Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 131: Chương 74.1

Lãng Quên- Diễn Đàn

Tần Diệc Hạo đóng cửa sổ xe lại, bốn phía một mảng trống vắng, từng bông tuyết nhỏ rơi xuống, theo cửa kiếng xe trượt ra ngoài, ngọn đèn đường mờ nhạt trong bóng đêm càng thêm nổi bật sự tàn tạ ái muội, bên ngoài rừng cây rậm rạp lạnh lẽo, trong xe lại tràn ngập tiếng môi lưỡi khiến người khác không nhịn được xao động.

Tần Diệc Hạo thu lại ánh mắt thâm trầm, trong ánh mắt sắc bén lẫn theo vài phần phiền não.

Khương Sam co rục lại thành một đống, tiếng kêu rên nho nhỏ đứt quãng vang lên, bộ vắng mặc trên người đã bị kéo xuống đến thất linh bát lạc, lộ ra bả vai sáng bóng mịn màng cùng với bộ ngực như ẩn như hiện, khiến người nhìn thấy máu nóng sục sôi.

Đóng kín cửa xe, Tần Diệc Hạo nói:

“Rất khó chịu sao? Kiên trì thêm một lúc nữa không được sao?”

Tần Diệc Hạo vốn không phải là một chính nhân quân tử, huống chi lần này Khương Sam đã tỏ vẻ ngầm đồng ý, chỉ là trong thời tiết quỷ quái này, cùng với ở bên trong xe chật chội, anh thật sự cảm thấy quá ủy khuất cô rồi, cũng có chút sợ… Không làm được?

Thần trí Khương Sam không quá rõ ràng, nghe vậy vô tri vô giác nhìn qua, chân mày khóe mắt mị sắc khó nhịn đan xen nhau, ánh mắt ngập nước không nhúc nhích nhìn anh, nhìn không rõ lại buồn bã cúi đầu xuống, bàn tay vô tình kéo váy xuống tiếp.

Tần Diệc Hạo nhíu mày, thò người lên ghế trên tăng nhiệt độ trong xe lên ngoài miệng vẫn giữ trấn định nói:

“Nếu mặc khó chịu, cởi ra cũng được, chờ em tốt hơn một chút tôi sẽ mang em đi, chúng ta….”

Nói chưa dứt lời, eo mạnh mẽ bị một đôi tay không xương mềm mại quấn lấy, trong nháy mắt cả người Khương Sam dán lên người anh, trong miệng không khống chế được than nhẹ như tiếng mèo kêu.

“Ưm….”

Cả người Tần Diệc Hạo vẫn duy trì động tác trước đó, bị cố định rồi.

“Tần Diệc Hạo, anh ôm em một cái.” Giọng nói Khương Sam mang theo nghẹn ngào và ủy khuất:

“Em thật khó chịu, anh ôm em một cái được không?”

Trong tình huống như thế này mà còn nhịn được nữa thì đó không phải là đàn ông nữa, mà là thánh nhân rồi, Tần Diệc Hạo tuyệt đối không phải là thánh nhân, thân thể to lớn nhanh chóng lật chuyển, giống như chụp lấy con mồi, ôm cả người Khương Sam ngã về ghế ngồi sau.

“Em cũng đừng có hối hận.”

Giọng nói anh âm ách khàn khàn, lời cảnh cáo chính anh còn cảm thấy chột dạ:

“Tôi đã cho em cơ hội.”

Cả người Khương Sam không ngừng hướng về phía người anh ôm ấp, nhưng càng lại gần lại càng thấy khó chịu, nhưng ở cách xa lại vô cùng khó chịu đau khổ, cả người giống như đang bị lửa mạnh thiêu đốt.

Vốn Tần Diệc Hạo cho người đi lấy tuyết để anh xoa lên người cô hạ nhiệt, xoa trên cổ, trên tay chân cô, khiến cho toàn thân cô trở nên ướt nhẹp, nóng lạnh luân phiên lại càng thêm khó chịu, bây giờ người này còn muốn dạy dỗ cô nữa, vốn đang trên bờ vực tan vỡ Khương Sam càng trở nên nôn nóng.

