Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 49

Việc kết hôn của Kình Thương truyền ra thế nào, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là các vị quan Hiển quốc rốt cục phát hiện thì ra vương của họ còn chưa thành hôn, như vậy sao được. Là thành tâm thân thiết, hay muốn có được lợi ích, ai cũng động đậy tâm tư.

Haiz, Kình Thương thở dài, gần đây, y bắt đầu chú ý tới những thị nữ với tầm mắt nóng bỏng mà mình chưa từng để tâm, ngày thứ hai sau khi mẫu thân đại nhân cho mời, việc liên quan tới hôn sự của y sẽ chính thức xuất hiện trên triều chính đại sự của Hiển quốc.

Thiên gia vô tư sự (1),, câu nói này xem như y hiểu rồi, vốn nên là việc riêng tư, lại khiến nhiều người quan tâm như vậy.

Kết hôn, từ này thật quá xa lạ, y thật sự chưa nghĩ tới sẽ cùng một cô gái ra sao mà qua một đời. Kiếp trước không chỉ bởi chưa gặp được đối tượng trong lòng, cũng vì nguyên nhân ra chiến trường, y không cách nào dành một lời hứa hẹn cho ai, không cách nào khiến đối phương hạnh phúc, lòng này cũng vì thế mà phai nhạt.

Haiz, lần thứ hai thở dài. Đời này, y càng không nghĩ tới, bận bịu là nguyên do, còn vì thân thể này mới mười sáu tuổi, y cũng không để ý tới chuyện này. Giờ bị nói ra, y mới bắt đầu nghĩ đến, người trong lòng, không thể có, trong thời gian ngắn có mấy tháng, y sao có khả năng tìm ra một người, hơn nữa, y là một vị quân vương, hôn nhân của y sẽ là một cuộc hôn nhân chính trị. Tuy cưới nhiều nữ nhân là chuyện rất bình thường, nếu thích, y có thể đưa đối phương vào cung, làm một trong các thị thϊếp, trở thành chính thê, chỉ cần y muốn sẽ không có chuyện phức tạp như ở cổ đại kiếp trước, nhưng dấu ấn của kiếp trước lưu lại sâu sắc như thế, khiến y cảm thấy để người tâm ái của mình cùng người khác chung đυ.ng một người, vậy thật không công bằng với đối phương.

Chuyện này quả thật so với chiến trường nguy hiểm, quốc sự chồng chất, số liệu thí nghiệm hỗn loạn còn phiền phức hơn. Y chưa từng gặp việc khó xử thế này.

Kình Thương mơ hồ đã biết kết quả của việc này, mẫu thân đại nhân cường thế hiếm thấy, y không thể vì chuyện này mà đối đầu với nữ nhân khiến ý có chút áy náy kia, thêm các thần tử đổ dầu vào lửa, mai kia xuân tới, việc kết hôn của y đã định rồi, vấn đề chỉ là đối tượng thôi.

Lắc đầu, rũ hết mọi phiền muộn ảo não, rót hai chén trà nóng hôi hổi, một chén đẩy về phía đối diện, một chén nâng trên tay, để cảm giác ấm áp từ bàn tay lan tràn đến toàn thân.

Uống một hớp trà, để chất lỏng ấm áp làm ấm lục phủ ngũ tạng, thực thoải mái a, khi đông đến có thể nâng chén trà nóng, thưởng thức tuyết bay bên ngoài, đó mới là sống a.

“Không vào ngồi chút sao?” Trong không gian không người, Kình Thương tự độc thoại. “Một chén trà ấm ngày đông cùng gió tuyết giá lạnh, các hạ là thích có chút gió tuyết sao?” Đợi hồi lâu không có ai hồi đáp, Kình Thương nói tiếp.

Vẫn không động tĩnh.

“Trà này lạnh rất nhanh.” Kình Thương tính tình trầm ổn tự nói với mình.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió tuyết.

Lần này, Kình Thương trực tiếp dời tầm mắt đến một phía trong viện, ánh mắt không phải hoảng hốt không xác định, mà là có mục tiêu xác thực.

Một cái bóng nhàn nhạt trong không gian bỗng xuất hiện, một bóng người mặc đồ thuần trắng trong màu tuyết khó phân biệt đột ngột bước ra trong không gian, chỗ ấy tựa mặt kính cứ thế nứt ra.

Người kia từng bước một đi vào, tùy ý giẫm lên bậc cấp, sau đó cởi giày, bước lên hành lang uốn khúc, cởi ra áo khoác thuần trắng nơi cửa, mái tóc màu tím tuôn xuống.

Đây là một nam tử vô cùng hấp dẫn người, đôi ngươi màu kim lục kɧıêυ ҡɧí©ɧ (2), một đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách, mắt mang ý cười, phối hợp với dung nhan tuấn tú kia, đủ khiến nữ nhi mặt đỏ tim đập, màu da trắng ngần như tuyết bạch, không một tia huyết sắc, không có vẻ nhu nhược, trái lại làm tan rã cảm giác nguy hiểm trên người gã, so với màu da trắng ngần, đôi môi đỏ thẫm kia quá mức diễm lệ, có thể nói là một nam nhân mỹ lệ có chút âm nhu.

