Chương 50: Con rể
Khi Chúc Yểu mặt mày hớn hở về nhà lại hiếm khi thấy Tiêu Minh Châu yên tĩnh cùng với Chúc Tấn Ung ngồi trên sô pha xem TV.
Chúc Tấn Ung đã sửa lại dáng vẻ lười nhác suy sút ngày xưa mà ngồi đoan chính. Chúc Yểu đổi giày xong đi đến, Tiêu Minh Châu thuận miệng hỏi một câu: "Bạn học của con đi rồi sao? Sao lại không mời người ta đến nhà ngồi chơi?"
Nhớ tới Nguyên Trạch, môi Chúc Yểu cong cong, đôi mắt nhìn Tiêu Minh Châu và giải thích: "Bạn học của con khá là hướng nội ạ."
Tiêu Minh Châu nhàn nhạt "Vậy sao" một tiếng, nói tiếp: "Nếu có lần sau thì nên mời người ta vào nhà mới tốt, bên ngoài rất lạnh."
Chúc Yểu hàm hồ đáp lại, sau đó nói: "Mẹ, con lên lầu làm bài tập trước nha."
Tiêu Minh Châu nói: "Ừ, làm trong chốc lát rồi cho mắt nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt mỏi."
Chúc Yểu gật gật đầu đáp vâng rồi ngoan ngoãn lên lầu.
Chúc Tấn Ung có chút không nhịn được, mở miệng gọi cô: "Yểu Yểu."
"Dạ."
Chân Chúc Yểu đang giẫm lên cầu thang dừng lại, quay đầu nhìn Chúc Tấn Ung, "Ba, có việc gì vậy ạ?"
Chúc Tấn Ung giống như có điều muốn nói, Tiêu Minh Châu lại nói trước: "Không có việc gì, ba con chỉ muốn gọi con một tiếng thôi, Yểu Yểu con nhanh đi làm bài tập đi."
Chúc Yểu đứng tại chỗ, nhẹ nhàng chớp mắt hai cái. Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Lại không nói lên được. Thật kỳ lạ. Chúc Yểu nghỉ chân một lát, không nghe thấy Chúc Tấn Ung nói thêm gì bèn phải lên lầu làm bài tập.
Một chớp mắt cửa phòng Chúc Yểu trên lầu khép lại kia, Chúc Tấn Ung nghẹn không nói lời nào rốt cuộc mở miệng. Ông mặt mày nghiêm khắc nhìn Tiêu Minh Châu: "Sao lại không nói với Yểu Yểu? Vừa rồi…" Trên người Chúc Tấn Ung khó có được hiện lên phong phạm chủ nhà, ông giơ tay chỉ lên lầu, biểu tình phức tạp, "Vừa rồi cái người kia đối với con gái bà như thế nào, bà còn chưa thấy sao?"
Tiêu Minh Châu không nói chuyện.
Vừa rồi, sau khi Chúc Yểu ra cửa, Tiêu Minh Châu nghĩ lại lời vυ' Phương nói nên trong lòng cũng hơi hoài nghi. Vì thế mang theo chó cùng Chúc Tấn Ung ra ngoài đi dạo.
Làm cha mẹ sẽ luôn để bụng mọi chuyện của con gái, huống chi Chúc Yểu ở tuổi này đúng lúc lại là thời điểm yêu đương. Hai vợ chồng lén lút đi theo, kết quả theo tới nửa đường thì dây dắt chó trong tay bị tuột mất, hai người đuổi theo nửa ngày, cuối cùng ở trên ghế dài của tiểu khu, nhìn thấy bóng dáng Chúc Yểu…
Bên cạnh cô còn có một nam sinh cao gầy đang ngồi.
Ngay cả bản thân còn có hơi thở yêu đương thì trong không khí cũng đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Từ rất xa nhìn thấy hai bóng dáng sóng vai dựa vào nhau thành một cục, giữa trời giá rét này cũng không sợ lạnh. Đôi tình nhân nhỏ thân mật đút nhau ăn dâu tây, không coi ai ra gì. Chúc Tấn Ung lúc ấy lập tức muốn xông lên lại bị Tiêu Minh Châu kéo lại, nói ông phải lý trí.
