"Cậu ta là.."
"Anh tên là Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên định nói thì Vương Tuấn Khải chen vào, nhân tiện lấy ngay cái ô đang cầm trong tay Hàn Tuyết, cười xởi lởi: "Để anh che cho."
"Cảm ơn anh nha!"
"Tự nhiên có người cầm ô cho cảm giác thật giống như mình chính là ông chủ vậy. Không tồi."Vương Nguyên trêu chọc
"Cậu...cậu... Đúng là cái đồ nhà quê. Chưa bao giờ được người khác cầm ô cho sao, không ngờ cậu lại kém như vậy. Khưa khưa..."
Vương Tuấn Khải lắp bắp mãi mới nghĩ ra một câu để nói khích lại, nghĩ xong liền tự phục bản thân thật thông minh.
"Cái đồ nô ɭệ nhà cậu cả đời chỉ có cầm ô che cho chủ thôi."
"Cái đồ nhà quê như cậu cả đời chắc chỉ có hôm nay được người khác che ô cho thôi."
Người này một lời người kia một tiếng làm Hàn Tuyết chóng hết cả mặt:
"Anh Tuấn Khải anh muốn ám sát chết em hả? Sao che ô mà như không che thế này." Hàn Tuyết ai oán nói, cả người ướt nước run cầm cập, chỉ số galant của hai người này cô chấm cho mức -100 đẹp trai cũng chỉ để làm cảnh thôi.
"Tại cậu đó "
"Tại cậu ý."
"Tại hai anh ý. Khỏi cần đi, em xuống tự đi bộ về kí túc xá. Mệt xác quá mà. Hai anh từ từ tâm sự đi." Hàn Tuyết giãy nảy trượt khỏi lưng Vương Nguyên hừng hực khí thế đi băng băng trong mưa
"Hàn Tuyết đợi đã."
"Chờ anh, không che ô lại ướt hết rồi cảm bây giờ."
Thế là trời mưa hôm ấy, dưới sân trường có ba con người không khác gì ba con chuột lột.
Hạ Mỹ Kỳ lo lắng đứng ngồi không yên, thấy Hàn Tuyết trở về người lại ướt nhèm nhỏ nước tong tỏng thì vội vã đứng dậy nói:
"Hàn Tuyết, cậu đi đâu thế làm tớ lo chết được? Đi đâu mà ướt nhẹp thế này? Thay quần áo đi không cảm!"
Hàn Tuyết chán ngán hất mặt ra phía sau lạnh giọng:
"Cậu hỏi hai người họ đi."
Hạ Mỹ Kỳ lúc này mới trông thấy, đằng sau Hàn Tuyết xuất hiện thêm hai con mèo mắc mưa cười ngây ngô đến tội.
"Hàn Tuyết... Bọn họ... Bọn họ..."
"Xin chào." Thấy tình cảnh lúng túng Vương Nguyên mở lời trước.
"Có thể lấy cho chúng tôi tách trà nóng không? Lạnh quá." Vương Tuấn Khải thản nhiên yêu cầu không quên nở nụ cười răng hổ cuốn hút đối phương.
Cô bé ngây thơ bị trúng bẫy, hai má đỏ hồng ngượng nghịch đi lấy trà cùng hai chiếc khăn tắm cho bọn họ lau khô tóc.
Xong xuôi cô mới hỏi:
"Mọi người tốt cuộc làm gì mà để mưa ướt hết người thế?"
"À haha tụi anh thay đổi không khí nên muốn dầm mưa cho vui." Có chết Vương Nguyên cũng không dám nói ra họ vì đấu khẩu mà đội mưa về nhà.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu khinh bỉ.
Hạ Mỹ Kỳ thì mắt tròn mắt dẹt nghi hoặc hỏi:
"Có kiểu đổi gió lạ như vậy sao?"
"Đúng vậy. Là bọn anh mới nghĩ ra. Tiểu Khải nhỉ?"
"Mịa, cậu gọi ai là Tiểu Khải? Cậu dám gọi tôi là Tiểu Khải!"
"Tôi gọi đấy thì sao?" Hai người lại bắt đầu võ mồm, đấu khẩu thì không sao nhưng mà kiểu động thử như thế này là không được đâu.
