Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 17

“Hoàng Thượng… Ngươi đang nói đùa đi?” Bùi Dật Viễn cứng ngắc cười, so với trước kia tăng thêm vài phần luống cuống, “Ngươi thích là nữ tử, mà không phải…”

“Chỉ cần thích, ta không quan trọng nam hay nữ.”

Lăng Phượng vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang nói giỡn, nhưng đây chính là nguyên nhân làm Bùi Dật Viễn cảm thấy mối nguy trước nay chưa từng có.

Nếu hắn cự tuyệt, như vậy Hoàng Thượng sẽ lại bị thương tổn không? Có thể gượng dậy nổi không? Hắn đường đường vua của một nước nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy Bùi Dật Viễn hắn liền thành tội nhân quốc gia này rồi, còn nếu hắn tiếp nhận rồi…

“Có thể hay không… Để cho ta suy nghĩ một chút?” Hắn thật sự cần hảo hảo tự hỏi, một bước này nếu là sai lầm, cái giá phải trả chính là bi kịch cả đời.

Hắn không kiên quyết cự tuyệt, Lăng Phượng hiển nhiên cảm thấy vui sướиɠ, lập tức đáp ứng cũng nói tiếp đêm nay muốn ngủ lại Lân Chỉ cung, Bùi Dật Viễn nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Biết hắn hiểu sai Lăng Phượng mỉm cười, cúi đầu ghé vào tai hắn nói: “Yên tâm, trước khi ngươi có đáp án, trẫm cái gì cũng sẽ không làm, nhưng mà… Trẫm thực chờ mong một ngày nào đó có thể cùng ngươi viên phòng.”

“…!” Khi hắn nói chuyện khí tức phả vào trên mặt Bùi Dật Viễn, làm cho hắn theo bản năng đỏ mặt lui ra sau.

Nhìn hắn phản ứng đáng yêu, Lăng Phượng thích thú trong lòng, nhưng hiện tại không thể tiến triển quá nhanh, hắn cần thời gian để nhìn rõ sự tình, vỗ vỗ bả vai Bùi Dật Viễn muốn hắn thoải mái một ít, sau đó ly khai nơi này.

Tiểu An tử thấy Hoàng Thượng lần này tới liền đi vội vàng, chẳng lẽ cùng chủ tử trong đó thật sự đã xảy ra cái gì? Tiểu An tử mang khó hiểu cùng nghi hoặc tiến vào phòng, không ngờ phát hiện, Bùi Dật Viễn không hề tiếp tục tính sổ như bình thường, mà sắc mặt tái nhợt, hơi có vẻ vô lực ngồi phịch dưới đất.

Hắn lập tức nóng ruột đến quỳ trên mặt đất hỏi: “Chủ tử, chủ tử, ngươi không sao chứ? Muốn hay không đi tìm ngự…”

Nhưng còn chưa nói xong, Bùi Dật Viễn đã nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có gì, phù ta đứng lên, lên giường nghỉ ngơi một chút sẽ vô sự.”

Có lẽ từ khi chủ tử tiến cung đến giờ chưa từng tỏ ra yếu ớt như vậy, Tiểu An tử ngay cả động tác nâng hắn dậy đều mềm nhẹ rất nhiều.

Đến trên giường nằm xuống, Bùi Dật Viễn thở dài, Tiểu An tử nguyên bản định đi tìm Kiều Dương đến chăm sóc chủ tử, nhưng hắn còn chưa kịp nhấc chân, đã bị gọi lại.

Bùi Dật Viễn bế mắt, cảm thấy tỉnh một chút.

“Tiểu An tử, ngươi cảm thấy… Hoàng thượng nói là ‘thích’, đó là ý tứ gì?”

“A?” Tiểu An tử bị hỏi như vậy, sau khi cẩn thận nghĩ nghĩ mới trả lời, “Chủ tử, Hoàng Thượng ở trước mặt mọi người chưa bao giờ nói hai chữ ‘thích’, đối đại thần chính là ‘lợi dụng’, đối tần phi chính là ‘sủng hạnh’, đối nô tài chính là ‘uy nghiêm’, muốn nói ‘thích’… Nô tài cũng không biết a.”

“… Cũng là, bởi vì hắn là Hoàng Thượng a!”

Nghe chủ tử cảm khái như vậy, Tiểu An tử không khỏi suy đoán: “Chủ tử, hay là Hoàng Thượng nói thích ngài?”

Bùi Dật Viễn không trả lời, mà là dùng ánh mắt nhìn chăm chú Tiểu An tử, bị hắn nhìn như thế, Tiểu An tử không khỏi đỏ hết cả mặt.