Chúc Tấn Ung nào còn lý trí được nữa.
Tiểu công chúa được nâng trong lòng bàn tay chưa bao giờ bị nam tử xa lạ chạm qua dù chỉ là một đầu ngón tay. Vậy mà hiện tại… Tròng mắt Chúc Tấn Ung trừng lớn như muốn rớt ra ngoài: "Bà nhìn tên nhóc thối kia đi, còn dám sờ đùi Yểu Yểu… Không được, kiểu gì tôi cũng phải băm móng vuốt chó chó của tên nhóc kia!"
Tiêu Minh Châu lại lần nữa ngăn ông lại.
Sau đó liền nhìn thấy tên nhóc thối kia nghiêng người, cúi đầu hôn môi với Chúc Yểu.
Cử chỉ giữa đôi tình nhân nhỏ thật thân mật.
Chúc Tấn Ung tức giận đến sắp nổ phổi, đồng thời cũng buồn bực, bởi vì ông đã thấy rõ mặt tên nhóc thối kia…
Hai vợ chồng lập tức há hốc mồm.
Tiêu Minh Châu cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Bây giờ, ngồi trên sô pha bình tĩnh lại trong chốc lát bà liền có quyết định. Bà khác với tính cách táo bạo la lối khóc lóc của Chúc Tấn Ung, nhìn qua, khuôn mặt tinh xảo lộ ra ưu nhã, nói chuyện không nhanh không chậm: "Ông cứ như vậy xông lên, sẽ dọa Yểu Yểu sợ."
"Vậy bà nói xem phải làm sao bây giờ?" Chúc Tấn Ung nhìn Tiêu Minh Châu.
Tiêu Minh Châu nhàn nhạt liếc qua ông một cái, nói: "Ngồi xuống trước đi."
Chúc Tấn Ung lập tức ngồi xuống.
Hiếm có khi hai vợ chồng tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Ánh mắt Tiêu Minh Châu thả vào hư không, trong đầu nhớ lại từng màn khi còn ở Đại Ngụy, sau đó nói: "Lúc trước ở Đại Ngụy, tôi nghĩ, Yểu Yểu của chúng ta, đến lúc đó nên tìm một Phò mã như thế nào…"
Vì việc hôn sự của Chúc Yểu mà Tiêu Minh Châu rất buồn phiền.
Khi Chúc Yểu còn bảy tám tuổi bà đã bắt đầu chú ý đến những con cháu nhà quyền quý tuổi thích hợp trong hoàng thành. Phàm là người không tồi đều sẽ được đưa vào danh sách đề cử người được chọn làm Phò mã. Trong đó không thiếu những tiểu công tử từ nhỏ đã nho nhã lễ độ. Tiêu Minh Châu cho dù có nhìn hợp ý nhưng chung quy vẫn không tìm ra được người vô cùng vừa lòng. Mãi cho đến khi bà đến Ngự Thư phòng đưa canh thang cho hoàng thượng, dưới hành lang ngẫu nhiên gặp được thiếu niên Thám hoa mới được sắc phong. Hoàng hậu đoan trang hiền thục tức khắc kinh vi thiên nhân[1].
[1]Kinh vi thiên nhân: kinh ngạc, chấn động vì tài hoa hay mỹ mạo của người khác
Thám hoa lang phong thái ưu tú nổi bật, văn võ song toàn, lại là cháu đích tôn của Nguyên Hầu, xuất thân tôn quý hiển hách. Không thể nghi ngờ người nọ chính là con rể tuyệt vời nhất được chọn. Gần như trong nháy mắt, Tiêu Minh Châu liên tưởng đến Yểu Yểu của bà nên gả cho một người Phò mã văn thao võ lược, tư thái như tiên nhân như vậy. Chỉ là lúc ấy Nguyên Trạch đã đến tuổi phối hôn, mà tiểu công chúa vẫn là cô bé ngây thơ hồn nhiên… Hoàng hậu tán thưởng đồng thời cũng âm thầm tiếc hận. Nếu Thám hoa lang này sinh muộn mấy năm thì tốt rồi.
