Edit: Spring13
Bởi vì tác dụng của cồn, Tiêu Tân Thâm bị kích động dưới sự vô tình quyến rũ sắc đẹp của Sầm Niệm. Lời cô thốt ra tựa như một chậu nước lạnh hất vào mặt, bầu không khí mập mờ tan đi trong chớp mắt.
Cài dây an toàn chỉ là động tác giả, trước khi chuẩn bị hôn Sầm Niệm nội tâm của anh đấu tranh không ít hơn cô.
Tuy rằng trước đây hai người từng có tiếp xúc thân mật hơn, nhưng đã lâu anh không chạm vào Sầm Niệm. Nụ hôn cấp bách vào hôm ở khách sạn khiến anh nghĩ về nó rất lâu. Mà đầu sỏ gợi lên mọi du͙© vọиɠ của anh là bản thân Sầm Niệm thì đang ngây ngốc tháo dây an toàn.
Tiêu Tân Thâm bình tĩnh trở lại.
“Em ngồi phía sau, cần em giúp anh gọi người lái xe hộ không?” Sầm Niệm cúi đầu, có chút men say.
Tháo hồi lâu mới tháo ra được, cô đang nới lỏng dây an toàn.
Ám ảnh từ vụ tai nạn ở lại trong tiềm thức cô vẫn chưa tan biến, ngồi ở ghế lái phụ sẽ khiến lòng cô sinh ra nỗi sợ hãi.
Vừa rồi vì nói chuyện với Tiêu Tân Thâm nên cô mới ngồi đằng trước, bây giờ nói hết rồi thì phải ngồi trở về.
Tiêu Tân Thâm lạnh giọng trả lời: “Không cần.” Sau đó anh mở cửa xe, cùng cô ngồi ở hàng ghế sau.
Tiêu Tân Thâm lấy ra di động gọi điện thoại, mấy phút sau có một người đàn ông từ trong nhà cũ đi ra, gõ cửa kính xe.
“Đi lên đi.” Tiêu Tân Thâm quay cửa xe xuống, nói với người bên ngoài.
Sau khi tài xế lên xe, Tiêu Tân Thâm bấm một cái nút, nâng lên một tấm ngăn.
“Wow, cao cấp quá.” Sầm Niệm thốt ra một câu không đầu không đuôi.
Tiêu Tân Thâm ngược lại cong khóe miệng hiếm thấy nhìn Sầm Niệm, nụ cười như có như không. Có điều cô chỉ lo nghiên cứu nội thất phức tạp bên trong xe, không phát hiện biểu cảm của anh. Cô từng ngồi xe của anh vài lần, nhưng chưa từng quan sát kỹ lưỡng.
Nhìn xung quanh một hồi, Sầm Niệm không còn thấy thú vị nữa. Cô bắt chước động tác vừa rồi của Tiêu Tân Thâm, tìm được một cái nút rồi bấm xuống, chiếc ghế hạ xuống một chút, không gian bên trong chiếc xe Maybach rất rộng rãi, cô nửa nằm trên ghế da hết sức thoải mái.
Cho dù ngồi xe hay lái xe Tiêu Tân Thâm cũng không có thói quen nghe nhạc hay là radio. Sau khi nâng lên tấm ngăn, bên trong xe càng im lặng hơn.
Sầm Niệm xoay đầu qua một bên, nhìn khuôn mặt nghiêng của Tiêu Tân Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô thưởng thức khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ này.
“Này, Tiêu Tân Thâm.” Cô gọi tên anh, âm thanh rất nhẹ.
Tiêu Tân Thâm: “Hửm?” Anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Sầm Niệm chớp mắt: “Anh có thể tiếp tục kể chuyện hồi trước cho em nghe không? Em rất tò mò.”
Đáy mắt Tiêu Tân Thâm hiện lên một ý lạnh: “Chuyện gì?”
Lời đã tới bên miệng cô đột nhiên quanh co: “Chính là chuyện anh theo đuổi em đó.”
