Editor: Nguyễn Yên Thương
Gió thổi tóc Khương Sam bay lên bốn phía, sắc trời mờ nhạt, đôi mắt đen đặt dưới đôi lông mày dài của cô lóe lên tia sáng kỳ lạ.
"Có lúc tôi thật sự không hiểu anh." Khương Sam nói.
Mở ra trong cửa sổ, ánh đèn lúc sáng lúc tối mơ hồ lóe lên, Bạch Kỳ nhìn chằm chằm Khương Sam, cô nhếch khóe môi, chậm rãi đến gần.
Trong gang tấc đến gần, môi Khương Sam trắng bệch khẽ mở, "Tên cặn bã."
Bạch Kỳ không động.
Khương Sam đã đi xa từng bước một, bước chân vững vàng, sống lưng thon gầy thẳng tắp, giống như bên hông có một cây thước.
"Anh cũng biết Bạch Thận sẽ tra được tôi, trò lừa bịp như vậy cũng không cần chơi nữa."
Làm bộ làm tịch, nhiều lần đẩy cô đến tình cảnh nguy hiểm, sau đó lại xuất hiện trước mặt cô như ban ơn, cô đã sớm chán ghét trò chơi săn đuổi như vậy rồi.
Khương Sam vừa mới mở ra cửa, dáng vẻ thiếu niên Hoắc Diệp đã nhanh chóng xuất hiện ở cửa, một cái tạp dề hài hước vây quanh trên người thiếu niên cao lớn, trên mặt tuấn tú cười híp mắt, thấp giọng nói, nhận lấy vật trong tay Khương Sam.
Như ý thức được chuyện gì, tầm mắt thiếu niên Bạch Kỳ đột nhiên liếc mắt nhìn một cái, đợi lúc nhìn thấy người ngồi trong xe, nụ cười trên mặt bỗng dưng thu lại, còn không đợi nói gì, Khương Sam đã lôi kéo cậu vào phòng, đóng cửa lại thật chặt.
Đèn phòng Khương Sam trên lầu hai sang lên, trong chốc lát bóng dáng của Khương Sam xuất hiện ở cửa sổ, rèm cửa sổ bị kéo lên trước, một bóng dáng cao lớn bỗng dưng xuất hiện sau lưng Khương Sam, khóe môi vểnh lên ngăn eo Khương Sam lại ôm lên.
Tất cả đều trở nên yên ắng.
Tro thuốc lá đã đốt tới đầu ngón tay, Bạch Kỳ run lên, tàn thuốc rơi cả vào trên tay lái.
Tận mắt chứng kiến dù sao cũng đau đớn hơn ngàn vạn lần so với cảnh tượng suy đoán trong lòng hơn hơn, giống như trăm vạn con kiến hung hăng cắn xé tứ chi, sắc mặt Bạch Kỳ tái nhợt không giống người thật.
Cặn bã. . .
Tại sao cô không hiểu nổi khổ tâm của anh ta, anh ta đều vì tốt cho cô, sống yên ổn ở bên cạnh anh ta, sao có thể bạc đãi cô, nhưng lại cố tình muốn đối nghịch với anh ta.
Khương Sam, anh vốn không muốn tổn thương em, tại sao em cứ chết cũng không hối cải.
Màn đêm chậm rãi phủ xuống, chiếc xe dừng ở cửa nhà họ Khương không tiếng động rời đi.
Hoắc Diệp hầm hự bận rộn ở trong phòng bếp, Tần Diệc Hạo ngồi ở trong phòng khách, Khương Sam bị anh cứng rắn nhốt ở trong phòng tắm.
Hoắc Diệp giễu cợt nói: "Bên ngoài lạnh như thế, Khương Sam mới không đồng ý ra ngoài ăn cơm, tôi đều đã làm xong, anh đừng có hy vọng nữa."
Sắc mặt Tần Diệc Hạo không thay đổi nhìn video Khương Sam khiêu vũ trong máy vi tính.
"Khương Sam cũng không phải cậu có thể gọi, gọi chị."
Hoắc Diệp không để ý anh, "Tôi mới học món ăn, chị ấy đồng ý sau này thử món ăn, buổi sáng là một sai lầm, không khống chế được độ lửa mới làm trứng gà bị cháy."
Tần Diệc Hạo lại thấy được một màn cuối cùng kia, trong miệng Ngô Minh ngậm lấy hoa tươi lại gần khóe miệng Khương Sam, ánh mắt Tần Diệc Hạo trầm trầm, khiêu vũ khó tránh khỏi sẽ gặp phải tình huống như thế, anh nên bình tâm đối đãi.
