứ không hề lên tiếng phản đối chuyện dùng Truyền tống trận, dù sao linh thạch cũng không phải của y. Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh đang mở trận pháp, quay sang hỏi Hiên Viên Duật: “Truyền tống trận rất hao linh thạch à?”

“Tùy vào khoảng cách, số người và tình huống đặc biệt. Nếu bây giờ chúng ta muốn từ đây đến trung tâm của Vạn Yêu Sâm Lâm thì có thể mỗi người sẽ mất khoảng một trăm viên linh thạch thượng phẩm. Còn nếu trong tình huống đặc biệt thì càng mất nhiều hơn, có khi mất đến vài ngàn viên linh thạch thượng phẩm.”

“Nhiều như vậy á?” Tới bây giờ Âm Tế Thiên mới biết, chỉ một Truyền tống trận thôi mà lại mất nhiều linh thạch đến thế.

Hiên Viên Duật nhìn vẻ đau lòng của hắn không khỏi cười ra tiếng: “Thay vì ngươi lo lắng vấn đề tiêu hao linh thạch thì lo chuyện tóc của ngươi đi. Chẳng lẽ, ngươi cứ để đầu tóc như vậy mãi? Không nói đến chuyện ngươi vẫn còn là hòa thượng xuất gia, chỉ với mái tóc quỷ dị này thôi cũng có thể khiến nhóm tu sĩ cho rằng ngươi là yêu quái, bắt ngươi lại!”

Âm Tế Thiên kéo tóc mình, nhìn mái tóc lóe lóe ánh sáng xanh, mày nhăn chặt lại. Lập tức, hắn nhớ đến ảo giác trước đó, thiếu niên tuấn mĩ đã cài lên tóc của hắn một cái trâm. Âm Tế Thiên nhanh chóng lục soát trên người mình một lần, cuối cùng tìm được chiếc trâm bạc kia trong túi Càn Khôn. Sau đó hắn lại nhớ tới Hắc Lịch, nên vội vàng lấy chuông ra, xác định chắc chắn Hắc Lịch ở ngay bên trong, mới thả chuông về trở lại.

Hiên Viên Duật nhìn cái chuông chuyên khống chế yêu thú kia thì híp híp mắt, sau đó cười nói: “Minh sư đệ đối tốt với ngươi thật đấy, pháp bảo Liên linh khống thú cũng tặng cho ngươi!” Âm Tế Thiên chẳng thèm giải thích, sau khi Bắc Minh mở ra Truyền tống trận thì vội vàng nhờ Bắc Minh búi tóc cho mình. Bắc Minh không có mang lược, đành phải dùng tay thay thế.

Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh vụng vụng về về chải tóc cho mình thì trêu chọc nói: “Thật là một đại thiếu gia!”

Hắn là người hiện đại, thân phận bây giờ là một hòa thượng, không biết chải tóc cũng hợp tình hợp lý, nhưng không nghĩ tới Bắc Minh lại cũng y như mình.

Bắc Minh vuốt những sợi tóc xinh đẹp, nghe người thương nói câu trêu chọc thì khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ.

Hiên Viên Duật đứng ở một bên không khỏi nheo nheo mắt, lúc này y cảm thấy mình trong mắt bọn họ cứ như là người vô hình vậy, không có cách nào chen ngang vào giữa. Y rất là buồn bực!

So với Bắc Minh, y thật không biết mình kém cỏi ở chỗ nào, kể cả là tu vi, cảnh giới, luyện đan, rèn khí cũng đều ngang bằng với Bắc Minh. Cho dù để y thay Tịch Thiên chải tóc, tin tưởng mình tuyệt đối làm tốt hơn Bắc Minh nhiều, mà Tịch Thiên hết lần này đến lần khác, cứ cùng y giữ khoảng cách.

Lúc Âm Tế Thiên đối mặt với y, không gọi y là Hiên Viên thí chủ thì cũng tự xưng là bần tăng, dáng vẻ không có thoải mái như lúc ở chung cùng Bắc Minh. Y không hiểu, mình không tốt chỗ nào! Hiên Viên Duật nhìn hai người ân ái hòa thuận, thầm nghĩ có thể là do thời điểm y biết hắn muộn hơn so với Bắc Minh.

Âm Tế Thiên sờ kiểu tóc lung lay sắp đổ, nhịn không được xem thường nói: “Sau khi trở về, ngươi phải học cho tốt để còn chải đầu giúp ta!”