Sầm Niệm rõ ràng chỉ uống một ly rượu, không biết tại sao không kiềm chế được đầu óc hấp tấp hơn bình thường. Cô vốn muốn hỏi chuyện về anh và Hạ Xuân Hòa, tuy rằng anh đã cho cô câu trả lời rất hài lòng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì nghẹn lại, không quá thoải mái.
Cơ mà ngẫm lại chị Xuân Hòa dịu dàng, lại không làm ra việc xấu gì, nói sau lưng người khác không tốt lắm, Sầm Niệm nhẫn nhịn lại.
Tiêu Tân Thâm không trả lời cô, chỉ quay đầu qua.
“Hừ, không nói thì thôi.” Thấy anh không để ý tới mình, Sầm Niệm cũng chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với anh.
Lúc nãy ngồi tại vườn hoa Sầm Niệm đã hơi buồn ngủ, Tiêu Tân Thâm không trò chuyện với cô, sự buồn ngủ từ từ đột kích.
Bóng đêm dịu dàng, cô chìm vào giấc ngủ. Khi tới bãi đỗ xe khu nhà, tài xế mở cửa xe giúp Tiêu Tân Thâm. Anh phát hiện Sầm Niệm ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích, nhìn kỹ mới nhận ra cô đã ngủ thϊếp đi.
“Chú đi trước đi.” Tiêu Tân Thâm nói với tài xế.
Sau khi tài xế rời khỏi, Tiêu Tân Thâm thong thả vòng qua phía Sầm Niệm. Tiếng mở cửa xe làm ồn tới Sầm Niệm, cô cau mày miệng nói ậm ờ: “Tiêu Tân Thâm, anh đừng làm ồn em.”
Anh vốn định đánh thức cô, nhưng nghe được lời này thì do dự. Cô thức dậy rất dễ cáu, trước kia mỗi lần bị anh đánh thức đều sẽ trừng mắt nhìn anh thật lâu.
Tiêu Tân Thâm nhẹ nhàng cởi dây an toàn cho Sầm Niệm, rồi cởi ra áo vest đắp trên đùi cô. Cánh tay anh ôm lấy bờ lưng và đầu gối của cô, vững vàng ôm cô vào trong lòng. Sầm Niệm hừ nhẹ một tiếng, cô chuyển động thân mình, tìm một vị trí càng thoải mái hơn, nép cái đầu nhỏ bé của mình trong l*иg ngực của anh.
Tiêu Tân Thâm đã cởi ra hai nút áo sơ mi, cách lớp áo sơ mi hơi mỏng gò má mềm mại dính sát l*иg ngực của anh. Hô hấp nhẹ nhàng theo khe hở vạt áo phả vào. Vóc dáng Sầm Niệm không thấp, nhưng bế trong lòng chẳng hề có cảm giác nặng nề, hình như còn nhẹ hơn một năm trước.
Hồi trước khi mới quen biết cô, gò má cô còn có chút thịt, bây giờ hình như gầy hơn, dạo này ăn được ngủ được vẫn chưa thấy bổ sung trở lại. Tiêu Tân Thâm dùng hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ vững vàng bế cô về nhà, Sầm Niệm vẫn còn ngủ thϊếp đi. Anh đặt cô lên sô pha, nhẹ nhàng tháo ra đôi giày đế bằng trên chân cô.
Góc váy của Sầm Niệm hơi lật lên, lộ ra cặp đùi thon trắng như tuyết. Chiếc váy màu đen và cặp đùi màu trắng rọi vào đáy mắt Tiêu Tân Thâm, nhìn thấy đặc biệt chói lóa. Cô tựa như một con bướm bay mệt rồi, bây giờ dừng cánh tạm nghỉ ngơi.
