Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 147

Con của Kình Thương, cặp sinh đôi Kỳ, Lân năm sáu tuổi, hai đứa cùng một ngày thức tỉnh sức mạnh, chúng thức tỉnh loại sức mạnh gì, Kình Thương không biết, chỉ là vẻ mặt hai đứa bé sau khi nhìn thấy mình và Túc Dạ Liêu rất quái lạ, không rõ, nghi hoặc, mê man, thậm chí còn trốn tránh tầm mắt của Kình Thương, không phải chúng làm sai gì, mà như thể chúng có bí mật gì đó, ẩn giấu không cho người biết, lại càng như có điều gì muốn hỏi mình, nhưng lại không tiện hỏi. Kình Thương rất kỳ quái, chỉ là con nít sáu tuổi, tư duy sao lại phức tạp như thế.

Còn có một biến hóa rất rõ ràng, vốn Kỳ, Lân khi nhìn thấy Túc Dạ Liêu thì chạy rất xa, sau khi thức tỉnh sức mạnh, chúng vẫn như cũ e ngại Túc Dạ Liêu, nhưng đều dùng ánh mắt hung ác nhìn Túc Dạ Liêu, muốn tiến lên cắn một phát, nhưng lại không dám, không hiểu sao rất đáng yêu, nhưng cũng ngày càng khiến Kình Thương nghi hoặc, đến cùng là thế nào? Trước khi Kình Thương quyết định tự mình dò hỏi, Kỳ, Lân còn nhỏ tuổi đã không nhịn được trước, chặn đường Túc Dạ Liêu, mang người tới một nơi bí ẩn, tiến hành thẩm vấn, gặng hỏi, chỉ trích một loạt công tác.

“Hai vị Thiếu Quân tìm thần có chuyện gì không?” Ngữ khí Túc Dạ Liêu rất bình tĩnh, không tò mò, không nghi hoặc, càng thêm không tôn trọng, đúng, đối với hai đứa bé hẳn là thiếu chủ của hắn, Túc Dạ Liêu không có nửa điểm tôn kính, vô cùng lạnh nhạt không thân thiện, càng thêm không ton hót xu nịnh.

Quân vương hắn chỉ có hai đứa con, hai đứa bé lại cùng thức tỉnh, không hề bất ngờ một trong hai đứa này tất nhiên sẽ là Hiển quốc chi chủ tương lai, vậy thì thế nào? Hắn Túc Dạ Liêu không cần nịnh bợ hai vị thiếu chủ này.

Hai vị thiếu chủ này là con của quân vương hắn, con của quân vương hắn yêu cùng một nữ nhân, cho nên đừng nghĩ Túc Dạ Liêu thân cận với chúng, yêu thích, khoan dung sự tồn tại của chúng đã là điểm mấu chốt của Túc Dạ Liêu.

Kỳ, Lân dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Túc Dạ Liêu, không phải vì hành vi lúc này của Túc Dạ Liêu, mà là bởi chúng rất rõ ràng một chuyện, “Người xấu.” Đây là Lân làm em trai trước hết không nhịn được thốt ra, chúng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng trưởng thành sớm, nhưng từ ngữ mắng người, có giáo dục nghiêm ngặt từ Kình Thương, chúng không biết. Người xấu đã là từ ngữ mắng người có uy lực lớn nhất chúng có thể nghĩ đến.

“Không biết thần chỗ nào chọc tới hai vị Thiếu Quân?” Túc Dạ Liêu không tức giận, thật sự không một chút tức giận, đối với chửi bới của Lân, một điểm cảm giác đều không có, từ ngữ quá đáng hơn hắn cũng nghe qua, Lân mắng rất ôn hòa, nhưng đây không phải nguyên nhân Túc Dạ Liêu không tức giận, nguyên nhân căn bản chỉ có một, không để ý mà thôi.