Hàn Tuyết vừa tắm rửa xong xuôi thấy một màn này thì máu dồn lên não quát:
"Hai người ra ngoài cho em. Cãi nhau suốt đường đi còn không đủ."
"Đi, tôi với cậu ra ngoài chiến tiếp." Vương Tuấn Khải nắm cổ áo Vương Nguyên kéo đi.
Vương Nguyên cũng không chịu thua đốp lại:
"Tưởng mình là ai, có cái tên tưởng sang chảnh lắm à."
Hàn Tuyết thực sự muốn bùng nổ, chờ giọng nói của hai người họ lặng dần rồi im bặt cô mới thả người xuống ghế, nhẹ mỉm cười. Dù sao có người cùng mình cãi nhau cũng rất vui.
Cô chợt để ý đến Hạ Mỹ Kỳ cứ chăm chăm nhìn ra ngoài nơi hai người kia vừa đi khuất, rõ ràng là có vấn đề.
"Tiểu Kỳ ? Tiểu Kỳ? Cậu làm sao thế trúng tiếng sét của anh Tuấn Khải thật à?"
Hạ Mỹ Kỳ lúc này mới giật mình lắp bắp:
"Ai? Ai... Ai bảo cậu thế?"
"Là hôm qua cậu nói châu bị trúng tiếng sét ái tình của Vương Tuấn Khải mà, tớ cũng nhớ nhé. Không ngờ còn loại tình cảm này nha."
Hàn Tuyết là Hàn Tuyết giả vờ thế thôi, chứ cô thông minh lắm, chỉ số EQ cao, nhìn biểu tình khuôn mặt đoán cảm xúc cũng chơi tuốt. Hầu như đều chính xác ngoại trừ những lần không chính xác.
Hạ Mỹ Kỳ bị nói trúng tim đen, liền đỏ mặt. Hàn Tuyết nhìn thấy thì cười gian tà :
"Hé hé hé, trúng rồi phải không? Có cần tớ giúp cậu làm quen với anh ấy không?
"Tớ... tớ ... không....không cần."
"Không cần gì chứ, thích là triển luôn?"
"À mà cậu làm gì mà chiều nay nghỉ học thế?"
"Tớ thức dậy đã thấy tớ ở trong phòng y tế rồi. Lúc trước đó tớ nhớ..." Hàn Tuyết chợt giãy nảy mình, sờ mó các túi xung quanh người nhưng túi nào cũng trống không? "Sợi dây chuyền, sợi dây chuyền đâu rồi? Tớ tìm thấy nó rồi mà. Đâu rồi chư?́ Tớ rõ ràng tay đã cầm nó rồi mà."
Hạ Mỹ Kỹ cũng bị Hàn Tuyết làm cho khẩn trương:
"Cậu tìm thấy nó rồi à? Tìm ở đâu thế?"
"Thấy rồi nhưng lại mất rồi... hức..."
"Mất ở đâu? Cậu đánh rơi ở đâu? Ngoại trừ việc tớ ở trong lớp học với ở phòng y tế ra tớ chẳng nhớ được gì cả? Lần sao đây lần này mất thật rồi. Rơi ở bên ngoài thì trời mưa to như vậy chắc bị cuốn đi mất rồi. Tớ thật đáng chết, tớ ăn nói với cha tớ thế nào đây, còn sau này xuống mồ giải thích như thế nào với mẹ tớ. Tớ là một đứa con bất hiếu mà. Hu... Hu..."
Hàn Tuyết vùi mặt xuống gối khóc rưng rức, Hạ Mỹ Kỳ cũng không biết phải làm sao để khuyên nhủ bạn mình, đành nhẹ vỗ vai an ủi:
"Vật của cậu thì sẽ trở về với cậu mà. Đừng lo. Sẽ tìm được mà."
....
Sợi dây chuyền hiện tại đang nằm trong tay của Dịch Dương Thiên Tỉ. Giữa đêm trăng sáng Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trên bệ cửa sổ, tay cầm sợi dây chuyền đang đung đưa ngang tầm mắt. Thân ảnh đó vừa cô đơn vừa ngạo nghễ, khung cảnh ma mị đến nỗi nhìn vào thật muốn lại gần nhưng lại không dám lại gần.Sợi dây chuyền cứ lấp lánh trong đêm, dưới cái nhìn chăm chú của Dịch Dương Thiên Tỉ phát ra ánh sáng lạ thường: "Sợi dây chuyền này sao lại quen mắt đến vậy ?!"
