“Cái này … Cái này …”
Hắc Lịch cũng trả lời không được vấn đề này, mặt ngơ ngác nói: “Hắc Lịch chẳng biết tại sao yêu thú lại phải nghe theo lệnh của chủ tử, chỉ là Hắc Lịch ngửi thấy được trên người ngài một loại khí tức vừa khiến yêu thú muốn đến gần, lại vừa khiến yêu thú sợ hãi. Còn có thể khiến yêu thú thần phục dưới chân ngài. Tựa như… tựa như là Vương của bọn ta. Thế nhưng… chủ tử là nhân loại, sao có thể là Vương của bọn ta được chứ? Nếu không phải Vương, vậy thì là cái gì đây?”
Nó càng nói càng hỗn loạn, tự quay mình đến mê mang, mà ngay cả Âm Tế Thiên cũng bị lời nó nói làm cho mê mang.
Âm Tế Thiên giơ tay lên, ngửi mùi dưới nách hắn một cái, nhất thời, trán trượt xuống vài lằn đen ==||||.
Phắc! Hắn cũng không phải yêu thú, làm sao có thể nghe ra được!
Bất quá, lời Hắc Lịch nói làm hắn có thể xác định chắc chắn bản thân có năng lực kỳ lạ nào đó khiến yêu thú nghe theo lệnh của mình. Hay là như lời Lôi Đình Hổ đã nói, năng lực của hắn là có một không hai, sau này phải tận dụng thật tốt mới được!
Âm Tế Thiên tựa hồ nghĩ đến cái gì, hỏi vội: “Lúc nãy ngươi nói chuyện ban tên ấy, phải chăng chỉ có một mình ta ban tên cho, thì mới có thể khiến yêu thú được thần thú chúc phúc?”
Nếu năng lực của hắn là có một không hai, như vậy việc ban tên cho yêu thú có phải cũng có một không hai hay không?
“Đương nhiên!”.
Đáy mắt Hắc Lịch hiện lên vẻ khinh thường: “Những người khác, làm sao có thể làm được như vậy!” Con ngươi Âm Tế Thiên hiện lên vẻ mừng rỡ, đối với việc năng lực của mình đặc biệt như vậy, hắn cũng không có quá phấn khích, tuy rằng trong lòng không khỏi hưng phấn, thế nhưng, nơi này chẳng phải chỗ thích hợp để lo ra.
Hắn thu lại ý cười, cảnh giác quét mắt khắp bốn phía yên tĩnh: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước!”.
“Vâng!”.
Hắc Lịch nghe lời cất bước đi lên. Lúc này, đột nhiên mặt tường trơn tuột bỗng chiếu xạ ra ánh sáng trắng chói lòa.
Âm Tế Thiên mau lẹ giơ tay lên che mắt, rất nhanh, hắn nghe thấy trên vách tường vang lên tiếng nói của một nữ nhân: “Cha đứa nhỏ à, ngươi xem, đây chính là con trai của chúng ta!”. Âm Tế Thiên chậm rãi hạ tay xuống, liền trông thấy một đôi vợ chồng anh tuấn – xinh đẹp đang ôm một... một con mèo?
Hắc Lịch phấn khích chỉ vào tường nói rằng: “Chủ tử, người xem, đó là cha mẹ của Hắc Lịch!”. “Cha mẹ ngươi?” Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn đôi vợ chồng trên vách tường: “Cha mẹ ngươi là yêu thú cấp mười?”.
“Vâng!”.
Âm Tế Thiên cau chặt mày, trên vách tường sao lại xuất hiện cha mẹ của Hắc Lịch?
Nam tử trên vách tường mừng rỡ chạm vào trán đứa nhỏ, ngay sau đó, bàn tay của hắn bay ra một chuỗi tia sáng.
Nữ nhân xinh đẹp kia vui vẻ hỏi: “Thế nào?”
Lông mày nam tử càng lúc càng nheo chặt lại, chần chờ hồi lâu, mới nói: “Đứa nhỏ này chỉ là yêu thú cấp bảy!”. Hắc Lịch đang vô cùng hưng phấn nhưng khi nghe câu nói này ánh mắt bỗng chốc trầm xuống.
Âm Tế Thiên liếc nhìn Hắc Lịch một cái.
Hắn nhớ hắn có nghe trộm hai tên tu sĩ nào đó nói qua việc sinh sản của yêu thú cấp mười, nếu yêu thú cha mẹ là cấp mười, thì chí ít yêu thú con phải cấp tám, Hắc Lịch nó...