Rốt cuộc làm sao mới có thể gϊếŧ chết tên khốn kiếp trên màn ảnh này đây?
Hoắc Diệp lại nói: "Mới vừa rồi tôi mở cửa cho Khương Sam, nhìn thấy ngồi ở trong xe bên ngoài giống như là Bạch Kỳ, không phải các người là kẻ địch sao?"
Cơ thể Tần Diệc Hạo dừng lại, mắt chợt tối đi, "Cậu nói cái gì!"
Hoắc Diệp bị phản ứng của anh dọa sợ hết hồn, thiếu chút nữa cắt đến tay của mình.
"Anh sao vậy?"
Tần Diệc Hạo nhớ lại hành động đầu tiên sau khi Khương Sam về phòng, không trách được muốn đi kéo rèm cửa sổ, rồng đi hổ bước tới cửa, bên ngoài đã không còn chiếc xe, chân mày Tần Diệc Hạo nhíu lại thật chặt.
Hoắc Diệp từ phòng bếp thò đầu ra nhìn Tần Diệc Hạo một cái, khuôn mặt không giải thích được.
Tần Diệc Hạo cau mày gọi mấy cú điện thoại.
Hành động của Bạch Kỳ kỳ quái, chỉ cần đối phó nhà họ Bạch thì coi như xong, liên lụy đến Khương Sam thì anh ta không thể phớt lờ. Tần Chiến đang đối phó Bạch Nhạc Phong, nhà họ Tần bên này đã hao tổn một ít tay chân đi vào, nếu Bạch Nhạc Phong thật bị phán quyết, chắc chắn nhà họ Bạch sẽ tổn thương nghiêm trọng, lấy tính tình Bạch Thận khó tránh khỏi sẽ lấy Khương Sam ra hả giận, có một số việc nên sớm chuẩn bị một chút mới đúng.
Bên này Tần Diệc Hạo gọi điện thoại, Hoắc Diệp lại lên tiếng.
"Tôi chỉ làm thức ăn cho hai người, nếu như anh muốn ăn cơm tối thì đi ra ngoài ăn, một lát nữa tôi sẽ trực tiếp bưng lên trên lầu cho Khương Sam, anh nên rời khỏi càng sớm càng tốt."
Tần Diệc Hạo cúp điện thoại, cuối cùng Hoắc Diệp dây dưa và dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào làm anh tức giận, Tần Diệc Hạo thờ ơ nhìn cậu ta, "Cậu không thể ngậm miệng lại sao?"
Hoắc Diệp lại thò đầu ra, bám lấy vách tường âm trầm cười nói: "Trừ phi anh rời khỏi Khương Sam, anh cũng đừng lấy những lời này uy hϊếp tôi, tôi là náo loạn mâu thuẫn trong nhà, cũng không nói với Khương Sam vết thương trên mặt đúng là bị ba đánh, anh không lấy được nhược điểm của tôi."
Nói xong hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về phòng bếp bắt đầu bới cơm.
Trong lúc nhất thời không khí có chút giương cung bạt kiếm.
Nếu như Hoắc Diệp không phải em trai Khương Sam, vào lúc này Tần Diệc Hạo tuyệt đối đã giơ cổ áo của cậu ta lên rồi ném cậu ta đi ra ngoài.
Chờ Hoắc Diệp dùng hết sức bưng khay thức ăn đi ra, trong phòng khách đã không còn bóng dáng Tần Diệc Hạo, lông mày nhướng lên, khó được hòa thành một, Hoắc Diệp vui thích cười, tự nhận làm cho Tần Diệc Hạo tức giận bỏ đi.
Lúc Hoắc Diệp lên lầu Khương Sam mới vừa sấy tóc xong, Khương Sam mặc áo ngủ nhìn thấy Hoắc Diệp bưng khay liền ngẩn ra, Hoắc Diệp bưng khay trong tay lên giống như dâng vật quý.
"Tôi làm phần hai người, nhìn chị thật mệt mỏi, chị ăn ở trong phòng đi."
Nói xong Hoắc Diệp liền đi vào trong phòng, "Không phải là chị thích ăn cay sao, tôi có làm nồi gà cay, chị nếm thử một chút, xem tài nấu nướng của tôi như thế nào."
Khương Sam bất đắc dĩ xoay người, đang muốn nói chuyện mà lại ngẩn ra.
Tần Diệc Hạo đâu?
