Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 7

Thời gian nghỉ ngơi ở học đường, tại thao trường các quý tộc hoàn thành chương học tùy ý ngồi trên cỏ, dưới hàng cây, trong hành lang, hoặc vào phòng học, bọn họ không vội mà trở lại mà tiếp tục tán gẫu, đây cũng là một cách liên lạc tình cảm.

“Nghe nói Thiếu chủ đã trở về.” Một học viên nói.

Túc Dạ Dực đang xem thư nghe được, lực chú ý từ sách vở có chút phân tâm.

“Cũng đúng, Thiếu chủ đã mười hai tuổi, thời gian quan trọng thế sao lại không trở về.” Qúy tộc mười hai tuổi phi thường coi trọng ngày này, cũng quan trọng như lễ thành niên khi mười lăm tuổi, bởi vì khi tròn mười hai tuổi thì ấn ký Thiên phú giả tiêu thất, cũng ý nghĩa việc tạo nền móng cơ sở cho năng lực đã hoàn tất, đại biểu cho một Thiên phú giả tiến nhập thời kì trưởng thành.

Túc Dạ Dực không khỏi nhớ tới thiếu niên kia, đều không phải Thiếu chủ trong trí nhớ có gì đặc thù, mà trong học đường thỉnh thoảng có người nhắc đến Thiếu chủ, bởi vì là chủ quân tương lai bọn chúng thế nào không chú ý, dù hắn có ở chỗ nào thì tin tức cũng không đứt đoạn. Người kia chỉ mới gặp một lần, nhượng y ước ao bề ngoài, thiện ý nhắc nhở y, người trong học đường không ngừng nói đến càng làm hình ảnh hắn thêm tiên minh.

“Cái kia, Thiếu chủ là người như thế nào a?” Một thanh âm non nớt hỏi, đây là một quý tộc vừa mới nhập học không lâu, chưa bao giờ gặp qua Thiếu chủ.

Người trong học đường bắt đầu bàn tán.

Túc Dạ Dực chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, mùa xuân dương quang xán lạn, đại địa đều được phủ đầy bởi liễu tằng hồng nhạt mềm mại, Thiếu chủ là người thế nào, tại cuộc sống trong học đường hắn nghe qua rất nhiều.

Thiếu chủ là người nghiêm túc, Thiếu chủ chưa bao giờ chơi cùng bọn họ, Thiếu chủ rất thông minh, luôn luôn ở một bên đọc sách, vài vấn đề hắn hỏi lão sư cũng không có cách trả lời, Thiếu chủ rất thích võ nghệ, mỗi ngày đều luyện tập, thế nhưng không giống với cái lão sư dạy, Thiếu chủ rất thích tĩnh tọa, mỗi buổi sáng đều ngồi thiền nhưng sắc mặt rất không tốt tựa hồ rất khó chịu, Thiếu chủ …

Hắn thậm chí biết thời gian Thiếu chủ du lịch chuyện gì đã xảy ra, vì bảo hộ Thiếu chủ an toàn mà võ giả bên cạnh hắn đều là quý tộc kinh nghiệm đầy mình, còn có những thiếu niên đồng dạng đi theo.

Không ít người đồng hành đều là huynh trưởng ở học đường, bọn họ viết thư sẽ nhắc tới những gì Thiếu chủ đã kinh qua, sau đó các học sinh sẽ ở trường thuyết Gia tộc mình có bao nhiêu bản lĩnh, có thể theo bên người Thiếu chủ đi du hành.

Thiếu chủ đi du lịch rất thong thả, ngủ tại nhà bình dân, ở sơn lâm trung đình, lại quan sát thổ địa, nhìn thực vật, thậm chí bắt sâu chơi, không ít quý tộc đồng hành nghĩ theo Thiếu chủ thật không thú vị, bởi bọn họ căn bản bất minh cử động của hắn, cứ như vậy tin tức thu được cũng thiếu.

Đối thiếu niên sẽ trở thành quân chủ của mình Túc Dạ Dực có nghĩa vụ lý giải. Nếu muốn nhượng hắn trung tâm, Túc Dạ Dực cho rằng không ai có khả năng đó, hắn không có cảm tình làm sao để ý ai, trung với ai vì hắn thực sự chỉ quan tâm chính mình mà thôi.

“Làm càn, Thiếu chủ là các ngươi có thể tùy tiện nghị luận sao?” Một âm thanh mang theo cao ngạo cảnh cáo.

Túc Dạ Dực thu hồi tư tự, nhìn ra cửa, thiếu niên được tiền hô hậu ủng, mái tóc kim sắc tại ánh dương quang chiếu rọi phiếm quang mang chói mắt, đôi mắt màu cam như ánh tà dương, ngũ quan tuy rằng không tuyệt sắc khuynh quốc như Túc Dạ Dực nhưng cũng là xinh đẹp, trên người ăn mặc hoa lệ, nhãn thần khóe miệng đều mang theo cao ngạo, mà thiếu niên này cũng có tư cách đó.