“Túc Dạ Liêu, đừng tưởng rằng trong lòng ngươi muốn gì chúng ta không biết?” Lân kích động gọi thẳng tục danh của Túc Dạ Liêu, ngữ khí vô cùng giận dữ, nó nhịn Túc Dạ Liêu rất lâu.

“Há, trong lòng thần nghĩ gì làm hai vị Thiếu Quân tức giận như thế?” Túc Dạ Liêu vẫn vân đạm phong khinh như cũ, khiến trong lòng Kỳ, Lân vô cùng khó chịu.

“Ngươi ôm ý nghĩ dơ bẩn gì với phụ thân đại nhân, chúng ta….”

“Lân.” Làm anh trai, cá tính Kỳ có chút thận trọng, ngăn lại em trai Lân đang nói.

Có điều chỉ là một phần lời nói của Lân, thành công khiến Túc Dạ Liêu đổi sắc mặt, nụ cười biến mất, lạnh lùng nhìn hai đứa bé, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, sàng lọc các loại khả năng, kẻ khả nghi phát hiện và để lộ bí mật.

“Túc Dạ đại nhân,” Kỳ vẫn rất lễ phép, “Có thể xin ngươi rời khỏi phụ thân đại nhân không?” Bởi vì là trẻ nhỏ, cho dù trưởng thành sớm, cũng sẽ có ý nghĩ ngây thơ, cho rằng như vậy là có thể giải quyết chuyện này.

“Ha.” Kỳ yêu cầu đổi lấy tiếng cười lạnh trào phúng từ Túc Dạ Liêu. Mặc kệ hai đứa bé này làm sao biết, nhưng chúng có tư cách gì làm hắn rời khỏi quân vương hắn? Người Túc Dạ Liêu toả ra khí tức nguy hiểm, hai đứa Kỳ, Lân mẫn cảm cảm giác được, sắc mặt tái nhợt nhưng một bước không lùi.

“Thực sự là đau đầu a,” Túc Dạ Liêu một lần nữa lộ ra nụ cười, như khó xử mà lắc đầu một cái, “Các ngươi biết chuyện rồi thì rất phiền phức, nếu như Ngô chủ biết rồi, vậy….” Nhất định sẽ từ bỏ chút tình cảm này. Túc Dạ Liêu vô cùng rõ ràng, trong lòng Kình Thương rất coi trọng hai đứa bé này, chỉ cần hai đứa nó mở miệng nói không, vậy Kình Thương nhất định sẽ nghe theo hai đứa này, nhẫn tâm vứt bỏ mình, sao có thể cho phép, sao có thể khoan dung.

Gϊếŧ đã định là không được, hai đứa bé này đã tìm đến hắn, vậy nghĩa là chúng muốn bí mật giải quyết chuyện này, không cho Kình Thương biết, vậy cũng vừa hay.

“Ta rất hiếu kì, các ngươi làm sao biết?” Áp chế hắc ám đang dâng lên trong lòng mình, Túc Dạ Liêu hỏi hai đứa, “Ta nghĩ tất cả mọi người, đều không có khả năng tiết lộ, vậy là có quan hệ đến năng lực của các ngươi? Ta đoán xem, năng lực có thể làm được, là kiểu tâm linh.” Từng chữ từng câu phía sau thành công khiến hai đứa bé lộ ra vẻ khϊếp sợ và hoang mang, năng lực của chúng là loại bí mật, chưa bao giờ lộ ra trước mặt người khác, Túc Dạ Liêu liền như vậy đoán được, khϊếp sợ là do vậy, hoang mang là vì lá bài tẩy của mình bị người nhìn thấu, lúng ta lúng túng thuộc về trẻ con.

Xem ra đã đoán đúng, “Thực sự là năng lực hiếm có, ta gần đây cũng đang luyện tập năng lực liên quan đến tâm linh, ta có thể làm mẫu cho các ngươi, nói thí dụ như chọn đọc ký ức.” Ánh mắt sững sờ, Túc Dạ Liêu đưa tay đặt lên trán Lân, chốc lát sau liền đọc sạch sẽ ký ức sáu năm trời của Lân.