Tiêu Tân Thâm chẳng phải chính nhân quân tử gì, đặc biệt sau khi đã nếm thử mỹ vị giờ đây càng khó nhẫn nhịn. Anh đã uống mấy ly rượu Mao Đài trân quý của Tiêu Thịnh, cho dù tửu lượng không kém nhưng cũng chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cồn mà nỗi xung động được khuếch trương.
Có một lần Tiêu Tân Thâm mất kiểm soát với rượu, là sau một trận cãi cọ với Sầm Niệm. Anh không nhớ là đi dự sinh nhật ai, dù sao cũng uống không ít rượu. Về đến nhà thì đã khuya, Sầm Niệm vẫn ngồi trên sô pha đọc sách, cô đang đợi anh về nhà. Nguyên nhân cãi nhau anh đã quên rồi, chỉ là thấy cô đã khuya vẫn còn ở nhà chờ mình, anh bèn mềm lòng. Cơn giận vốn đã tiêu tan, nhưng khi nhìn thấy hình nền trên di động của Sầm Niệm là tấm ảnh của một ngôi sao nam, anh lại thấy khó chịu.
Anh mượn rượu, lôi kéo Sầm Niệm cùng mình chụp ảnh chung, anh hiếm khi lộ ra lòng chiếm hữu của mình. Anh ôm chặt thắt lưng cô ở phía sau, tì đầu trên vai cô.
Sầm Niệm nói: “Tiêu Tân Thâm, anh đang làm nũng hả?”
Anh không vui bảo cô mau chụp lại, khóe miệng cô cong lên bấm nút chụp.
Tiêu Tân Thâm rất hài lòng với tấm ảnh này, còn ép buộc Sầm Niệm đổi hình nền và màn hình bảo vệ trước mặt anh. Sau đó bảo cô gửi ảnh sang cho anh, anh cũng thay hình nền trước mặt cô.
“Chúng ta không được phép đổi.” Anh bá đạo nói.
Sầm Niệm cũng có ý cầu hòa, cô nghe theo ý anh. Sau đó tự nhiên xảy ra một số việc nên xảy ra.
Tiêu Tân Thâm còn nhớ, ngày đó Sầm Niệm mặc chiếc váy ngủ màu đen.
Vừa rồi ở trên xe anh nhẫn nhịn, lần này nhịn nữa còn có chút khó khăn. Cồn hay là Sầm Niệm đều giống nhau, sẽ khiến anh mất đi sự tỉnh táo và kiềm chế. Điểm khác biệt duy nhất là cồn phải cần rất nhiều. Mà Sầm Niệm chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, hoặc ít hơn thế nữa.
Anh thở ra một hơi thật sâu, hầu kết lăn lộn, chậm rãi cúi người xuống.
Sầm Niệm mở mắt ra liền trông thấy khuôn mặt phóng đại của Tiêu Tân Thâm ở trước mặt mình. Đèn phòng khách còn chưa bật lên, chỉ để đèn nhỏ ở hành lang. Hai người ở trong bóng đêm lại có thể thấy rõ biểu cảm rất nhỏ của đối phương.
“Tiêu Tân Thâm, anh muốn hôn em ư?” Âm thanh của Sầm Niệm nhẹ nhàng, mang theo vẻ lờ mờ mới tỉnh ngủ.
Từng chữ rõ ràng lọt vào lỗ tai Tiêu Tân Thâm.
Khoảnh khắc phát hiện Sầm Niệm mở mắt, Tiêu Tân Thâm hơi kinh ngạc nhưng chỉ trong chốc lát anh khôi phục lý trí tỉnh táo trở lại, anh bèn muốn tách ra, nào ngờ cô lại hỏi thẳng thừng.
Sắc mặt Tiêu Tân Thâm u ám mấy phần: “Không có, anh chỉ định gọi em thức dậy đi tắm, không tắm thì không được phép lên giường ngủ.” Nói xong anh liền xoay người đi tới phòng tắm.
Sầm Niệm chầm chậm ngồi dậy, mới phát hiện mình nằm trên sô pha phòng khách. Cô nghĩ, nếu mình không tỉnh lại, Tiêu Tân Thâm có phải không nhịn được nữa hôn luôn không?