Trì gia, quý tộc tại thời gian quốc gia sinh ra đã tồn tại, trong tộc cũng có vài người lấy vợ từ vương tộc, thậm chí nữ nhân trong nhà cũng sẽ trờ thành phi tần, chiếm vị trí tôn quý chỉ sau vương tộc, thiếu niên này là tôn tử của Trì gia, có khả năng trở thành gia chủ, được nịnh bợ ở học đường cũng không có gì lạ.

“Thiếu chủ là quân chủ chúng ta thuần phục, muốn lý giải hắn cũng không phải là sai, không phải sao, Trì điện hạ?” Thanh âm trung khí mười phần mang theo vị đạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Các quý tộc vị thành niên được xưng là điện hạ.

“Cận điện hạ.” Thiếu niên Trì gia ngạo mạn nhìn người to lớn nhất học đường.

Các quý tộc bị trách cứ đều nhìn về phía thiếu niên cao to.

Cận gia cùng Trì gia đều có nguồn gốc bất đồng, Cận gia là võ tướng, Trì gia là danh môn quý tộc, như vậy Cận gia là danh môn võ tướng. Cận gia từ sau khi trờ thành sĩ tộc mỗi một đời đều sinh ra huyết mạch quý tộc, gen bị cải biến rốt cục cách mấy đời thì sinh ra quý tộc, hai đời gần nhất đều xuất hiện quý tộc, một là gia chủ Cận gia, một là thiếu niên to lớn này.

Hồng phát như rựu cùng đôi mắt mang theo cảm giác nhiệt liệt, bề ngoài mạnh mẽ, đối bạn cùng lứa lớn hơn nhiều, có thể tưởng tượng tương lai là một nam nhân khôi ngô cường tráng. Nói thật, lúc Túc Dạ Dực nhìn thấy người thừa kế Cận gia đã sản sinh ước ao, đây mới là khí lực nam tử nên có a.

Cận gia cùng Trì gia là hai gia tộc quan trọng của bổn quốc thế nhưng quan hệ chưa bao giờ hòa hợp, Trì gia nghĩ Cận gia làm bại hoại khí chất quý tộc, Cận gia nghĩ Trì gia dối trá không gì sánh được, bất quá một cái nắm trong tay chính vụ, một cái chủ quản quân đội nên có tính chất công tác bất đồng, nếu không hai nhà hợp tác lại sẽ là ta chết ngươi sống. Mà sự bất hòa đó cũng làm ảnh hưởng tiểu bối hai nhà, tỷ như hai người trước mắt, cho tới nay đều đối chọi gay gắt.

Mà học đường cũng chia thành ba thế lực, một cái do thiếu niên Trì gia lãnh đạo đều là liệt đại quý tộc, tự xưng quý tộc chân chính, một cái do người thừa kế Cận gia làm chủ, đều là quý tộc do tướng lĩnh sinh ra, còn một bộ phận là quý tộc xuất thân bình dân, là sau khi Túc Dạ Dực tới thì xuất hiện, không bao giờ tới gần hai bên còn lại, là quý tộc trung lập.

“Cận điện hạ, Trì điện hạ, nghị luận Thiếu chủ đành là sai nhưng Thiếu chủ đã về, mọi người khó trách có điểm kích động, có thể tha thứ.” Túc Dạ Dực như nhiều lần trước đi ra chu toàn.

“Hanh, ta cũng không cùng mãng phu tính toán, chúng ta đi.” Thiếu niên Trì gia ngạo mạn dẫn theo đoàn người ly khai.

“Ai lại cùng con khổng tước thích tô son trát phấn tính toán.” Người thừa kế Cận gia dùng lời nói không hợp với vẻ ngoài, ác độc phản kích.

Thiếu niên Trì gia vốn ly khai quay đầu lại, gia giáo lễ nghi nhượng hắn về phương tiện mắng người không hiểu biết, thế nhưng Cận gia là gia tộc đối địch, hắn cũng nghe được một ít ngôn ngữ. “Đại *** ***.”

“Khổng tước.” Thiếu niên Cận gia không cam lòng tỏ ra yếu kém.

“Tinh ***.” Thiếu niên Trì gia chống lại.

Túc Dạ Dực nhìn một màn đang phát sinh, quyết định trầm mặc.

“Trước đây Thiếu chủ còn tại, chỉ cần một ánh mắt có thể làm bọn họ im ngay.” Một đệ tử hoài niệm những ngày có Thiếu chủ, hai người kia khắc khẩu thật là ấu trĩ, người xem phi thường im hơi lặng tiếng.

“Thiếu chủ rất lợi hại.” Túc Dạ Dựa nghe được thì khen, nhưng trong đó có hay không hữu ý ngoại trừ bản thân hắn không ai biết.