“Túc Dạ Liêu.” Nhìn thấy Túc Dạ Liêu đưa tay đặt lên trán Lân, Kỳ không nhịn được tiến lên phủi tay Túc Dạ Liêu, bị một tay khác của Túc Dạ Liêu đè lên, sau đó sáu năm ký ức của Kỳ cũng bị Túc Dạ Liêu nhìn ra sạch trơn.

Túc Dạ Liêu nhìn thấy ngưỡng mộ của chúng dành cho Kình Thương, nhìn thấy sùng kính chúng dành cho Kình Thương, cũng nhìn thấy sợ hãi không rõ vì sao của chúng với hắn, mà đồng thời khi năng lực hai đứa thức tỉnh, Túc Dạ Liêu rõ ràng nguyên nhân.

Kỳ, Lân nắm giữ chính là năng lực về phương diện cảm ứng tâm linh hi hữu, nghĩa là chúng có thể chọn đọc lòng người, thao túng được lòng người ở một mức độ nào đó, năng lực nguy hiểm mà kỳ lạ, nhưng là vương đây quả thật là năng lực tốt nhất, có thể do sinh đôi, năng lực của chúng đều giống nhau, nhưng sử dụng nhất thống, vậy năng lực có thể mạnh hơn năm lần so với một người.

Năng lực lần đầu thức tỉnh, hai đứa bé cũng không quen khống chế sức mạnh, vì lẽ đó nghe được rất nhiều tiếng lòng của người khác, ngoại lệ duy nhất chỉ có quân vương hắn và hắn, vì hai người đã đạt đến Kết Đan kỳ, tâm thần và năng lực đều vượt xa hai đứa bé, nhưng năng lực hai đứa bé phối hợp lại cùng nhau, vẫn để chúng cảm giác được một ít gợn sóng trong lòng hắn và quân vương hắn, nhưng vẫn chưa nhìn thấy sâu trong tâm linh.

Trong trí nhớ của hai đứa bé, Túc Dạ Liêu nhìn thấy tình cảm mình vì quân vương mà gợn sóng nóng rực, cũng chính vì vậy bị hai đứa bé cảm giác được, còn bởi vì quân vương hắn lơ đãng mê hoặc mà sản sinh *** làm hai đứa bé cảm giác được ý nghĩ có thể được xưng là tội ác.

Dù sao cũng là trẻ con, trưởng thành sớm, không có nghĩa là chúng hiểu điều này, không hiểu, vậy liền đi tìm đáp án, dựa vào năng lực tâm linh như thôi miên, hai đứa bé được đáp án chúng muốn, năng lực chọn đọc tâm linh, khiến chúng hiểu được khá nhiều, cũng rõ ràng cảm tình Túc Dạ Liêu dành cho Kình Thương là thế nào, thứ tình cảm này không nên cỡ nào, loại du͙© vọиɠ kia là xấu xí ra sao. Chỉ là một thần tử, tại sao có thể khinh nhờn phụ thân vĩ đại của chúng như vậy, trong lòng hai đứa bé nảy sinh oán hận với Túc Dạ Liêu? Nhưng cũng nghi hoặc, tại sao Túc Dạ Liêu như vậy lại được phụ thân coi trọng?

Túc Dạ Liêu cũng từ trí nhớ hai đứa nhìn thấy cảm giác của quân vương hắn yêu dành cho hắn, đó là mê man, đó là bất đắc dĩ, đó là cảm tình giống như người thân, không có nửa điểm ái tình.

Túc Dạ Liêu thả hai đứa bé ra, Kỳ, Lân xụi ngã xuống đất, bị chọn đọc ký ức không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.