“Vậy anh buông ra!”

Cô nói xong đầu lông mày mang theo khổ sở nhiễm hồng hiện lên tia không kiên nhẫn và nôn nóng, cánh tay trắng như tuyết vung lên, ném cái váy của cô đi, chiếc áσ ɭóŧ màu tím càng làm nổi bật chỗ cao vυ't của cô, vòng eo mềm mại, anh cầm trong tay cũng không dám dùng sức, sợ bẻ gãy nó.

Cả cơ thể giống như bị nghiện, dán vào người anh không né tránh, Tần Diệc Hạo dỗ dành:

“Được, được, được, là anh sai.”

“Nếu như anh…” Đôi mắt Khương Sam nửa mở nhìn cô, khuôn mặt ửng hồng nói:

“”Nếu như anh không được….”

Nửa người trên của Tần Diệc Hạo đều đã lạnh, ôm chặt lấy cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Em nói gì?”

Anh chẳng qua không muốn cô hôm nay chịu ủy khuất ở chỗ này lăn qua lăn lại, trong lòng khó có được sinh ra cảm giác không đành lòng, không nghĩ muốn lợi dụng thời điểm người khác đang gặp khó khăn, sao cô dám?

Khương Sam nửa tỉnh nửa mê vô cùng không thoải mái, cũng không muốn khiến cho người kia được thoải mái, Lãng ##Quên vào lúc này căn bản đã không biết chính bản thân mình đang nói gì nữa, đang làm gì, một bên khó chịu kéo dây an toàn ra, một bên than nhẹ đứt quảng nói:

“Em, em biết, em thấy, ở suối nước nóng lần đó… Ưm, nóng quá!”

Suy nghĩ của cô bây giờ vô cùng hỗn loạn, câu trước vừa nói xong đã quên bản thân mình nói gì, sắc mặt như đang chịu ủy khuất, cả người vặn vẹo không ngừng.

Mắt Tần Diệc Hạo đỏ lên, cáu kỉnh và tức giận hiện lên trên khuôn mặt, chịu không được loại nghi ngờ vô cùng nhục nhã này, lòng tự trọng Tần Diệc Hạo mạnh mẽ hận không thể lập tức gϊếŧ chết cô ngay tại chỗ.

Anh đã biết! Anh đã sớm biết cô luôn nhớ rõ chuyện này mà.

Bàn tay to ngay lập tức duỗi ra giữ lấy cánh tay không ngừng di chuyển của cô, còn một tay nhanh chóng kéo dây áo trên vai cô xuống, hai mảnh vải màu tím bị kéo xuống một cách thô lỗ, Tần Diệc Hạo đưa tay ra phía sau vụng về tìm chỗ tháo ra, một bên đen mặt cúi đầu xuống, hung dữ ngậm lấy một bên cao ngất của cô.

“Em đừng hối hận, Khương Sam, em đừng có hối hận!”

Vừa mυ'ŧ lấy chỗ vô cùng mềm mại, Tần Diệc Hạo vừa mơ hồ nói ra lời hung ác, vốn định chờ cô xin tha, không ngờ Khương Sam hít sâu một hơi, cơ thể không tự giác hướng về phía trước.

“Ông” một tiếng, bị trượt ra khỏi nơi mềm mại thơm ngát, cả cơ thể Tần Diệc Hạo như muốn bùng nổ!

Kêu lên một tiếng đau đớn, Tần Diệc Hạo không khống chế được sức lực, gầm nhẹ cởi ra phần che đậy cuối cùng trên người cô!

Bàn tay thô lỗ nóng bỏng chạm tới, vốn muốn xem cô đã chuẩn bị tốt chưa, lại bị cảnh tượng kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến sắc mặt càng thêm đỏ lên, bây giờ Khương Sam sớm đã không còn biết chính mình đang làm gì nữa, miệng khẽ kêu rên, lông mi run rẩy, cơ thể theo bản năng không ngừng nghênh hợp.

