Hai huynh đệ hoàng tộc kéo nhau đi tâm sự riêng, sau khi đi ra, bản mặt Nguyệt Ly vẫn lạnh lùng ngàn năm không đổi, hoàng đế đệ đệ vẫn giữ nụ cười như hồ ly, nói chào huynh trưởng sau đó kêu người lấy ngựa để y xuất phủ, Thiên Hoa lập tức nghĩ tên này t*ng trùng lên não muốn đi dạo kĩ viện giải sầu.
Cậu vẫn chưa quên tên này từng dụ dỗ khiến Nguyệt Ly suýt tí nữa thì thượng cậu. Cứ nhớ đến lần đó là cậu tức điên người, càng khiến mức độ cảnh giác của cậu với Phi Tuyết lên tới đỉnh điểm.
Lần đó, Phi Tuyết đến chơi, cũng lôi Nguyệt Ly vào phòng kín nói chuyện một hồi, ngay tối đó Nguyệt Ly phản công định thượng lại cậu, đã lấy chất bôi trơn, đã cho ngón tay vào mặt sau cậu, cậu nói gì y cũng không nghe…. nếu không phải vì cậu khóc dữ quá, có vẻ kinh hoảng quá, khiến Nguyệt Ly cảm thấy cậu sợ hãi không muốn thật sự, không phải vì ngại ngùng xấu hổ chống cự nhưng lòng vẫn muốn,
thì coi như cậu mất trinh tiết phía sau rồi.
Sau đó, cậu hỏi lí do thì Nguyệt Ly thản nhiên nói Phi Tuyết bảo y làm vậy, là Phi Tuyết khuyên y rằng y cứ nằm ‘hưởng thụ’ mãi bên dưới là không công bằng với cậu, nói cậu thật ra cũng muốn ở dưới một lần nhưng bản tính dễ xấu hổ nên không dám biểu lộ, còn bảo nếu trong quá trình cậu mà phản kháng nói không muốn thì đó là vì da mặt mỏng, cũng vì muốn gia tăng tình thú tựa như mình bị thi bạo….
Cái đồ…. tại sao Nguyệt Ly cứ thế nghe lời Phi Tuyết cơ chứ? Y không biết nghĩ sao?
Thật mong lần này Phi Tuyết không dụ Nguyệt Ly làm gì.
Phi Tuyết vừa đi, Thiên Hoa vội vàng hỏi Nguyệt Ly, “Phi Tuyết có bảo ngươi làm gì không? Hai người nói chuyện gì vậy?”
Nguyệt Ly nhìn cậu, không nói gì.
Tim Thiên Hoa ngừng đập, kiểu này thì Phi Tuyết lại dụ Nguyệt Ly làm gì rồi, y
tuyệt không nói dối, nên khi không muốn nói sự thật thì y sẽ không nói gì.
Là việc gì mà cả kẻ thẳng tính như Nguyệt Ly cũng không muốn nói?
Thật ra Thiên Hoa nghĩ quá nhiều, Nguyệt Ly không nói chỉ vì Phi Tuyết đã dặn y không được nói.
***
Mấy ngày sau, Thiên Hoa sống mà nơm nớp lo sợ, sợ Nguyệt Ly đã bị Phi Tuyết xui dại làm chuyện gì, nhưng ngày này qua ngày khác, Phi Tuyết cứ ăn nhờ ở đậu trong sơn trang nhà cậu, còn Nguyệt Ly vẫn thái độ lạnh băng ngàn năm không đổi, không làm chuyện kì quái gì.
Không, có chuyện kì quái.
Hình như Nguyệt Ly gần đây rất…. bao dung với một thị nữ.
Gọi là bao dung, vì y đã để thị nữ ấy chạm vào mình.
Ừ thì rất nhẹ, chỉ chạm vào tay khi dâng trà cho y. Hẳn là vô tình.
Nhưng khi Nguyệt Ly đưa tay ra vuốt tóc mây của nàng, thì chắc chắn không phải vô tình.
Và đến thời điểm nàng ta bị ngã, y với thần công cái thế lao ra đỡ nàng, nhìn nàng, à ừm vẫn với ánh mắt lạnh băng như thế, thì Thiên Hoa cảm thấy không thể nào là vô tình nữa.
Là hữu tình?
Thiên Hoa nghĩ một hồi, ngẫm nghĩ chán, lại cảm thấy mình đang lo bò trắng răng, Nguyệt Ly là loại người thế nào chứ? Nếu y dễ di tình thì đã di tình từ lâu rồi, cậu bên y tính ra cũng được gần mười năm rồi chứ có ít đâu.