“Ừ!” Bắc Minh thản nhiên trả lời, sau đó cầm lấy cái trâm cài lên đầu hắn, cố định kiểu tóc. Ngay lúc trâm cài vào thì trong nháy mắt, mái tóc màu xanh của hắn biến thành đen nhánh! Mắt Bắc Minh hiện lên một tia kinh ngạc, trước đó y còn lo sau khi trở về, mái tóc của Tịch Thiên sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, đến lúc ấy số người muốn tìm phiền toái nhất định nhiều không đếm được!

Nhưng y lại không nghĩ tới, Âm Tế Thiên đã chuẩn bị tốt chuyện che dấu. Bắc Minh nghi hoặc trong lòng, Có phải Âm Tế Thiên biết được tóc của mình nhất định sẽ đổi màu, cho nên đã sớm chuẩn bị trâm cài tóc? Bất quá, vì có Hiên Viên Duật ở bên cạnh cho nên y không hỏi ngay. Âm Tế Thiên đứng lên, lười biếng duỗi thắt lưng: “Đã lâu không được nằm giường ngủ, sau khi trở về ta nhất định phải ngủ một giấc thật ngon mới được!”

Hắn lôi kéo Bắc Minh đi vào Truyền tống trận, sau khi chải tóc xong, hắn triệt để quên luôn Hiên Viên Duật. Tốc độ của trận pháp truyền tốc rất nhanh, chỉ trong nháy mắt thì từ chỗ này đã đến chỗ kia, chẳng qua là nơi bọn họ truyền tống có chút không đúng lắm. Âm Tế Thiên nhìn ma tu, yêu tu và quỷ tu cùng tụ lại một đám, khóe mắt âm thầm giựt giựt. Hiên Viên Duật đi theo phía sau cũng nhìn thấy, không nhịn được mà đỡ trán, rêи ɾỉ nói: “Hy vọng là Thú Triều chưa có chấm dứt!”

Nếu Thú Triều kết thúc, thì cái đàn tà tu này không ăn sống nuốt tươi bọn họ mới là lạ. Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh – người mở ra trận pháp truyền tống – thì thấy sắc mặt y bình thường, lúc y là Bắc Minh thì mặt luôn luôn không đổi sắc, nhiều lắm thì lúc phát sinh chuyện xấu, y chỉ nhíu mày một cái. Còn nhóm tà tu đang tức giận, kịch liệt thảo luận chuyện ai đã thả ra tin tức giả yêu thú cấp mười sinh con, thì đột nhiên nhìn thấy giữa bọn họ xuất hiện một cái pháp trận truyền tống, cho nên liền dừng lại tiếng nói chuyện. Ngay sau đó nhìn thấy ba nam tu sĩ bước ra!

Nhất thời, không khí trở nên im ắng!

Ba nam tu sĩ này là ai?!

Thú Triều kết thúc rồi, vì sao còn có kẻ không biết sống chết chạy đến chỗ tà tu bọn họ! Bỗng có người *** mắt nhận ra ba người.

“Ta nhận ra bọn họ, người mặc áo trắng là Hiên Viên Duật của Thuần Trần phái, mặc áo tím là Minh thiếu gia Bắc gia, còn người kia…”

Người nọ không xác định cẩn thận nhìn lại Âm Tế Thiên: “Nhìn qua rất giống Tịch Thiên của Vạn Phật tự, nhưng mà vì sao tóc lại dài ra? Không phải là sau khi lập gia đình thì hoàn tục đó chứ!! Ha ha!!”

Nói xong thì nhóm tà tu đều cười ồ lên như điên. Âm Tế Thiên bĩu môi nói: “Ta để tóc tu hành thì không được sao? Đúng là một đám nhóc con không có kiến thức!”

Bởi vì tiếng cười quá lớn cho nên không ai nghe thấy lời hắn đáp trả, chờ cho bọn họ cười đủ thì có người nói: “Lại nói tiếp, không phải bọn họ đều được đồn đãi là thiên tài sao?”

“Đúng vậy! Sao bọn họ đều tới đây?”

“Chậc chậc! Xem là bọn chúng tự đi tìm chỗ chết rồi!”

Đột nhiên, có người hừ một tiếng, nhỏ giọng hô: “Các lão tổ đến!”

Mọi người vừa nghe thì nhanh chóng im bặt, lui về hai bên, chừa ra một cái đường lớn. Ngay sau đó năm tên Tà tu lão tổ cảnh giới Đại Thừa từ đám người đi tới, xa xa, đã nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện. Khi bọn họ đi xuyên qua đám người, sau đó nhìn thấy ba người Âm Tế Thiên ở đây thì không khỏi đồng loạt sửng sốt!