Loại bản năng mang tính mời mọc thật dày vò người khác mà, cái gì thời gian không thích hợp, cái gì không muốn ở nơi chật chội này thành lời nói suông hết, Tần Diệc Hạo miệng nói một đường tay làm một nẻo gầm nhẹ một tiếng, động tác nhanh chóng cởϊ qυầи ra.

“Diệc Hạo, từ từ…”

Đến bước cuối cùng, Khương Sam bỗng bắt đầu từ chối, dùng sức đẩy người Tần Diệc Hạo đang cúi người xuống:

“Anh, anh buông ra.”

Tần Diệc Hạo đỏ mắt, nói không nên lời, anh chỉ cần biết một điều.

Nếu cô dám vào lúc này nói ngừng lại, anh sẽ nhịn không được khống chế muốn gϊếŧ cô ngay lập tức!

Nhưng Khương Sam chỉ đưa tay lên người anh sờ tới sờ lui, d!^Nd+n(#Q%*TruyenHD lúc bình thường ánh mắt luôn kiêu ngạo hay hư tình giả ý bây giờ lại lộ ra ủy khuất và oán giận mở lời:

“Ưm, quần, quần áo…”

Tần Diệc Hạo ngẩn ra, không biết cô muốn nói gì, giọng nói khàn khàn căng thẳng:

“Quần áo làm sao?”

Khương Sam lại rơi nước mắt, đôi mắt mênh mông sương mù oán hận nhìn anh, vô cùng tức giận:

“Của em đều đã…. Anh, anh….”

Thì ra muốn lên án, Tần Diệc Hạo lại nghe trong giọng nói yếu ớt tức giận của cô nàng có chút làm nũng, vào lúc này, một góc nào đó trong trái tim anh phút chốc bị sụp đổ.

“Được, nghe theo em, tất cả đều nghe theo em.”

Giọng nói anh trầm thấp nhẹ nhàng, giống như một người có tội đối mặt với nữ vương, đổi lại nếu người thứ ba nhìn thấy Tần Diệc Hạo lúc này nhất định sẽ bị dọa làm rớt tròng mắt ra ngoài, anh quá dịu dàng, dịu dàng đến mức giống như biến thành một người khác vậy.

Cơ thể đau đớn vì tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt kia lại chuyên chú dịu dàng, liên tiếp vì người dưới thân nhịn xuống tất cả khó chịu và khó kiềm nén của bản thân lại.

Anh xoay người xuống dưới, bắp thịt căng chặt, nghe lời cô bắt đầu cởϊ qυầи áo của bản thân.

Trong phút chốc đầu óc Khương Sam đang mơ hồ kỳ lạ trở nên tỉnh táo, hoảng hốt, nhíu mày nhìn từng động tác cởi nút áo của Tần Diệc Hạo, nháy mắt trong lòng Khương Sam như có cơn sóng trào trỗi dậy khiến Khương Sam muốn khóc.

Làm sao cô không nhận ra chứ, cô vẫn luôn thận trọng tính kế từng bước đi, cô biết Tần Diệc Hạo muốn gì ở cô, cô cũng biết Bạch Kỳ sợ hãi điều gì, cho nên cô phải ra quyết định này, cũng nhất định phải bước ra một bước đi này.

Cô không ngừng thăm dò, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ điểm mấu chốt cuối cùng của Tần Diệc Hạo, (%$lê_43quý$*&đôn$#@

nhưng anh vẫn luôn từng bước nhường nhịn cô, nhường nhịn cô đến mức cô cảm thấy anh không giống như những gì cô từng nghe thấy, từng nhìn thấy, từng biết đến một Tần Diệc Hạo có thủ đoạn tàn nhẫn.

Cả hai kiếp cộng lại, ngoại trừ Khương Lạc Sinh ra chưa có bất kỳ một ai che chở cô vô điều kiện không hề có nguyên tắc như thế, liên tiếp bỏ xuống tất cả tôn nghiêm và ngạo khí, cho dù biết rõ bị cô lợi dụng, cho dù biết rõ trong tương lai cô có thể vứt bỏ anh giống như vứt một chiếc giày cũ.