Cô biết anh bảo mình đi tắm là lấy cớ, có ai mặt đối mặt gọi người ta đi tắm chứ?
Hôn rồi, sau đó thì sao?
Vốn không xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào sự liên tưởng phong phú của bản thân và những mảnh vỡ ký ức mà nghĩ ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.
Không ngờ tác dụng của một ly rượu trắng lớn như vậy, Sầm Niệm suy nghĩ.
Có điều con rùa thối này còn thẹn thùng hơn trong suy nghĩ của cô, trông anh rất bối rối, lén hôn bị phát hiện liền đi mất. Sầm Niệm cảm thấy anh như vậy rất đáng yêu. Thật là kỳ quái, cô lại dùng đáng yêu để hình dung Tiêu Tân Thâm.
Sầm Niệm quay về phòng giữ đồ lấy áo ngủ rồi đi tắm trong phòng tắm của phòng ngủ.
Lúc tắm rửa, cô không ngừng hồi tưởng trong đầu, nếu ở trong xe mình không ngắt ngang anh, vừa rồi không đột nhiên tỉnh lại. Có phải sẽ hôn không?
Lần trước nụ hôn ở khách sạn rất vội vàng, hai người còn không hòa hợp. Sầm Niệm chưa kịp nhấm nháp thì đã quên mất cảm giác này.
Cùng Tiêu Tân Thâm hôn môi rốt cuộc có cảm giác thế nào? Sầm Niệm cũng rất hiếu kỳ, nhưng bản thân lại không nhớ ra.
Cô hơi ảo não, nên thức dậy muộn hơn hay là tiếp tục giả bộ ngủ.
Tắm rửa xong, Tiêu Tân Thâm đã nằm trên giường ngủ. Sầm Niệm biết anh còn chưa ngủ, cô nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn lên nằm xuống, trong đầu đều là bằng không hôn một cái đi?
Nhưng cô rất thẹn thùng, cô không có kinh nghiệm đâu. Cô cứ suy nghĩ về vấn đề này mãi rồi ngủ thϊếp đi.
Sau khi Sầm Niệm ngủ thì Tiêu Tân Thâm mở mắt ra. Anh đứng dậy, cầm điếu thuốc và bật lửa đi tới ban công.
–
Hai tuần sau, chuyện quay về thành phố Giang được đưa vào lịch trình.
Sầm Niệm phải kết thúc chương trình học tại lớp đào tạo trước thời hạn, sau khi liên lạc với trường thì cô nói chuyện này với bạn học cùng lớp. Tuy rằng học cùng mấy tháng thôi, nhưng quan hệ giữa mọi người hết sức hòa hợp. Sầm Niệm nghĩ trước khi đi mời mười mấy người bạn học ăn một bữa cơm.
Cuối tuần, Tiêu Tân Thâm hiếm khi không tăng ca ở nhà. Sầm Niệm đọc sách trên chiếc bàn nhỏ tại ban công, Tiêu Tân Thâm cũng đem máy tính xách tay tới ban công, hai người ngồi đối diện nhau.
Ngày xuân ấm áp, hai người tắm nắng, thoải mái làm việc riêng của mình.
Sau hôm say rượu, Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm rất ăn ý không nhắc tới cái hôn suýt nữa xảy ra trên sô pha.
Sầm Niệm đang đọc sách thì cảm thấy nhàm chán, cô mở di động xem các ứng dụng đánh giá khác nhau, muốn tìm một nhà hàng tốt. Dù sao hiện tại cô là một phú bà nhỏ đấy.
Sầm Niệm không quen thuộc với Bắc Kinh cho lắm, cô bèn hỏi ý kiến của Tiêu Tân Thâm: “Tiêu Tân Thâm, anh có biết gần đây có khách sạn nhà hàng nào tốt không? Em muốn mời bạn học ăn một bữa cơm trước khi đi.”