....
"TRỜI ƠI ! TRỜI ƠI! TRỜI ƠI ! CHÁN CHẾT ĐI MẤT!"
Giọng nói oanh vàng của Hàn Tuyết muốn cả học viện này nghe hết rồi. Sau một đêm khóc thương cuối cùng cô cũng lấy lại được niềm tin cuộc sống: "Đời còn dài, thời gian còn nhiều. Mình làm sao có thể gục ngã vì chuyện cỏn con như vậy chứ, nhất định sẽ tìm lại được vòng cổ, nhất định nhất định, nhất định. Cố lên !"
Hàn Tuyết vui vẻ nghĩ, trên khóe môi lại nở nụ cười tự thỏa mãn.
"Tiểu Kỳ cũng thật là, hôm qua có hơi cảm một chút, người âm ỉ đau một chút vậy mà bắt mình ngồi yên trong này. Không phải mình đã khỏe như voi rồi sao, mọi người cũng vào lớp hết rồi, một mình mình cô quạnh trong gian phòng này thật lạnh lẽo muốn chết . Mà nhân cơ hội này mình cũng phải đi thăm quan một vòng quanh trường mới được, mấy hôm nay chưa có cơ hội thăm thú". Nghĩ xong cô liền tí tởn vào phòng vệ sinh, thay đồ rồi nhảy chân sáo ra khỏi phòng.
...
"Thật cảm thán mà! Sao trường học lại có thể rộng như cả một thành phố vậy chứ, định bóc lột sức đi bộ của mình sao? Thật yên ắng quá! Phải rồi, đang giờ học mà nhưng cảnh vật thật không tồi nha, phi thường đẹp. Nhà trường mà chịu mở cửa cho người ngoài vào tham quan khéo lại thu được một món tiền du lịch lớn, có phải như vậy học sinh như mình cũng sẽ bớt được một khoản tiền học phí không? Trời ơi, sao trên đời lại có người thông minh như mình vậy chứ?"
Mơ màng cười một mình như kẻ ngốc vậy, nhưng đột mặt lại xị như bánh bao nhúng nước. Cô nhớ cha, nhớ muốn chết.
Mải mê suy nghĩ, chân cũng bước đi vô định cho đến khi cô bị thu hút bởi tiếng đàn dương cầm:
"Tiếng đàn ở đâu vậy? Sao lại hay như thế?"
Không tự chủ mà bước đi theo âm hưởng ma mị, Hàn Tuyết dừng lại trước một căn phòng lớn: "Là phòng để nhạc cụ, đang trong giờ lên lớp mà, ai lại cúp học giống mình trốn vô đây để đánh đàn tận hưởng thú vui tao nhã vậy."
Tò mò cô hé mắt vào bên trong, bên cạnh cây dương cầm đen là thân ảnh một nam sinh đẹp đến ma mị, cả người toát ra loại khí chất khiến người khác không thể rời mắt.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi đó, mười ngón tay lướt trên phím đàn phát ra âm thanh ảo diệu.
Cô thật không ngờ cái con người lạnh như băng nghìn năm này lại biết đánh đàn. Mà không cậu là cơm Quỷ Băng từ giờ cô sẽ gọi như vậy.
Nhưng vì sao nhìn thấy cậu cô chợt rùng mình sợ hãi vậy chứ?
Tiếng đàn thật du dương nhưng tại sao lại da diết khuôn mặt của cậu ta sao thống khổ như chịu nỗi đau dày xéo tâm gan như vậy chứ. Người, nhạc và cảnh hòa vào nhau như vẽ nên bức tranh thê lương, dòng lệ của Hàn Tuyết không kìm được mà chảy xuống nóng hổi, cô như cảm nhận được nỗi đau trong khúc nhạc kia nó dần dần ăn mòn tâm trí cô, điều khiển cảm xúc của cô, khiến cô bất tri bất giác lệ đã dẫm đầy khuôn mặt. Đang đắm chìm trong tiếng nhạc du dương thì đột nhiên không gian lại trở nên im ắng, chỉ còn lại giọng nói lãnh khốc của Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Lại là cô?"
End chap 9