Về việc y làm những việc hoàn toàn trái tính cách mình với nàng…. Thiên Hoa có kết luận là y đột nhiên nổi hứng, kiểu như mưa mãi lâu lâu cũng phải nắng một lần vậy.
Nếu là nɠɵạı ŧìиɧ, phản bội gì gì đó…. thì Thiên Hoa cảm thấy cậu mới là người dễ phạm phải hơn.
***
“….Hoàng huynh, tiểu thỏ của huynh không biết là ngu ngốc hay quá tự tin nữa, thần đệ tin vào phần trước hơn.” Sao có người tỏ ý thân thiết với ái nhân của mình mà y vẫn mờ mịt rộng lượng bỏ qua như vậy? Nếu là huynh trưởng nhà hắn thì đã rút kiếm chém người rồi.
Huynh ấy… a, cách giải quyết vấn đề của huynh ấy luôn rất trực tiếp, không biết đến gian kế gì. Nếu là hắn, thì khi muốn gϊếŧ ai, kẻ đó đến lúc chết mới nhận ra hắn muốn gϊếŧ y.
“Huynh trưởng, đệ nghĩ chúng ta cần dùng thủ đoạn mạnh hơn.”
Nguyệt Ly nghe ‘thủ đoạn mạnh hơn’, rồi ngước nhìn đệ đệ bằng đôi tử mâu lạnh giá, từ đầu đến cuối hoàn toàn là y bày chuyện bảo hắn làm, giờ còn muốn hắn làm thế nữa….
Nguyệt Ly cực ghét làm thế.
***
Thiên Hoa tròn mắt nhìn, nhìn, sau đó vô cùng lịch thiệp nói, “Xin lỗi đã làm phiền.” rút lui đóng cửa lại.
Cậu không hiểu được, thế này là sao???
Nguyệt Ly, quần áo không chỉnh, ôm, ôm hôn nữ nhân đó????
Y…. y phản bội cậu sao?
Ngay khi cửa đóng lại, Nguyệt Ly lập tức đẩy người kia ra, bản năng lấy tay dụi dụi môi, tử mâu vẫn băng lạnh như thường.
Hắn quay người, đẩy cửa bước ra ngoài, phía sau, nữ nhân kia khựng lại như con diều đứt dây, rồi tan nát thành mấy mảnh, máu chảy lênh láng ra sàn.
Hắn đã sớm không cần dùng kiếm để gϊếŧ người, cũng chưa từng cảm thấy dao động khi gϊếŧ người, chưa từng nghĩ xem người kia đáng chết hay không.
Hắn chán ghét kẻ nào, sẽ gϊếŧ kẻ đó, vậy thôi.
***
Thiên Hoa đi đi một vòng, nghĩ ngợi một hồi, rồi quyết định tìm người duy nhất có thể tìm khi cần lời khuyên: Lan Đặc.
Cậu biết y chẳng phải đối tượng tư vấn tốt, chủ nhân của y là Nguyệt Ly, đừng mong y mở miệng phê phán chê trách Nguyệt Ly, nhưng cậu thật sự không biết nên tìm ai bây giờ.
“Lan Đặc, ngươi nói Nguyệt Ly là người thế nào?”
Thiên Hoa rất nghiêm túc hỏi.
Lan Đặc không hiểu tại sao đột nhiên bị hỏi vậy, nhưng hắn cũng đáp lời trung thực, “Điện hạ lạnh lùng, nhưng cơ bản là người tốt.”
Đúng, chỉ cần đừng chọc đến ngài ấy thì ngài ấy sẽ chẳng làm gì ngươi cả.
Điện hạ còn rất có ý thức ‘ai làm người nấy chịu’, ghét ai thì gϊếŧ quách kẻ đó, chưa từng có khái niệm đồ sát cả nhà người ta.
Điện hạ đã gϊếŧ ai thì cho kẻ đó đi rất thống khoái, cắt ngang yết hầu ra đi nhanh gọn, không hề tra tấn ai đến chết. Về phần ‘Hình Ngục’, đó là quà sinh nhật, điện hạ cũng chẳng dùng đến nó bao giờ, đám quái thai thích tra tấn cứ ngồi mốc ra đó hưởng lương.
Điện hạ…
“Ngươi cảm thấy Nguyệt Ly có thể, ừm, gọi là…” Thiên Hoa cúi đầu, “Yêu người khác không?”
Xấu hổ chết được. Không ngờ cậu lại phải muối mặt hỏi chuyện này.