Sau đó, vị Thám hoa lang tuổi trẻ vẫn chưa đến tuổi tác thích hợp để thành thân, ngược lại tùy ý tổ phụ, còn bản thân thì đặt hết tinh lực mình có vào triều đình. Năm này sang năm nọ, thiếu niên Thám hoa lang trải qua năm tháng lắng đọng lại, trở nên thành thục nho nhã, cử chỉ nhẹ nhàng. Mà tiểu công chúa ngây thơ đáng yêu, cũng trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều.
Tiêu Minh Châu nói: "Lúc ấy tôi đã hỏi Yểu Yểu, có thích thái phó hay không."
Chuyện này Chúc Tấn Ung biết. Ông nhíu mày, nói: "Không phải Yểu Yểu nói không thích sao."
Tiêu Minh Châu hơi hơi thở dài, nhìn ông nói: "Tâm sự của con gái trong nhà, ông là đàn ông thì làm sao mà hiểu được…"
Có ý gì chứ? Chúc Tấn Ung nhìn Tiêu Minh Châu, chớp chớp đôi mắt.
Tiêu Minh Châu nói: "Lúc ấy mọi việc trong hậu cung tuy rườm rà nhưng tôi vẫn luôn chú ý tới cử chỉ của Yểu Yểu, đặc biệt là khi con bé mười ba mười bốn tuổi…" Khi đó, bé gái ở tuổi mới biết yêu, biết được cay đắng ngọt bùi, lại yêu thích cái đẹp. "Yểu Yểu không có cơ hội tiếp xúc với phái nam xa lạ, có rất nhiều lần thái phó tiến cung, Yểu Yểu đều sẽ thường thường ngẫu nhiên gặp được."
Nam nữ khác nhau, huống chi còn có quân thần khác biệt. Công chúa cùng thái phó dĩ nhiên chỉ hành lễ xong liền rời đi. Trừ lần đó ra, không tiếp tục giao lưu nhiều nữa.
Chúc Tấn Ung càng nghe càng mơ hồ: "Cái đó, có ý gì chứ?"
Tiêu Minh Châu đối diện ánh mắt mê mang của Chúc Tấn Ung, cười nhạt một tiếng. Cũng phải thôi, làm sao ông hiểu được? Tiêu Minh Châu tiếp tục nói: "Lúc đó tôi cho rằng, Yểu Yểu thích thái phó. Con bé thích, tôi đương nhiên muốn tác hợp, nào biết khi tôi hỏi nó, nó lại nói không thích như chém đinh chặt sắt… Bây giờ nghĩ lại, có chỗ nào không thích chứ?"
Chúc Tấn Ung không hiểu ra sao.
Tiêu Minh Châu nói tiếp: "... Đó là bởi vì quá thích."
Khi đó hoàng hậu cho rằng, tiểu công chúa được nuông chiều từ nhỏ yêu thích ngưỡng mộ thái phó, dĩ nhiên cũng sẽ nghĩ thầm giống như những nữ nhi nhà khác, thích cái gì, liền muốn chiếm giữ. Lại chưa từng nghĩ tới, tiểu công chúa tuổi nhỏ đơn thuần vậy mà còn nghĩ xa hơn bà.
Tiêu Minh Châu nói xong, hỏi Chúc Tấn Ung: "Phẩm hạnh của thái phó ra sao, ông rõ nhất. Yểu Yểu quen nhau với bạn trai như vậy, ông còn có cái gì không hài lòng chắc?"
Phẩm hạnh thái phó quả thật là không thể chê. Nhưng Chúc Tấn Ung vẫn cảm thấy không thoải mái, ông giật giật môi, nói không ra lời nào để phản bác.
Ông tán thưởng Nguyên Trạch là một chuyện, nhưng khi thật sự nhìn thấy cậu ta cùng con gái ở bên nhau, vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết… Người làm ba, có lẽ luôn cảm thấy trên đời này không có tên con trai nào có thể xứng đôi với con gái mình. Cho dù người nọ có hoàn mĩ đi chăng nữa thì vẫn có thể lấy ra soi mói được.
Biết tâm sự trong lòng ông, Tiêu Minh Châu lại hỏi: "Nguyên Trạch từng là thẩn tử của ông, lại là thái phó của con trai ông, so với tôi thì ông tiếp xúc nhiều hơn, vậy trong mắt ông, cậu ta là dạng người gì?"
