Đã Thuộc Về Em Từ Bao Giờ?

Chương 25: Sự thật phơi bày (2)

❄ ĐÃ THUỘC VỀ EM TỪ BAO GIỜ ?❄

Đưa mắt nhìn về phía kệ sách, anh thấy hai con heo đất được đặt bên cạnh chồng sách. Anh bước đến, cầm hai cái ống heo trên tay, dưới bụng mỗi con heo có dán một tờ giấy ghi chú "Tiền chi tiêu" ở ống heo còn lại là "Tiền trả hằng tháng cho ba mẹ." Anh cau mày suy ngẫm hai dòng chữ rồi lấy điện thoại gọi cho ba anh.

- Ba nghe đây!

- Con...có chuyện muốn hỏi ba?

- Con nói đi.

- Hằng tháng...vợ con có đưa tiền gì cho ba mẹ không?

- À có! Thục Tâm gửi lại tiền ba mẹ đã bỏ ra cho con bé học đại học. Nó nói không muốn dựa dẫm vào gia đình mình mà chỉ mượn tiền đóng học phí trước nên tháng nào cũng trả một khoảng tiền cho ba mẹ cho tới khi đủ số tiền ba mẹ đã bỏ ra thì thôi...Mà sao con hỏi vậy? Ba mẹ tưởng con bé nói con biết rồi chứ? _ Ông ngạc nhiên.

- Không có gì đâu ba. Con chỉ hỏi cho rõ thôi...Ba đi ngủ sớm đi. Tạm biệt ba. _ Anh thất thần đáp.

"Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Ngay từ đầu là do chính mày không chịu nghe ba giải thích, không lắng nghe cô ấy nói để bây giờ"... Anh tức tốc chạy ra khỏi nhà tìm Thục Tâm trong đêm khuya khi mưa vẫn còn đang nặng hạt. Anh lái xe đến bệnh viện cô nằm để hỏi thăm rồi đi đến tất cả những nơi mà anh nghĩ cô sẽ đến nhưng...tất cả đều vô ích, cô như thể đã hoàn toàn biến mất. Lúc này anh như phát điên lên, tim anh đau đớn như ai cắt, anh chưa bao giờ có cảm giác này..."Thục Tâm, anh nhất định phải tìm được em!"

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

Ánh nắng ban mai sau cơn mưa tầm tã đêm hôm trước xuyên qua khe hở của chiếc màn che cửa sổ, tia nắng chiếu lên chiếc giường ngang qua gương mặt đẹp tựa thiên sứ của một cô gái đang còn nhắm mắt. Cô ấy mơ hồ có chút nhăn mặt mở đôi mắt to sáng, trong veo như ngọc nhìn xung quanh rồi câu hỏi thầm hiện lên trong đầu: "Mình đang ở đâu?"

Dòng suy nghĩ chưa kịp dứt thì một người phụ nữ tuy đã có tuổi nhưng vô cùng sang trọng quý phái bước đến cạnh giường cô.

- Cô gái xinh đẹp! Con tỉnh rồi sao?

Cô ngồi dậy với sự tò mò xem lẫn thắc mắc.

- Phu nhân là...

- Đêm hôm qua khi đi ngang đoạn đường vắng tài xế của ta thấy con ngất xỉu bên đường, lúc đó trời mưa tầm tã. Đường đến bệnh viện lại rất xa còn nhà ta thì chỉ còn một đoạn đường ngắn là tới nên ta đã đưa con về đây rồi nhanh chóng gọi bác sĩ đến..._ Giọng đầy ấm áp.

- Thì ra phu nhân đã cứu con...con xin cám ơn người...

- Con đừng khách sáo, thấy người hoạn nạn đương nhiên phải giúp, hơn nữa không hiểu sao vừa thấy con ta đã thấy rất yêu mến. Ta họ Hàn, con có thể gọi ta là Hàn phu nhân. Còn con, con tên gì vậy con gái? _ Hàn phu nhân nhìn cô trìu mến.

- Dạ con tên Thục Tâm. _ Cô dịu dàng đáp.

- Tên đẹp nhưng người còn đẹp hơn...Thục Tâm nè, bác sĩ nói con vừa mới...- Vừa nói bà vừa vuốt tóc cô.

- Con biết thưa phu nhân._ Cô cúi mặt buồn bã.

- Con đừng buồn nữa. Sức khỏe con yếu lắm nên hãy ở đây tịnh dưỡng rồi từ từ chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn. Con có gì buồn hãy tâm sự với ta...

Quản lý của Hàn phu nhân vội vã đi vào:

- Thưa chủ tịch, mặt hàng đá quý mới vừa được gửi mẫu thiết kế đầu tiên về, xin mời chủ tịch đích thân đến công ty kiểm tra xem xét!

Hàn phu nhân nhìn cô đầy trìu mến:

- Ta có việc phải đi rồi! Con cần gì cứ nhờ họ ( bà chỉ tay về phía những người giúp việc). Hẹn gặp lại con vào buổi tối...

Trước khi đi bà dặn dò người hầu phải chăm sóc cô thật chu đáo.

Cô nhìn chăm chú vào căn phòng sang trọng phải nói là đẳng cấp mà mình đang được nghỉ ngơi. Thiết kế căn phòng theo phong cách cổ điển xen lẫn hiện đại vô cùng tinh tế từ những chi tiết rất nhỏ... Rồi cô hướng mắt nhìn ra cửa sổ mỉm cười nhạt nhẽo: "Em xin lỗi Bá Kỳ vì đã bỏ đi mà không nói lời nào, em không muốn chuyện của bản thân liên lụy anh. Còn anh, Lâm Vĩnh Ân! Con tôi mất thì giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!".