Sắc mặt nữ nhân xinh đẹp kia trắng nhợt: “Làm sao có thể? Con trai của chúng ta sao có thể là yêu thú cấp bảy? Cha đứa nhỏ à, có phải ngươi nhìn nhầm hay không?”.
“Ta làm sao có thể tính sai được, đứa nhỏ này quả thực không tới cấp tám, haiz! Xem ra, chúng ta chỉ có thể phóng nó bên ngoài thành trấn, để nó tu luyện một mình, chờ nó lên cấp tám, chúng ta sẽ lại đón nó trở về!”.
Vẻ mặt nữ nhân xinh đẹp kia tràn đầy không muốn: “Thế nhưng, con trai chúng ta nhỏ như vậy, sẽ bị người khi dễ!”.
Sắc mặt nam tử nháy mắt trầm xuống: “Đứa nhỏ ở lại chỗ này mới thật sự bị người khi dễ, thậm chí sẽ bị những yêu thú khác coi thường! Nó mà ở lại thì vĩnh viễn đều không ngóc đầu lên được!”
Nữ nhân xinh đẹp kia rơi vào đường cùng, đành nuốt ngược nước mắt vào lòng giao đứa nhỏ cho nam tử đem đi.
Hình ảnh kế tiếp, đều là quá trình Hắc Lịch ở trong rừng trưởng thành, ngay lúc nó tấn chức lên cấp tám, Thôn Phách xuất hiện!
Hắc Lịch thấy Thôn Phách thì kích động quát: “Chính là y, chính là y thừa dịp ta đang tấn chức mà bắt ta, nếu không phải ta bị suy yếu thì căn bản y sẽ không có khả năng nhốt ta lại, ta cũng sớm gặp được cha mẹ rồi!”.
Sau đó, nó không được tự nhiên nhìn Âm Tế Thiên, tiếng nói đầy giận dữ bỗng trở nên có chút vui vẻ khó áp chế: “Thế nhưng, nếu không có y bắt ta đi, thì Hắc Lịch sẽ không gặp được chủ tử, cũng không thể nào thăng lên yêu thú cấp mười!”.
Thời điểm Hắc Lịch nói xong câu cuối cùng, mắt trở nên lòe lòe chiếu sáng.
Lúc này, hình ảnh trên vách tường đã chiếu tới đoạn Thôn Phách đem Hắc Lịch bắt đến tay, sau đó y sử dụng Khốn Thú Linh để khống chế Hắc Lịch.
Trên vách tường, Thôn Phách vuốt ve lông đen của Hắc Lệ, thì thầm: “Qua hơn một tháng nữa ta sẽ thành thân, đến lúc đó, ta vừa lúc có thể đem ngươi tặng cho đạo lữ của ta!” Nói đến đây, y đem Hắc Lịch bỏ vào trong pháp bảo, hình ảnh cũng theo sát mà chuyển động đến đêm hôm đó của Lễ Cầu Duyên, Hắc Lịch được Thôn Phách thả ra tới.
Kế tiếp, Hắc Lịch và Âm Tế Thiên đã làm những chuyện gì đều được vách tường chiếu lại một hồi.
Âm Tế Thiên nhìn đến đây liền rõ ràng thạch bích kia là cái gì, nó tựa như một cái tivi hồi tưởng, đem ký ức của người và yêu thú chiếu lại một lần trên vách tường ấy.
Âm Tế Thiên thầm may mắn hắn không có trực tiếp đi qua chỗ đó, thế nhưng, chẳng biết nó sẽ chiếu ra chuyện của Tịch Thiên hay là chuyện của Âm Tế Thiên đây?
(Ẻm mà đi qua là hết phim, chẳng còn truyện để coi =v=).
Thêm vào đó, câu nói kia của Thôn Phách là có ý gì?
Nếu đã tính toán đem Hắc Lịch đưa cho đạo lữ của y, thế sao còn tặng cho mình?
“Chủ tử, sau khi rời khỏi nơi này, Hắc Lịch có thể trở về gặp cha mẹ một lần không?” Hắc Lịch đột nhiên lên tiếng hỏi.
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, gật đầu: “Trước lúc rời khỏi nơi này, ta muốn đi tìm một người!”. Nghĩ đến thân thể ốm yếu của Bắc Minh, hắn không nhịn được mà nhăn chặt mày.
Hắc Lịch cúi bốn chân xuống: “Chủ tử, mời ngài ngồi!”