Cái này… Chúc Tấn Ung liền nhớ lại đủ loại chuyện ngày xưa, khách quan bình luận: "Tuổi trẻ, trầm ổn, khiêm tốn, làm việc cẩn thận, thủ đoạn cao siêu..." Nghĩ tới biểu hiện của Nguyên Trạch ở triều đình, lại nghĩ tới hành động gϊếŧ địch vĩ đại trên chiến trường của anh, giọng điệu thêm vài phần kích động, "Có dũng có mưu, không màng hơn thua."
Nguyên Trạch trẻ tuổi vậy mà đã an vị trên địa vị cao như thế, lại không kiêu, không nóng nảy, tác phong cá nhân ngày thường cũng rất tốt.
Tiêu Minh Châu vừa lòng gật đầu. Sau đó hỏi tiếp: "Vậy vừa rồi ở trước mắt Yểu Yểu, Nguyên Trạch lại như thế nào?"
Vừa rồi… Chúc Tấn Ung bị Tiêu Minh Châu lôi kéo suy nghĩ, lại nghĩ tới trên ghế dài ngoài công viên kia, Chúc Yểu đút Nguyên Trạch ăn dâu tây, không khác gì bình thường cho Mao Mao trong nhà ăn thức ăn cho chó. Ngay cả thái phó thành thục ổn trọng kia cũng há miệng, một trái lại một trái, ngoan ngoãn ăn dâu tây, cười rất chi là…
Chúc Tấn Ung nghĩ nghĩ rồi nhìn Tiêu Minh Châu, nói: "Giống như tên đần độn."
Tiêu Minh Châu trừng hắn.
Chúc Tấn Ung co rụt cổ, thu lại tươi cười, thanh thanh giọng, mềm yếu nói: "Là có chút ngốc nha."
Tiêu Minh Châu đứng dậy, sửa sang lại áo lông một chút, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Chúc Tấn Ung: "Bây giờ không thể so với Đại Ngụy, tất cả mọi người đều không quá xem trọng tình cảm… Thế nhưng trong xương cốt Chúc Yểu vẫn còn sự rụt rè của con gái khuê các Đại Ngụy, đối với tình cảm cũng thật thận trọng. Ông nói xem, còn có ai thích hợp làm đối tượng người yêu hơn Nguyên Trạch hay sao?"
Chúc Tấn Ung không nói nên lời.
Quả thật, bây giờ cả trai lẫn gái đều rất tùy ý với tình cảm, không hợp liền chia tay… Ở nơi này, biết đi đâu tìm được đối tượng vừa dắt tay nhỏ liền quyết định làm bạn cả đời? Nhưng nếu là Nguyên Trạch mà nói… Chúc Tấn Ung ngây người, sau đó nhìn Tiêu Minh Châu, chậm rãi phun ra một câu: "Bà xã, ngài nghĩ hơi xa rồi phải không?"
Tiêu Minh Châu nghiêm mặt nói: "Tôi mặc kệ, nếu ông dọa con rể của tôi chạy mất, tôi sẽ không để yên cho ông."
Buổi tối, biểu tượng nhóm chat WeChat lập lòe sáng, là Tiêu Minh Châu đang cùng Nguyên Trạch nói chuyện. Đầu tiên là hỏi thăm thông thường. Đến cuối cùng, Tiêu Minh Châu hỏi một câu: "Ngày mai nhà chúng tôi không có khách, cậu có thể tới nhà chúng tôi ăn một bữa cơm hay không?"
Ánh đèn vàng ấm mạ lên mặt Nguyên Trạch một tầng vầng sáng nhàn nhạt, nhu hòa mà hư ảo. Đôi mắt Nguyên Trạch nhìn chằm chằm màn hình di động, biểu tình rất nhạt, trong lòng lại mơ hồ có dự cảm nào đó…
Anh mân môi mỏng, ánh mắt chuyên chú, trả lời: "Thần là tiểu bối, theo lý là nên tới thăm hỏi."
Ở bên kia, Tiêu Minh Châu thật vui vẻ.