“Nô, nô tài vừa rồi không có nghe lén, chính là… chính là…”

Bùi Dật Viễn cũng không có ý tứ trách tội, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên truyền đến một trận hừ cười: “Trên đời này không có ăn không phải trả tiền… Cho nên ta cũng phải trả cho đúng giá, phải không?”

Tiểu An tử vẫn không rõ ý tứ chủ tử ra sao.

“Chủ tử, Hoàng Thượng thích ngài không tốt sao? Hay là… Ngài không thích Hoàng Thượng?”

“Thích? Ai biết được…” Bùi Dật Viễn nói cho có lệ.

Lời nói giống như sợi tơ trói buộc cảm tình, Bùi Dật Viễn không dám thừa nhận, cũng không dám phủ nhận, giống như vừa nói ra khỏi miệng, hết thảy đều trở thành sự thật.

Hắn không muốn nói thêm gì nữa, Tiểu An tử liền lẳng lặng lui ra để cho hắn một mình nghỉ ngơi.

Bùi Dật Viễn không ngủ, mà là tự hỏi đáp án nên cấp Lăng Phượng ── hắn rốt cuộc nên làm sao đây!?

Bất tri bất giác, sắp tới chạng vạng, Lăng Phượng đúng hẹn lại tới, Bùi Dật Viễn lúc này cũng đã rời giường, hai người bình thản dùng bữa như mọi khi, sau đó tâm tình một phen, trong lúc chuyện phiếm, Lăng Phượng không hề đề cập tới chuyện ban sáng, đúng như hắn hẹn định ── hắn cho Bùi Dật Viễn thời gian!

Buổi tối lúc ngủ cùng giường, hắn vẫn không chừa tật phóng túng, chặt chẽ quấn lấy Bùi Dật Viễn, không lâu sau liền trầm trầm ngủ.

Bùi Dật Viễn không hảo mệnh như hắn, đối với mọi chuyện đều giữ thái độ thật cẩn thận, cho nên một khi có phiền não đều lo âu không thôi, nhưng hắn có thói quen một mình chịu đựng, không đem nghi hoặc nói cho bất luận kẻ nào.

Sau đó, hắn mỗi ngày cứ theo lẽ thường sinh hoạt như trước, Lăng Phượng ở bên cạnh hắn cũng không có biểu hiện gì không thích hợp.

Thân là hoàng đế, trong tình trường Lăng Phượng tuyệt đối là một kiểu người chủ động, hắn ôn nhu săn sóc Bùi Dật Viễn, ban cho hắn vàng bạc châu báu, cùng hắn tâm sự chuyện thường ngày, hết thảy chính là phương thức biểu hiện tình cảm của hắn.

Trong hậu cung người sáng suốt vừa thấy liền biết: Hoàng Thượng lần này lại động chân tình! Hơn nữa theo như tin tức từ Tào công công, mọi người đều xác nhận cảm tình Hoàng Thượng đối Thần phi nương nương, kết quả làm cho mấy nhà vui mừng mấy nhà lo!

“Cha, ngươi mau nghĩ biện pháp, Hoàng Thượng không đến chỗ này của ta, bảo ta làm sao hoài thượng long loại a?” Thục phi khó có dịp được gặp phụ thân, hận không thể lập tức bảo hắn trừ khử Bùi Dật Viễn.

Phụ thân của nàng là Triệu Bá Dạ đương chức Thừa tướng, vẫn ôm hy vọng viên ngọc quý mình nâng niu trên tay này có thể ngồi lên ngai vị hoàng hậu, nhưng kế hoạch đang hảo hảo, nửa đường lại nhảy ra một “Thần phi” làm xáo trộn.

Đa mưu túc trí như hắn vẫn nhăn mặt nhăn mày, một bên trấn an nữ nhân một bên nói: “Việc này tuyệt không thể nóng vội, Hoàng Thượng đối Thần phi đúng là cao hứng, hiện giờ ai đi chọc Thần phi chính là cùng bệ hạ đối nghịch không thể nghi ngờ…”

“Vậy cha muốn chờ Hoàng Thượng lập nam phi kia vi hậu mới động thủ sao!?” Thục phi tức giận hỏi lại.

Nói đến đây, lão Thừa tướng không có bất an, mà là buồn cười kéo tay nữ nhân nói: “Yên tâm, tính tình hoàng thượng ta rất rõ ràng, hiện giờ không có hoàng tử, hắn tuyệt đối không thể lập một nam nhân vi hậu.”

“Cha, ngươi khẳng định như vậy?”

“Đây là đương nhiên… Bởi vì hắn không phải hôn quân!”