Nhưng xét ra thì Lan Đặc có lẽ hiểu Nguyệt Ly hơn cậu, y đã theo điện hạ từ hồi năm tuổi kia mà.
Nếu tính kĩ thì hình như cậu cũng chẳng hiểu Nguyệt Ly chút nào, bản mặt y luôn lạnh băng, suy nghĩ cũng kì quặc, cậu đoán mười thì sai đến tám phần, hầu như chẳng biết y đang nghĩ cái quỷ gì.
Cậu nghĩ Nguyệt Ly rất rất chung thủy, trong thư tịch cũng nói: mẫu người lạnh lùng khi đã yêu ai thì sẽ rất chung tình, nhưng…
Lan Đặc kì quái nhìn cậu, như nhìn người ngoài hành tinh, “Ngài bị ốm rồi phải không? Nghĩ lung tung gì vậy?”
“….”
“Nếu vợ ngươi ôm hôn người khác, thì… có phải vợ ngươi phản bội ngươi không?”
“Nếu việc đó xảy ra, thì đó là phản bội rành rành.” Lan Đặc thở dài, nói tiếp, “Nhưng điện hạ không phải vợ ngài.”
“Và ngài ấy tuyệt không yêu ai ngoài ngài đâu. Tin tưởng điện hạ một chút đi.”
“….”
“Nói thật ra, ta cảm thấy ngài còn dễ phản bội điện hạ hơn.”
Ừ thì cậu dễ dao động, nhưng đâu có nghĩa cậu thiếu tình nghĩa, Thiên Hoa phản đối trong đầu, trừ khi cắt đứt với Nguyệt Ly, nếu không cậu tuyệt không bắt cá hai tay đâu.
***
Thiên Hoa nghĩ nát cả óc, nghĩ đến mất cả ngủ, cuối cùng mới ngẫm ra mình hình như kém nữ tử kia.
Cậu không kiều diễm như nàng ta, không biết săn sóc lấy lòng như nàng ta, không mềm mại như nàng ta….
Hình như cậu kém hơn đủ điều?
Hiện tại cậu được thượng y, nhưng lại nhất quyết không cho y thượng lại. Còn với nữ nhân kia, Nguyệt Ly muốn thượng bao nhiêu lần cũng được?
Chẳng lẽ nếu muốn cứu vãn tình cảm, cậu cũng phải cho Nguyệt Ly thượng?
Nhưng hình như đó cũng không phải lí do chính, Nguyệt Ly thích cậu ban đầu vì cậu ‘ấm’, vậy nếu muốn lưu ấn tượng với y, thì nàng ta cũng phải rất đặc biệt, chẳng lẽ nàng ta là kẻ xuyên không? Như cậu?
***
Nghĩ mãi nghĩ mãi, muốn gặp nàng ta để trao đổi như phu quân chính thức với tình nhân của lão bà, nếu nàng ta cũng xuyên không thì sẽ là cuộc hội ngộ giữa hai đồng hương trước khi chuyển sang tranh luận việc có là đồng hương cũng đừng lấn sang lãnh địa của cậu, nhưng nàng ta biến mất đi đâu, hỏi Lan Đặc thì y không chịu nói. Đấy, lại một bằng chứng rành rành của việc không thể dựa vào thuộc hạ của Nguyệt Ly mà.
Chẳng lẽ Nguyệt Ly ‘kim ốc tàng kiều’? Giấu nàng đi đâu đó rồi lén lút gặp gỡ? Căn bản cậu không thể bám theo Nguyệt Ly cả ngày, phạm vi hoạt động của cậu chỉ loanh quanh trong sơn trang, lần nào ra ngoài cũng phải năn nỉ bao lâu rồi mới được y như ban phúc dẫn ra ngoài, nếu y giấu nàng đi thì cậu không thể biết được.
Nhưng cậu cảm thấy Nguyệt Ly không phải loại người lén lút như thế, y rất thẳng thắn, nếu chán cậu rồi y sẽ nói chứ? Chẳng lẽ y tính giữ lại cả nàng và cậu?
Bộ sưu tập ‘những kẻ xuyên không’?
Cậu… cậu không thể chấp nhận chung sống ba người, cậu… tình yêu phải là duy nhất, cậu không chia sẻ được.
Phi Tuyết quan sát tiểu thỏ, tự hỏi con thỏ kia lại nghĩ cái quỷ gì trong đầu.
***
“Nguyệt Ly, ta….” Gần một tuần sau khi chứng kiến Nguyệt Ly ‘nɠɵạı ŧìиɧ’, Thiên Hoa mới mở miệng, nhắc đến việc đó.