Sau khi lễ phép chào tạm biệt Tiêu Minh Châu xong, Nguyên Trạch yên lặng ngồi bên bàn học, ghé mắt, nhìn cảnh trí bên ngoài cửa kính. Sau đó thong thả đứng dậy đến bên tủ quần áo, mở ra, chọn lựa quần áo muốn mặc ngày mai.
Ngày hôm sau, khi Nguyên Trạch áo mũ chỉnh tề mang theo trái cây đến nhà Chúc Yểu thì một nhà Chúc Yểu bốn người đều đang bận việc. Tiêu Minh Châu tự mình xuống bếp, Chúc Yểu ở bên cạnh hỗ trợ, thuận tiện học tập với Tiêu Minh Châu. Hai cha con mỗi ngày đều ngủ tới khi mặt trời lên cao kia cũng bò dậy từ trong ổ chăn, đến phòng bếp phụ giúp thái hành bóc tỏi.
Phòng bếp mùi hương bốn phía, bận rộn đến khi thế ngất trời. Mùi hương lan tỏa ra ngoài, ở phòng khách cũng có thể nghe được tiếng ồn ào bận rộn bên trong.
Khi Chúc Yểu vui mừng đi ra ngoài, trên người còn mang một cái tạp dề màu hồng nhạt, tóc dài mượt được buộc thành đuôi ngựa, trên tay còn mang bao tay. Có lẽ do phòng bếp nóng nên làn da tinh tế trắng nõn bị hun thành một tầng hồng nhạt, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, nhìn thấy Nguyên Trạch liền cười: "Cậu tới rồi."
Thấy dáng vẻ ở nhà của cô, Nguyên Trạch hoảng thần trong chớp mắt rồi dịu dàng gật đầu: "Ừ."
Chúc Yểu hoạt bát đỡ đồ cho anh, ngửa đầu quen thuộc nói: "Không cần mang quà đâu." Quá khách khí, hơn nữa anh vẫn là học sinh, đến nhà cô ăn bữa cơm mà thôi.
Chúc Tấn Ung bị Tiêu Minh Châu tống cổ ra tiếp đón Nguyên Trạch.
Trong phòng bếp, Chúc Hằng đang lột măng mới vừa được đưa tới sáng nay, nghiêng đầu mắt nhìn về phía phòng bếp, nói với Tiêu Minh Châu đang xào rau: "Mẹ, như vậy có phải là quá long trọng hay không?" Lúc trước khi Nguyên Trạch là Thái phó của hắn cũng chưa từng thấy mẹ long trọng như vậy. Hắn liền cười nhạo một câu, "Cứ giống như con rể tới nhà vậy…"
Tiêu Minh Châu cầm muôi quay đầu nhìn hắn.
Chúc Hằng vừa mới lột xong một cây măng trắng nõn, trong lòng lộp bộp một tiếng, buột miệng thốt ra: "Không, không thể nào… Mẹ đã biết?"
Tiêu Minh Châu bóp eo: "Hóa ra chuyện giữa Nguyên Trạch và Chúc Yểu, con đã sớm biết?"
Chúc Hằng chột dạ đảo tròng mắt, yên lặng cúi đầu tiếp tục lột măng. Giọng yếu ớt nói: "Ngay lần đầu tiên gặp lại thái phó đó, ở bên ngoài tiểu khu của chúng ta, Nguyên Trạch với Yểu Yểu… rất thân mật."
Khi đó hắn không nghĩ tới, thái phó cũng sẽ đến nơi này như bọn họ, càng không ngờ rằng, thái phó lại thành bạn cùng bàn của Chúc Yểu, càng càng không ngờ được, thái phó sẽ thích em gái hắn. Chúc Hằng nói: "Anh ấy có nói là thích Chúc Yểu, nhưng mà… anh ấy nói sau khi tốt nghiệp mới chính thức làm người yêu của Chúc Yểu, vì thế nên con mới không nói cho ba mẹ." Hơn nữa Chúc Hằng cảm thấy, nếu Nguyên Trạch thích em gái hắn thì việc muốn cùng con bé ở bên nhau quả thực rất dễ dàng. Nếu hắn nói ra, chắc mẹ hắn sẽ dốc hết sức tác hợp.