Bị Kình Thương nhìn thấu vị trí, cũng không xuất hiện vẻ buồn bực, ngay cả nghi hoặc cũng không biểu hiện trên mặt, dường như thật sự là khách mời, cởϊ áσ khoác dày nặng, ngồi trước mặt Kình Thương, bưng trà trước mặt lên nhấp một hớp.

“Đây chính là trà một lạng trăm vàng a.” Tao nhã đặt chén trà xuống, mặt lộ vẻ hưởng thụ, kẻ không mời mà tới thở dài nói, “Mùi vị quả thật ngon, vào miệng có vị đắng, hồi vị lại ngọt ngào.”

“Ta trái lại lại không biết trà này đã quý đến mức này rồi.” Kình Thương không chút biểu tình nói, thật như quen biết người này đã lâu.

Hai người lặng im không nói.

“Hiển vương phát hiện ra ta khi nào?” Kẻ tóc tím không mời mà tới đánh vỡ trầm mặc trước, hỏi.

“Ba ngày trước.” Kình Thương trả lời.

Đôi mắt màu kim lục của kẻ tóc tím không mời mà tới lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, ba ngày trước, chẳng phải là lúc gã vừa đến sao?

“Thực lợi hại a, Hiển vương là người thứ hai nhận ra nơi ta ẩn náu. Có thể nói cho ta biết vì sao Hiển vương phát hiện ra không?” Kẻ tóc tím không mời mà tới cười hỏi.

Vì chén trà vô ích của mình, kẻ không mời mà tới như vậy, là địch hay bạn cũng không biết, y sẽ không nói cho đối phương mình sao mà phát hiện đâu. “Ta rất yêu quý mạng của mình.” Đây là sinh mệnh thứ hai, y cực kỳ quý trọng, hơn nữa, bây giờ y là quân vương một quốc gia, rất có thể bị ám sát, ám sát là nghề nghiệp nguy hiểm có cấp bậc khá cao, thế nào cũng phải thận trọng chút.

Vì vậy, ở thư phòng, phòng ngủ, y thường ở một mình, là nơi dễ bị mai phục, y đều bố trí vài cạm bẫy, dùng để xem có vị khách không mời mà đến nào không, mà tại nơi có người, cũng sẽ bố trí một số kết giới mỏng không bị người phát hiện, vừa để rèn luyện lực lượng của mình, thứ nữa là nhận biết người có nặng lực kỳ đặc (lạ lùng và đặc biệt), phải biết đây là thế giới của Thiên phú giả, có lực lượng kỳ quái cũng không lạ. Chẳng phải đây sao, trước mặt có ngay một vị khách không mời giỏi ẩn nấp.

“Ha ha ha ha ha,” kẻ tóc tím không mời mà tới nở nụ cười, cười đến thoải mái, “Nếu không phải biết sự tích của Hiển vương, thật sự sẽ cho rằng Hiển vương là một kẻ nhát gan.”

“Ta đúng là vậy.” Kình Thương nhàn nhạt nói, y quý trọng sinh mạng dĩ nhiên sẽ sợ hãi cái chết.

“Rất thú vị, thật sự rất thú vị.” Kẻ tóc tím không mời mà tới dùng đôi ngươi màu kim lục tràn ngập đánh giá nhìn Kình Thương. “Hiển vương không có chút kinh ngạc ta đến làm gì sao?”

“Ngươi muốn nói cho ta tự nhiên sẽ nói.” Kình Thương hờ hững đáp lại.

“Ta không muốn nói thì sao?” Kẻ tóc tím không mời mà tới cố ý, ánh mắt biến thành trêu tức.

“Không mời mà tới đơn giản có hai loại, một mang theo địch ý, căn bản không cần hỏi lý do, một loại khác mang theo thiện ý, lý do cũng không cần.” Kình Thương đặt chén trà xuống, nhìn thẳng kẻ tóc tím không mời mà đến.

“Vậy Hiển vương nghĩ ta là loại nào?” Kẻ tóc tím không mời mà đến có chút hứng thú hỏi.

“Nếu đã nói ra hành tung của các hạ, lúc này ngươi là khách mời của ta.” Kình Thương trả lời.

“Khách mời, khà khà, ngươi thật sự rất thú vị, mời một người như ta không biết là địch hay bạn làm khách, ta chưa từng thấy một ai thú vị đến thế như ngươi.” Gã ở bên người Kình Thương ba ngày, nhìn y trong việc chính sự quyết đoán anh minh, cũng nhìn thấy y đối với hôn sự của mình sứt đầu mẻ trán, gã cũng không hiểu chỉ là một hôn lễ có cần phải khổ não thế không? Tới bây giờ, gã càng phát giác Kình Thương thú vị.