Cứ nghĩ là thấy bực, Nguyệt Ly thấy cậu không ngủ được, mắt thâm quầng lên, liền tống cho cậu một liều thuốc ngủ. Thật không tôn trọng tự do của người khác chút nào hết.
“Ta….”
“Ngươi nói đi.”
“Ta…..” Cậu cúi đầu, lí nhí nói, “Có phải ngươi có tình nhân bên ngoài không?”
Với võ công vô cùng tốt, Nguyệt Ly nghe rõ, lạnh nhạt nói, “Không có.”
“Ngươi đừng nói dối ta.”
“Ta không nói dối.”
“Ta… nếu ngươi chán ta, nhất định phải nói cho ta biết, đừng giấu ta.”
“Ta không chán ngươi.”
Thiên Hoa vốn đang cúi đầu xấu hổ đột nhiên ngẩng đầu lên, dõng dạc nói, “Nguyệt Ly, có thể ta yếu hơn ngươi, nhưng ta cũng có nguyên tắc của mình.”
Nguyệt Ly vừa uống trà vừa nói, “Bất cứ ai cũng có nguyên tắc của bản thân. Không riêng gì ngươi.”
Côn đồ có nguyên tắc là hà hϊếp kẻ yếu, quan trường có nguyên tắc nịnh nọt cấp trên, thế giới này do các nguyên tắc tạo nên, nghề nghiệp tạo nên nguyên tắc làm việc, tính cách mỗi người tạo nên nguyên tắc bản thân. Nguyên tắc của hiếu tử là làm gì ta cũng được, không được đυ.ng tới phụ mẫu ta, nguyên tắc của mẫu hiền là có thể hi sinh chính mình để bảo vệ con mình.
Nguyệt Ly thật sự rất thông tuệ, chỉ là luôn quá lí tính khi suy xét mọi việc.
Khí thế khó lắm mới có sụt đi một nửa, Thiên Hoa ủ rũ nói, “Ừ thì vậy, tóm lại ta có nguyên tắc riêng. Ta…. có thể thế giới này cho phép đa thê đa phu, vương gia như ngươi chỉ có mình ta là quá tiết kiệm, nhưng ta… ta không muốn chia sẻ ngươi.”
“……”
“Nguyệt Ly, có thể ta như vậy quá không biết điều, căn bản ta đây chỉ được ngươi bao nuôi, nhưng ta quan niệm ái tình là duy nhất.”
“…..Nên… nếu ngươi có ý định yêu hai người…. ta không chấp nhận đâu. Ta sẽ giận ngươi, nếu gặp kẻ kia ta sẽ mắng y đấy.”
Phi Tuyết đang đứng trên cây theo dõi thầm lắc đầu, thế này mà gọi là ghen, gọi là ‘giữ lấy dục’ sao?
Quá non nớt, quá hiền hòa.
Nguyệt Ly im lặng, nhìn người xem ra cố lắm mới nặn được một câu có vẻ ‘độc chiếm’ kia.
Ghen sao?
“Ngươi ghen?”
“Không phải.”Cậu phủ nhận, nhưng lòng lại cảm thấy mình hình như ghen, dù là ghen rất hiền lành hòa bình.
“Ghen là được rồi.” Nguyệt Ly nhàn nhạt nói.
“….” Vậy là sao?
“Và ta cũng không có tình nhân bên ngoài đâu, ngươi không cần nghĩ nhiều.”
Không nghĩ nhiều mới lạ đó!!!
Thiên Hoa gào lên trong đầu, sau đó lại quấn quanh Nguyệt Ly, “Hey, ngươi đừng nghĩ ta ngốc, ngươi… lần trước ngươi còn hôn nàng ta…”
“Hôn không có ý nghĩa là yêu.”
“Ngươi thừa nhận rồi! Ngươi phản bội ta!”
“Ta không phản bội ngươi.”
“Ngươi….”
Nguyệt Ly nhìn người kia, hắn thật không hiểu sao y cứ lo lắng về vấn đề này, hắn đã nói không yêu nàng ta, cũng nói sẽ không làm thế nữa, sao y cứ tức tối tra hỏi hắn vậy.
Người bình thường ghen thật phức tạp, hắn suy nghĩ đơn giản hơn, nếu cảm thấy có kẻ muốn cướp y, hắn sẽ gϊếŧ kẻ đó, nếu y cứ muốn rời khỏi hắn, hắn sẽ chặt đứt tứ chi y, vậy thôi, đâu cần nhiều lời làm gì.