” Tốt!“ Âm Tế Thiên vừa nâng chân lên, liền nghe thấy Hắc Lịch kinh ngạc hô: “Cha mẹ, sao các ngươi lại ở trong này?“. Hắn thoáng sửng sốt, quay đầu sang nhìn, thì thấy phía trước một mảnh trống rỗng, làm gì mà có bóng dáng cha mẹ của Hắc Lịch.
Hắc Lịch mạnh đứng lên: ”Cha, mẹ, các ngươi không cần ta sao?“ Âm Tế Thiên suýt chút nữa vì nó đột ngột đứng lên mà té xuống đất, hắn nghi hoặc nhìn Hắc Lịch: ”Hắc Lịch? Ngươi làm sao vậy?”
“Cha! Mẹ!” Hắc Lịch đột nhiên xông lên phía trước: “Cha mẹ, các ngươi chờ ta!”
Âm Tế Thiên suy đoán, chắc là nó rơi vào ảo cảnh của nơi này, liền gấp gáp hô: “Hắc Lịch, đó chỉ là ảo giác, không phải sự thật, mau mau tỉnh táo lại!”.
Khi hắn vừa nói xong câu này, Hắc Độc Báo đã sớm chạy mất tăm mất tích.
“Đáng chết!” Âm Tế Thiên rủa thầm một tiếng.
Lúc ban nãy, hình ảnh trên vách tường tuy rằng phát lại một lần ký ức của người và yêu thú, nhưng mà nó cũng là một cách để mê hoặc đối phương.
Âm Tế Thiên nhíu mày, chẳng biết sau khi Hắc Lịch chạy đi, còn có thể trở về hay không.
Vừa mới được con yêu thú cấp mười làm tọa kỵ, đừng nói cứ như vậy mà mất luôn nha?
Âm Tế Thiên thở dài một hơi, nhận mệnh mà dùng hai chân tiếp tục đi tới.
Càng đi sâu vào bên trong thực vật lại càng ngày càng nhiều. Từ trống không một mảnh rồi tới lấp ló một vài bụi cỏ, đến cuối cùng, đầy đất toàn hoa hoa lá lá, mùi thơm bốn phía, cảnh sắc mê người. Thạch bích trên đỉnh đầu cũng hóa thành bầu trời dương quang sáng lạn.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng cười thanh thúy của một đám nữ tử.
Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày, tuy rằng hắn biết phía trước rất có khả năng là cạm bẫy dụ dỗ, thế nhưng, vẫn phải đi qua.
Sau đó hắn thấy hơn hai mươi cô nương xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành đang chơi đùa trong hồ, trên người các nàng chỉ mặc có áσ ɭóŧ và tiết khố mỏng manh, hơn nữa, bị nước thấm ướt, quần áo dính sát vào thân thể căng tràn, có vẻ rất mê người.
Đúng lúc này, một cô nương trong đó nhìn thấy Âm Tế Thiên, hì hì cười: “Các tỷ muội, bộ dạng tiểu hòa thượng kia thật tuấn tú!”.
“Đúng vậy! Đúng vậy!”.
Một cô nương áo hồng bỗng hướng Âm Tế Thiên vẫy tay nói: “Tiểu hòa thượng, xuống đây cùng các tỷ tỷ chơi đùa này!”.
Âm Tế Thiên biết nhóm nữ tử này đều là dùng sắc mê hoặc người, tất nhiên sẽ giả bộ như không nhìn thấy họ, trực tiếp bước qua cái hồ.
“Ấy! Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại đi luôn thế!”.
Hơn hai mươi cô nương nhanh chóng đuổi theo, tầng tầng lớp lớp vây quanh Âm Tế Thiên, trong đó có hai người bám vào người Âm Tế Thiên thỏ thẻ: “Tiểu hòa thượng, cùng bọn ta chơi đùa đi!”.
“Đúng vậy đó! Bọn tỷ muội chúng ta thích tiểu hòa thượng ngươi lắm, ngươi đừng có đi, ở lại với bọn ta!”.
Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn thân hình xinh đẹp như ẩn như hiện, không khỏi nhíu chặt mày.
Chẳng biết có phải do hắn đã nhận định Bắc Minh rồi hay sao, mà nhìn các cô nương này hắn lại không nổi lên được chút hứng thú, thậm chí còn cảm thấy các nàng quá mức mỏng manh yếu ớt, mùi son phấn trên người quá mức gay mũi, thật sự không phải mẫu người hắn thích.
Âm Tế Thiên nhanh chóng nâng tay, ngăn cản một cô nương sắp hôn tới, sau đó, đẩy các nàng ra, tiếp tục đi về phía trước.