Mọi người đều nhìn về phía hai người thừa kế tương lai của Cận gia cùng Trì gia đang ấu trĩ khắc khẩu, quay đầu, lần thứ hai tản ra.

Thiếu niên Trì gia ly khai học đường.

“Túc Dạ điện hạ, chúng ta đi.” Người thừa kế Cận gia mời Túc Dạ Dực.

“Không được, Cận điện ha. Ta còn chưa đọc sách xong.” Túc Dạ Dực đối thiếu niên của Cận gia triển khai dáng tươi cười ôn nhu, khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc làm mọi người thất thần, không nhẫn tâm cự tuyệt hắn.

Cận gia người thừa kế không tiếp tục mời, thời gian bước ra khỏi cửa còn quay lại nhìn Túc Dạ Dực đang chuyên chú vào sách vở, đáy mắt lóe lên *** mang, ly khai.

Túc Dạ Dực sinh ra tại gia tộc võ tướng nhưng nhìn qua lại nhu nhược, khuôn mặt xinh đẹp dù là con khổng tước của Trì gia còn kém, hơn nữa nhìn không thấy tính tình ngay thẳng của võ gia, ngược lại có vài phần giảo hoạt hoa lệ của quý tộc.

“Trì điện hạ, cứ thế nhượng mãng phu Cận gia mượn hơi Túc Dạ điện hạ sao?” Một người đi theo thiếu niên Trì gia hỏi.

“Mượn hơi, chỉ bằng con *** *** ngu ngốc đó là không thể.” Nhướng nhướng mày, thiếu niên Trì gia kết luận. Hắn không thích tên Túc Dạ Dực kia, lần đầu gặp y đã lộ ra đôi mắt hiểu rõ thế nhân, một quý tộc được võ gia sinh ra dựa vào cái gì dùng loại nhãn thần này nhìn bọn họ.

Túc Dạ Dực có khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ giống như ánh trăng làm hắn kinh diễm, lúc đầu tên ngốc của Cận gia còn có ý nghĩa bảo hộ hắn, xuẩn, bất quá mấy ngày nay cũng nhượng tên đó minh bạch, Túc Dạ Dực tuyệt không phải kẻ mềm yếu.

Thủ đoạn cùng tâm cơ của tên kia ngươi không có khả năng mượn hơi hắn, dù là ta y ngay từ đầu cũng xem thường. Cũng vì chúng ta sơ sẩy mà từ hai thế lực trong học đường trở thành ba.

Túc Dạ Dực thu hồi sách vở, sắc trời đã tối, toàn bộ học đường chỉ còn lại một mình hắn, nhìn thiên không phía tây màu hồng sắc, mắt Túc Dạ Dực hơi mị lại.

Tại địa phương này hắn học được vài thứ bất đồng với trên chiến trường, cương tắc dịch chiết, dù là người thừa kế Cận gia ngay thẳng võ dũng cũng không nông cạn, thiếu niên Trì gia tuy thoạt nhìn ngạo mạn thế nhưng ánh mắt vô cùng nhạy cảm, nếu trước đó Thiếu chủ không cảnh cáo, hắn sẽ không ngộ ra đạo lý sớm như vậy.

Tại học đường hắn rốt cục chiếm được một chút địa vị, không lâu sau người Cận gia, Trì gia lần lượt ly khai học đường, đến lúc đó tại đây chỉ tồn tại duy nhất thế lực của hắn.

Túc Dạ Dực tại quang huy còn lại của bầu trời lúc chạng vạng nở nụ cười.

Loại này cùng chém gϊếŧ ở chiến trường hoàn toàn bất đồng, thực sự là hảo chơi a, có thể nhượng mình sản sinh tâm tình như vậy làm sao có thể dừng chứ, chính mình muốn lần thứ hai nhượng chiến trường còn một đoạn thời gian rất dài, trừ khi có người đánh tới thủ đô, bằng không với thực lực chỉ là quý tộc chưa thành niên y không có cơ hội ra chiến trường.

Bất qua nếu địch nhân đánh tới đây quốc gia này còn tồn tại được sao? Còn cần đánh không? Đối với quốc gia hắn chưa từng có ý trung tâm, diệt vong cũng tốt, chính mình không muốn thuần phục kẻ nào, chỉ thích tùy ý hành tẩu.

Nhớ tới năng lực của mình, tâm y kịch liệt dao động, không ai thấy mặt y đang phẫn nộ cùng không cam lòng, vì sao, vì sao, năng lực của hắn vì sao là loại này.

Nhưng kích động như thế mau chóng qua đi, không lâu sau đã biến mất, Túc Dạ Dực hiện tại đã trở lại khuôn mặt bình tĩnh ban đầu, dung nhan thanh lãnh sáng tỏ như nguyệt quang mang theo dáng tươi cười.