Ví như bây giờ.
Chúc Hằng cúi đầu nhìn măng trong tay mình.
Lúc trước khi còn ở Đông cung được thái phó dạy dỗ, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó sẽ lột măng vì thái phó. Còn có mẫu hậu ung dung tôn quý của hắn, sẽ chủ động xuống bếp sắp xếp một bàn thức ăn phong phú.
Phòng khách.
Chúc Tấn Ung phủi phủi ống tay áo, thật ra nó không có hạt bụi nào, dáng ngồi đoan chính, lại khó có khi lộ ra được phong phạm bậc trưởng bối. Chúc Yểu bỏ tạp dề và bao tay ra, ở bên cạnh nói chuyện với bọn họ. Sau đó bất động thanh sắc đẩy đẩy mâm trái cây đựng dâu tây đến trước mặt Nguyên Trạch. Chúc Tấm Ung cúi đầu liếc mắt nhìn động tác nhỏ của Chúc Yểu, thầm hừ một tiếng.
Đáy mắt Nguyên Trạch chứa ý cười.
Chúc Yểu khẽ mỉm cười, thu tay lại. Sau đó xoay người nhìn Chúc Tấn Ung ở bên cạnh. Cảm thấy hôm nay ba có hơi khác lạ… Ngày thường luôn lười nhác ngồi trên sô pha xem TV chơi game, bây giờ lại quần áo chỉnh tề, nhàn nhã uống trà. Chúc Yểu nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
Chúc Tấn Ung nói với Chúc Yểu: "Yểu Yểu, sáng nay ba quên cho Mao Mao ăn rồi, con qua đó đổ một chút cho nó đi."
"... Oh." Chúc Yểu ngoan ngoãn đáp lời, lại nhìn Nguyên Trạch, khóe miệng ngậm cười, sau đó đứng dậy đi cho chó ăn.
Chỉ còn lại Nguyên Trạch và Chúc Tấn Ung. Chúc Tấn Ung buông chén trà bằng sứ trắng, một tay gác trên đầu gối, ngón tay gõ gõ. Ngập ngừng trong chốc lát rồi thanh thanh giọng, nói: "Ngày hôm qua ở công viên tiểu khu, tôi và mẹ Yểu Yểu đều đã thấy rồi."
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Trạch bình tĩnh, không chút nào hoảng loạn. So với suy đoán của anh thì không khác biệt lắm… Anh nhìn Chúc Tấn Ung, chậm rãi mở miệng nói: "Là thần… suy xét không chu toàn. Chỉ là, thần thật sự thích công chúa."
Chúc Tấn Ung liếc anh một cái.
Nhớ tới tư thái phong nhã khi Nguyên Trạch mặc một thân triều phục, cỡ nào ung dung nhàn nhã, thần thái hệt như ngày thường. Chúc Tấn Ung cũng từng suy xét đến việc để anh làm con rể mình, nói cho cùng thì cũng là Phò mã của con gái mình, dĩ nhiên phải là nam tử tốt nhất Đại Ngụy. Không thể nghi ngờ, ngay lúc đó, Nguyên Trạch chính là nam tử hoàn mỹ nhất toàn bộ hoàng thành.
Bây giờ người này thật sự ở bên nữ nhi ông. Chúc Tấn Ung lại có chút phiền muộn: "Nhập gia tùy tục, cậu không cần xưng thần nữa."
Nguyên Trạch nghe theo lời phải, bình tĩnh trả lời: "Dạ, chú."
Chúc Tấn Ung bỗng nhiên khụ hai tiếng, sau khi trấn định lại liền nói: "Cậu là dạng người gì, tôi và mẹ Yểu Yểu đều rất rõ ràng. Tuy nói tuổi này không nên yêu đương, rốt cuộc thì chúng ta với người bình thường cũng không giống nhau." Ở Đại Ngụy, như tuổi Chúc Yểu, đã sớm có thể thành thân.
Nguyên Trạch phụ họa theo.
Chúc Tấn Ung nói lời thấm thía: "Cậu cùng Yểu Yểu ở bên nhau, chúng tôi không phản đối, thế nhưng, phải giữ vững chừng mực…" Nói đến đây, vẻ mặt Chúc Tấn Ung càng thêm chuyên chú.