Mới vừa rồi còn ngồi ở bên giường, làm sao đột nhiên không có bóng người, Khương Sam vô thức liếc nhìn về phía phòng tắm, suy nghĩ một chút, hai người Hoắc Diệp và Tần Diệc Hạo giống như là thấy ngứa mắt lẫn nhau, có lẽ không nên gọi anh rồi.
Trong phòng của Khương Sam có một cái bàn điện làm việc rất to, là được chuyển từ thư phòng của Khương Lạc Sanh đến, phía trên bày đầy tư liệu Khương Sam muốn tra và vài chứng cứ đã nắm giữ trong tay, Hoắc Diệp nhanh tay nhanh chân chuyển đồ trên bàn qua, bày thức ăn lên trên chỗ trống.
Khương Sam ngồi ở trên ghế, trong lòng có chút mềm mại khó có được, "Trước kia đã từng làm cơm ở nhà sao?"
Hoắc Diệp lắc đầu một cái, "Chỉ làm cho chị ăn."
Khương Sam cười, đối với người như Hoắc Diệp, bạn rất khó không có ấn tượng tốt, huống chi cậu ta vừa không có tâm tư không đứng đắn, tập trung tinh thần đối tốt với bạn, nếu không trân trọng thì bạn sẽ trở thành người không biết tốt xấu.
Nhưng dù thế nào Khương Sam cũng không thể ngờ, sau khi bày xong món ăn Hoắc Diệp lại không rời đi, ngược lại lấy ra một đôi đũa từ trên khay, bày ra dáng vẻ cùng nhau ăn cơm.
Giờ cô mới hiểu được Hoắc Diệp mới vừa nói làm bữa cơm cho hai người là có ý gì, "Cậu. . ."
Hoắc Diệp sợ Khương Sam muốn đuổi cậu đi, liên tục không ngừng tìm đề tài, "Chị không cần không tin tôi, Tần Diệc Hạo cũng tuyệt đối không phải là lương thiện, chỉ riêng lúc này trở mặt với nhà họ Bạch, tất cả mọi người đồn đãi là bởi vì Sở Phàm, cái vòng tròn kia lại loạn, sáng nay chị cũng thấy, thậm chí có người trực tiếp gửi hình khiêu da^ʍ đến điện thoại anh ta, những thứ không thấy còn không biết có bao nhiêu chuyện bừa bãi nữa, tốt nhất chị vẫn nên tách khỏi anh ta sớm một chút."
Khương Sam liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, đột nhiên có chút nhức đầu.
"Tôi có chừng mực, không cần nói những thứ này nữa."
Vẻ mặt Hoắc Diệp mất mác, làm sao cô lại không tin cậu, Hoắc Diệp đi theo Hoắc Bạch lâu như vậy, nghe nói tin đồn đếm không hết của Tần Diệc Hạo, vô cùng kiêng kỵ đối với người này, cũng không muốn Khương Sam có dính dấp gì với anh ta.
Cậu gắp cho Khương Sam một đữa thức ăn, vẻ mặt chăm chú nhìn cô, "Chị biết lúc này Tần Diệc Hạo đối phó với nhà họ Bạch như thế nào không?"
"Hoắc Diệp. . ."
Khương Sam muốn ngắt lời cậu, nhưng Hoắc Diệp quyết tâm để Khương Sam nhìn rõ bộ mặt thật của Tần Diệc Hạo, tốc độ nói chuyện vừa nhanh vừa vội.
" Các quan chức cấp cao nhất thời trong quân đội, có thể làm được vị trí như Bạch Thận không có mấy người sạch sẽ toàn bộ, căn cơ Bạch Thận ở trong bộ đội rất vững vàng, nhà họ Tần tạm thời không động được ông ta, lại tìm Bạch Nhạc Phong, chị nên biết Bạch Nhạc Phong thường xuất hiện trên ti vi kia, trước khi ông ta bị lộ ra ngoài cũng không phải là vụ tham ô hối lộ bị điều tra ở hiện tại, mà là vấn đề tác phong, chẳng qua là lúc đó bị nhà họ Bạch cứng rắn ép xuống."
Quả thực Khương Sam không biết những chuyện này, trầm mặc nhìn về phía Hoắc Diệp.
Hoắc Diệp thấy cô chịu nghe, lại càng xốc lại 12 vạn phần tinh thần.