“Muốn biết tại sao Ngô chủ biết ta yêu y, còn cho phép ta ở bên cạnh y ư?” Túc Dạ Liêu nhìn hai đứa bé mềm nhũn ngồi dưới đất. Không chờ hai đứa bé trả lời, Túc Dạ Liêu tự mình nói, “Bởi vì Ngô chủ là khoá của ta, khóa lại một ta điên cuồng, khóa lại một ta hủy diệt thế giới, gϊếŧ chóc tất cả.” Vừa bắt đầu đã không phải yêu, quân vương hắn chỉ là thỏa hiệp, biết rõ, sao vẫn thất lạc, Túc Dạ Liêu, đừng quá tham lam.

Túc Dạ Liêu lúc này thả ra tâm thần của mình, để Kỳ, Lân thấy rõ ràng một vài đoạn hình ảnh ngắn, đó là đoạn hình ảnh hủy diệt, máu tanh, tàn khốc, hắc ám, để lòng hai đứa trẻ bịt kín bóng tối.

“Ta rất ghét các ngươi, bởi vì các ngươi là con của Ngô chủ, là một tồn tại thật khiến người căm hận.” Túc Dạ Liêu để hai đứa bé cảm thụ hận ý lãnh khốc của hắn với chúng, sát ý lạnh lẽo phải đem bọn chúng xé thành mảnh nhỏ xuyên qua không khí lướt qua da thịt chúng, có cảm giác đau nhói như bị cắt.

“Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ các ngươi,” vẻ mặt trắng bệch sợ hãi của hai đứa bé như tiêu khiển cho Túc Dạ Liêu, Túc Dạ Liêu cười đến mỹ hảo, “Bởi vì các ngươi là con của Ngô chủ.” Vì là con của vương hắn nên hận chúng, cũng bởi chúng là con của vương nên sẽ không gϊếŧ chúng. “Có điều, dám can thiệp vào chuyện của ta và Ngô chủ, vì đề phòng các ngươi làm ra chút hành vi không tốt, một chút giáo huấn vẫn nên có.” Túc Dạ Liêu thừa hành chính sách chủ nghĩa khủng bố, chỉ có khiến người sợ sệt, như vậy người đó mới không dám làm ra chuyện lớn mật.

Túc Dạ Liêu cũng không thương hại, triển khai thủ đoạn tàn khốc với hai đứa bé, cũng do hai đứa bé tìm được một chỗ tốt, Túc Dạ Liêu tạo cách âm cũng không tệ, nên tiếng kêu của hai đứa bé không ai nghe được.

Túc Dạ Liêu lúc rời đi, hai đứa bé cả người ướt đẫm nằm trên đất, trên mặt không chút huyết sắc.

Lúc Kình Thương nhìn thấy Túc Dạ Liêu, căn bản không biết Túc Dạ Liêu làm ra chuyện gì với hai đứa bé con y, vẫn thảo luận một hồi bọn nhỏ gần đây dị thường cùng Túc Dạ Liêu.

Túc Dạ Liêu ôn nhu cười với quân vương hắn, sau đó hai đứa bé kia nhìn thấy hắn sẽ trốn đi, cũng sẽ theo bản năng không dám tới gần quân vương hắn, như vậy là tốt rồi, mỗi lần nhìn thấy quân vương hắn ở cùng với hai đứa nó, liền chướng mắt cực kỳ, đã lớn thế rồi, tình cảm giữa quân vương hắn với chúng cũng nên nhạt đi, đây mới là điều hắn muốn, người đặc thù của quân vương hắn chỉ cần một mình hắn là được.

Có chút không giống như suy nghĩ của Túc Dạ Liêu, kính yêu Kỳ, Lân dành cho Kình Thương không giảm bớt, cũng xác thực theo bản năng không tới gần Kình Thương, nhưng năng lực của hai đứa vẫn khiến chúng có thể cảm giác được Kình Thương quan tâm chúng, dù chúng vì Túc Dạ Liêu mà không dám thân cận cha mình, nhưng phản ứng như thế Kình Thương tự động cho là hai đứa bé đã lớn. Cảm tình giữa cha và con, cũng không vì xa lánh mà trở nên đạm nhạt.