Hơn hai mươi cô nương kia thấy hắn không thèm để ý tới các nàng, hừ một tiếng, sau đó trở về trong hồ tiếp tục chơi đùa!
Lúc Âm Tế Thiên quay đầu lại nhìn hơn hai mươi cô nương kia, trong lòng thầm than không xong!
Hắn tựa hồ bị bẻ cong mất rồi!
Âm Tế Thiên vừa mới nghĩ như vậy, liền nhìn thấy phía trước có một đám nam tử tuấn mỹ tuyệt luân đang ngồi, không phải ngâm thơ đối câu, thì cũng là múa đao lộng thương, cũng có nam tử khảy đàn, vẽ tranh, chơi cờ.
Đám nam tử kia vừa thấy Âm Tế Thiên đi đến, thì thay nhau liếc mắt đưa tình nhìn hắn.
Âm Tế Thiên mạnh rùng mình một cái, da gà da vịt nổi đầy người, sau đó, bước chân càng tăng thêm tốc độ mà đi khỏi nơi này!
Hắn mà biết người phía sau đang âm thầm khống chế mấy thứ này là ai, nhất định phải lôi ra hung hăng chà đạp một phen!
Âm Tế Thiên cho rằng sự tình cứ như vậy yên tĩnh!
Ai ngờ, hình ảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, nguyên bản hoa hoa lá lá lại bỗng biến thành một ngôi chùa lớn, bốn phía còn có đầy hòa thượng tuấn mỹ đi qua bên người hắn.
Chỉ chốc lát sau, một hòa thượng xinh đẹp dán tới đây, làm nũng nói: “Sư huynh, chúng ta cùng nhau tụng kinh niệm phật, chép kinh văn nha!”.
Âm Tế Thiên vừa nghe như thế, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đấm vào mặt đối phương một quyền, nổi giận mắng: “Phắc! Lão tử hận nhất là cái kiểu như vậy, kêu thêm một tiếng lão tử đánh thêm một hồi!”.
Tiểu hòa thượng xinh đẹp kia bị đánh thì kêu thảm thiết một tiếng, sau đó cảnh sắc bên người nháy mắt trở về lại thạch bích yên tĩnh.
Âm Tế Thiên nhẹ thở một hơi: “Rốt cuộc cũng bình thường!”. Đỡ cho hắn phải suy nghĩ làm sao rời khỏi cảnh tượng hư ảo kia. Tuy rằng hắn không bị mê hoặc, thế nhưng, chẳng thể bị nhốt mãi bên trong.
Âm Tế Thiên đánh giá bốn phía, trừ thạch bích vẫn là thạch bích ra, phía trước lại có thêm một thang đá hướng lên trên.
Hắn chần chờ một lát, sau đó bước qua!
Thang đó xoay tròn mà đi lên, dẫn sang tầng thứ hai – thạch lâu()
(Tòa lầu bằng đá)
Âm Tế Thiên lại một lần nữa nhìn thấy hoa hoa lá lá mọc đầy đất, bất quá, lúc này thạch bích trên đỉnh đầu không có biến thành bầu trời sáng lạn.
Mùi thơm từ hoa hoa lá lá kia lan tỏa ra cũng không phải bình thường, mà là một loại dược thảo dễ ngửi, hơn nữa, hình dạng của chúng nó cũng vô cùng quái dị, chẳng giống hoa cỏ bình thường.
Âm Tế Thiên tò mò đi vào, liền nhìn thấy trong ruộng hoa hoa lá lá kia có một thân ảnh nho nhỏ đang bận rộn luôn tay.
Hắn nghi hoặc bước qua.
Đối phương tựa hồ nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, vụt nhảy dựng lên, xoay người, đề phòng nhìn người tới.
Âm Tế Thiên thấy đối phương lại là Bắc Dực Đồng, khẽ sửng sốt: “Ngươi……”
Nguyên bản trong lòng chỉ có 80% chắc chắn chuyện Bắc Dực Đồng chính là Bắc Minh, lúc này nhìn thấy tiểu thí hài xuất hiện ở đây, liền tăng thành 100%!
“Tịch Thiên!” Bắc Dực Đồng nhìn thấy người đến là Âm Tế Thiên, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhanh chóng nhét thảo dược trong tay vào Nhẫn không gian, rồi bước sang phía hắn.
“Tịch Thiên! Nó là giả, trăm ngàn đừng để cho nó tới gần ngươi!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát đầy nôn nóng.
Âm Tế Thiên quay đầu lại, liền nhìn thấy trước cửa có một đứa nhỏ giống Bắc Dực Đồng như đúc……