Nguyên Trạch dáng ngồi đoan chính, cũng nghe thật sự nghiêm túc.
"... Tuổi Yểu Yểu còn nhỏ, hai người yêu đương, dắt tay cũng không sao. Nhưng loại chuyện đó, tuyệt đối không thể làm."
Đôi mắt đen nhánh của Nguyên Trạch hơi giật mình, vẻ mặt hơi xấu hổ, bên tai khó có được phiếm hồng. Anh gật đầu: "Cháu hiểu rõ."
Chúc Tấn Ung nói: "Cậu hiểu rõ là tốt rồi." Tối hôm qua ông và Tiêu Minh Châu đã thương lượng thật lâu, theo ý Chúc Tấn Ung thì không được dắt tay hôn môi, thế nhưng Tiêu Minh Châu lại cảm thấy khi yêu đương mà dắt tay hôn môi là rất bình thường. Sau một phen tranh chấp, cuối cùng Chúc Tấn Ung cũng bất đắc dĩ thỏa hiệp. Nói cho cùng thì bọn họ không thể thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh Chúc Yểu, loại chuyện này cũng không ngăn được. Nhưng không thể đυ.ng vào điểm mấu chốt…
Chúc Yểu đang ngồi xổm cạnh cầu thang đổ thức ăn cho Mao Mao. Qua nhiều tháng năm, Mao Mao lông vàng đã rất to rồi, thân mật liếʍ mặt Chúc Yểu. Chúc Yểu khanh khách cười, đôi mắt cong cong, hoạt bát xinh đẹp.
Nguyên Trạch nhìn thoáng qua từ xa, thong thả thu lại ánh mắt.
Bên kia, trong phòng bếp, Tiêu Minh Châu đang gọi Chúc Tấn Ung. Chúc Tấn Ung nhanh nhẹn đáp lại vang dội theo phản xạ có điều kiện: "Bà xã, tôi tới đây." Ông nhìn Nguyên Trạch, thấp giọng nói, "Cậu trước tiên cứ ở đây xem TV một lát đi."
Nguyên Trạch nói: "Vâng, chú cứ đi mau đi ạ."
Chúc Tấn Ung lé mắt, không được tự nhiên nhìn anh một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, lập tức chạy đến phòng bếp.
Đổ thức ăn cho chó xong, Chúc Yểu chạy tới bên người Nguyên Trạch, cười hỏi anh: "Vừa rồi ba tớ nói gì với cậu vậy?" Giống như cố ý tránh cô đi, không biết hai người nói cái gì nữa.
Lúc cô nghi hoặc, đôi mắt trong trẻo, giọng nói ngọt nhu, có cảm giác mềm mại lại ngoan ngoãn. Yêu kiều lại đáng yêu. Khóe môi Nguyên Trạch giơ lên, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Chú ấy nói muốn tôi ngày thường phải quan tâm cậu."
A! Mặt Chúc Yểu chợt nóng bỏng, bởi vì xưng hô của anh. Có một loại cảm giác rất kỳ quái, mặt không hiểu sao lại nóng lên.
Ở trường học, anh đã rất quan tâm cô. Chúc Yểu không nghĩ gì khác, chỉ cho rằng Chúc Tấn Ung dặn dò Nguyên Trạch quan tâm mình, tựa như lúc trước dặn dò thái phó quan tâm thái tử hơn… Cô nở nụ cười.
Chúc Yểu à một tiếng.
Nguyên Trạch nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của tiểu công chúa, ánh mắt ôn hòa mềm mại, nhịn không được lẳng lặng cười.
Chúc Yểu có chút ngốc, đôi mắt hơi chớp, tiếng nói giòn giòn hỏi: "Cậu cười cái gì vậy?" Trông dáng vẻ anh hình như rất cao hứng.
Anh vẫn nhìn cô, không lên tiếng mà thong thả cười.
-----------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Cả thế giới đều biết công chúa và thái phó đang yêu nhau, chỉ có tiểu công chúa cho rằng công tác bảo mật rất tốt.
Gần như đính hôn rồi.