"Theo lý thuyết thì đây thuộc về đấu đá thế lực trong quân đội, cũng không phải ai đúng ai sai, nhưng mấu chốt là bảy người tình Bạch Nhạc Phong bị lộ ra ngoài, có sáu người đã trực tiếp trở mặt cắn Bạch Nhạc Phong, chuyện của cải trong nhà bị tranh nhanh như vậy, những người tình này không thoát được liên quan, người ngoài chỉ nói Bạch Nhạc Phong lật đổ là bị Tần Chiến động tay chân, còn có mấy người biết lai lịch của những người tình kia?"
Khương Sam cau mày nói: "Cậu có ý gì?"
Sắc mặt Hoắc Diệp nặng nề, "Chị cho rằng Cảnh Thiên tạo ra một công ty giải trí dưới trướng là dùng để làm gì? Sản nghiệp khác của Cảnh Thiên trải rộng các ngành các nghề, chỉ có cái này là không kiếm tiền nhiều nhất, cũng không có mấy món lợi kếch sù như vậy, nhưng vốn và tinh lực mà Cảnh Thiên bỏ ra đều không nhỏ hơn so với các sản nghiệp khác."
Hoắc Diệp thấy trên mặt Khương Sam thoáng qua ngoài ý muốn, biết cô đã nghe hiểu ám hiệu của mình, thì tiếp tục nói: "Nhà họ Tần cũng không sạch sẽ hơn so với nhà họ Bạch, chỉ là những người phụ nữ đi theo Bạch Nhạc Phong mấy năm rồi, Bạch Nhạc Phong xảo quyệt, cho tới bây giờ cũng không xãy ra chuyện gì, lần này thua ở trên người phụ nữ, công sức nhà họ Tần để ở chỗ ông ta không thể bảo là không sâu, âm thầm rình nhiều năm như vậy, lúc này mới vạch trần ra ngoài, người có tâm cơ nặng như vậy, chị cảm thấy đi cùng với anh ta có an toàn không?"
Ánh mắt Khương Sam nhìn thấy thứ gì đó, trong mắt cả kinh, đôi môi giật giật, "Anh ấy. . ."
Hoắc Diệp lắc đầu một cái, "Nói trắng ra, bọn họ đè ép nhiều năm như vậy cũng không động vào Bạch Nhạc Phong, làm sao lại không biết bứt dây động rừng, lần này bọn họ không nhịn được vì Sở Phàm, Tần Diệc Hạo thật sự có tình cảm với Sở Phàm, chị cảm thấy anh ta đi cùng với chị là vì cái gì?"
"Hoắc Diệp!" Khương Sam bất đắc dĩ muốn cậu chuyện của cậu ta dừng lại.
Hoắc Diệp cũng không ngừng, vẫn nói: "Anh ta đang lợi dụng chị như một vỏ bọc, không muốn đốt lửa trên người Sở Phàm, để cho chị trở thành người bị mọi người chỉ trích, dứt khoát bày ra một bộ dáng vẻ người khác yêu thích, khiến người khác bỏ qua nguyên nhân tranh giành nghĩ đến một phương diện khác, anh ta đang lợi dụng chị...chị cũng không thể tin tưởng loại người như thế, quả thật âm trầm đáng sợ, không bằng cầm thú!"
Khương Sam nhìn sau lưng Hoắc Diệp, hoàn toàn đã bỏ qua sự ngăn trở của cậu ta, sắc mặt lúng túng không biết nên như thế nào cho phải.
"Chị làm sao vậy?"
Hoắc Diệp không hiểu tại sao Khương Sam lại có vẻ mặt như vậy, trong miệng nói đâu đâu không ngừng, mặt lại chuyển qua theo hướng nhìn của Khương Sam.
"Còn có tổ hợp kia, anh ta biểu hiện tức giận như vậy, không chừng đã vụиɠ ŧяộʍ ngủ với người ta bao nhiêu lần, nhất là người đàn ông kia, bày ra tư thế thuần thục như thế, đoán chừng chính là Tần Diệc Hạo thích. . . . . ."
Đợi nhìn thấy người đứng ở phía sau gần trong gang tấc, Hoắc Diệp giống như là bị người nào đó điểm huyệt, hé mở miệng, ngẩn ngơ cứng ở chỗ cũ.
Tần Diệc Hạo mặc áo choàng tắm lớn, dây bên hông lỏng loẹt, con ngươi hẹp dài híp lại thành một đường, cứ như vậy trầm trầm nhìn cậu, không biết đã đứng phía sau bao lâu.
Sắc mặt anh vô cùng nguy hiểm, lạnh nhạt nói: "Tôi thích cái gì?"