Tiêu Tân Thâm mặc quần áo ở nhà, trông dịu dàng mấy phần so với dáng vẻ nghiêm túc của trước kia.
Anh không hề ngẩng đầu mà trả lời: “Thiên Thịnh.”
Lông mày thanh tú của cô nhíu lại: “Ồ, bữa cơm ở khách sạn nhà anh đắt lắm.”
Đột nhiên ý nghĩ cô xoay chuyển, cười hì hì hỏi han: “Em đi ăn có được giảm giá không? Hoặc là không thu tiền?”
Anh cầm lên cốc nước uống một hớp, mặt không biểu cảm nói: “Giá gốc.”
Sầm Niệm nghe thấy hai chữ này, cô bĩu môi nhỏ giọng nói: “Quỷ hẹp hòi, ngày mai em không làm món mao huyết vượng cho anh.”
Tiêu Tân Thâm vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, anh nói: “Anh bảo Chu Nham sắp xếp, khi nào thì đi ăn?”
Cô biết ý tứ của anh chính là không cần trả tiền, cô lập tức thay thế một nụ cười nịnh nọt: “Thứ bảy tới đi, cảm ơn ông chủ Tiêu mời khách!”
Anh ừ một tiếng, tiếp tục làm việc.
Định xong khách sạn và thời gian, Sầm Niệm lấy ra di động thông báo với bạn học. Qua một lát, cô nhận được một tin thoại WeChat gửi riêng. Sầm Niệm không nghĩ gì nhiều, trực tiếp bấm mở trước mặt Tiêu Tân Thâm.
“Sầm Niệm, chủ nhật tới cô rảnh không? Cô phải đi mọi người đều rất luyến tiếc, tôi cũng vậy. Cho nên tôi hy vọng có thể cùng cô ăn một bữa cơm riêng, tuy rằng đột nhiên nói ra hơi lỗ mãng, nhưng không biết cô có thời gian không?”
Tiêu Tân Thâm ngẩng đầu nhìn cô: “Bạn học của em có biết em đã kết hôn chưa?”
Sầm Niệm vẫn còn đánh chữ, thuận miệng trả lời: “Biết chứ, nhưng mọi người chẳng tin, nói em giống như học sinh cấp ba ấy.”
Anh biết đối với phương diện tình cảm cô rất chậm chạp, đặc biệt khi có người đàn ông mang lòng yêu thích cô, giống như người đàn ông gửi tin thoại cho cô. Bằng không lúc trước anh cũng sẽ không theo đuổi Sầm Niệm nửa năm trời, hơn nửa cái ngành đều biết Tiêu Tân Thâm đang theo đuổi Sầm Niệm. Cô thì hoàn toàn không biết anh là ai.
Thế nên hôm đó ở nhà cũ, khi Sầm Niệm đột nhiên hỏi có phải Hạ Xuân Hòa thích anh không, anh mới cảm thấy bất ngờ. Cô thật là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, khi làm người ngoài cuộc thì rất rõ ràng.
Sắc mặt Tiêu Tân Thâm lạnh đi vài phần, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ. Lúc trở ra anh cầm một chiếc nhẫn trong tay.
“Lần trước khi nhân viên tới quét dọn nói em bỏ nhẫn lung tung, cầm lấy đeo vào đi.”
Sầm Niệm phản bác anh: “Em không có bỏ lung tung, nhẫn dây chuyền vòng tay em đều đặt trong tủ kính, chưa có động tới đâu.”
Cô thích dọn dẹp, thích làm vệ sinh như vậy, Tiêu Tân Thâm lại còn nói cô vứt đồ lung tung? Đây không phải là bịa đặt à.
Anh làm như không nghe thấy, kéo qua bàn tay cô, chẳng nói chẳng rằng đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
“Đeo đi.”
~
Lời tác giả:
Tiêu tổng: đừng hòng tiếp cận người phụ nữ của ông đây.