“Lúc danh tiếng của Hiển vương truyền đến tai ta, ta liền phi thường hiếu kỳ với Hiển vương, một là tự làm lễ thành niên, thiếu niên vương tự lập xưng vương chuyện kinh thế hãi tục như vậy, người dùng biện pháp phi thường để đạt được thắng lợi như vậy đến tột cùng là hạng người gì, làm sao cũng khiến ta hiếu kỳ, cho nên muốn tới xem một chút, quả nhiên bỏ ra thời gian lâu như vậy để nhìn thấy người thật, vẫn đáng giá.”

Kình Thương không nhiều lời, y sẽ không hỏi người này đến từ nơi nao, đến cùng là khoảng cách quá xa, hay bị trì hoãn trên đường mà phải dùng thời gian bốn năm mới đến được đây, mặc kệ là nguyên nhân gì, giờ cũng không phải trọng điểm.

“Ta a, tên là Minh Thạch Tú.” Ngồi lâu như vậy, kẻ không mời mà đến mới tự giới thiệu mình, “Đến từ một nơi cách Hiển quốc rất xa, trong nhà có một người kế nhiệm, đối với thừa kế chức gia chủ, vì vị quốc chủ đáng ghét kia mà dốc sức làm việc các kiểu như vậy hoàn toàn không có hứng thú, nên ta ra ngoài du lịch.” Ngữ khí của Minh Thạch Tú có chút hứng thú như trẻ con, nói, “Đã mười năm hay bao nhiêu đó, a, quên hết rồi, ngược lại phát sinh nhiều việc thú vị a.” Ngữ khí ngây thơ nhưng mang một loại cảm giác tàn nhẫn, đôi ngươi màu kim lục tỏa ra huyết quang khiến Kình Thương kinh hãi không thôi, cũng rõ cái gọi là việc thú vị với người bình thương mà nói, tuyệt đối không thú vị.

“Có điều, những trò chơi tẻ nhạt kia ta đều cảm thấy vô vị, bởi vậy muốn tìm một người để hiệu trung thử, nhưng chẳng có ai khiến ta cảm thấy thú vị.” Minh Thạch Tú dùng ngữ khí tiếc nuối oán giận nói, “Có điều, rốt cục cũng khiến ta gặp được hai người thú vị, giờ ta thấy chọn ngươi so với hắn càng thú vị hơn.” Ngữ khí của Minh Thạch Tú như thể ‘đây là vinh hạnh cho ngươi’ mà nói, hoàn toàn không có sự khiêm tốn của bề tôi nên có, trong mắt gã, vương không có tư cách lựa chọn, gã mới là người có quyền lựa chọn. “Hiển vương tôn quý, ngài đồng ý tiếp nhận sự cống hiến của ta – Minh Thạch Tú không?”

“Ta có thể từ chối không?” Kình Thương cau mày.

“Không được.” Minh Thạch Tú cười đến xán lạn.

“Được rồi, ta tiếp nhận.” Kình Thương cực kỳ thoải mái.

Ngược lại Minh Thạch Tú có chút sửng sốt, nói gì mà cống hiến, gã cũng chẳng có bao nhiêu chân tâm, nếu nghe được lời từ chối của Kình Thương cũng nằm trong dự liệu, vì lời nói của gã khi nãy lộ ra nguy hiểm rõ ràng. Một vị vua bình thường sẽ không tiếp nhận kẻ cống hiến nguy hiểm như vậy, vì đó, gã cũng chỉ nói chơi thôi, nhưng gã không nghĩ Kình Thương sẽ đáp ứng, mà chuyện này cứ thế mà thành, gã thật không biết phải cống hiến cho một người thế nào.

“Tại sao?” Minh Thạch Tú thu hồi nụ cười, hoa đào trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, màu da trắng ngần, môi đỏ tươi, xé hết biểu hiện tao nhã thân cận. Đây mới thực sự là gã, một nam nhân nguy hiểm tà dị.

“Phần tử nguy hiểm như ngươi vậy, so với mặc kệ, không bằng cho ngươi một cái khóa (3).” Thế giới này trung thành là vì tỏa, nhưng có thể áp chế nam nhân nguy hiểm này sao? Kình Thương cũng không xác định.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể khóa ta lại sao?” Minh Thạch Tú cười, nụ cười phi thường nguy hiểm, với gã mà nói, trung thành là thứ không có ý nghĩa, bị toàn thế giới truy sát gã cũng không sợ, có điều chỉ với mấy câu nói, Hiển vương có thể nhìn ra tâm tính của gã, chạm tới phản ứng của gã, rơi vào bẫy ngôn ngữ rồi. Có tầm nhìn có thể nhìn thấu lòng người, vừa đáng sợ vừa nguy hiểm, nhưng cũng phi thường thú vị.

(1) Thiên gia vô tư sự: Trời không có việc riêng, ý kiểu việc riêng của mình đã xem thành việc chung. (cái này chém).

(2) Màu kim lục:

(3) Khóa: Nguyên văn là tỏa, tớ nghĩ nó như một loại ấn ký trung thành hoặc lời nguyền trói buộc các kiểu.